Về đến nơi vì John mới xuống máy bay nên Tư Thục liền bảo người đưa anh đi nghĩ tại phòng đã chuẩn bị trước.
Đến căn phòng nghỉ ngơi dành cho mình.
John vẫn không vội mà đứng bên cửa sổ nhâm nhi li Whisky nhìn xa xăm.
Mà lúc này Tư Thuần, Hàn Mặc Ngôn cùng Tuyết Bạch, Rose và Ngọc Quân cũng lái xe tiến vào cổng.
Bật cửa bước xuống xe, cô liền điềm nhiên bước vào bên trong như là một vị vương giả.
Mà khi cô bước ra lại khiến cho người đang đứng trên lầu nhìn xuống vẻ mặt hơi khựng lại, nhưng sau đó đáy mắt lại lóe lên tia mừng rỡ hiếm thấy.
Bước vào trang viên, thật là "tình cờ" người cô thấy đầu tiên lại là Tư Thục và lão Nhị đang bàn bạc cái gì đấy.
Hàn Mặc Ngôn đi phía sau cô chỉ gật đầu với ông ta tượng trưng rồi dứt khoát quay sang nhìn chằm chằm "vợ nhà anh".
- Ồ, chú ÚT đã đón được người về rồi à.
- Giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng vang lên khiến cho hai kẻ đang nói chuyện khựng lại cùng quay về phía cô.
- Cô đến đây làm gì? - Đôi mắt của lão Nhị bắn ra tia lửa hiển nhiên là vẫn còn cay vụ cô làm bẽ mặt lão.
Chậc, sao Tư Thục lại có thể chung sống hòa thuận được với một kẻ có đầu óc, sức chịu đựng kém như vậy.
- Sao chú lại nói như vậy được chứ? Cháu chỉ là quan tâm đến SẢN NGHIỆP CỦA NHÀ CHÁU mà thôi.
- Cô nhấn mạnh từng từ khiêu khích.
Quả nhiên sau đó lão Nhị liền , chỉ biết tức giận sau đó liền xin phép Tư Thục bỏ đi.
- Aizzzz, chú ÚT này.
Tại sao loại người nào chú cũng có thể chứa được hết vậy? Thật là vô vị.
- Cô che miệng cười nhìn sang người còn lại vẫn đang ra sức chịu đựng câu cô vừa nói.
- Dù gì thì chú ấy cũng là một trong những người lập nên Tư gia.
- Câu nói này tựa như là một câu nói rất bình thường, nhưng chỉ có Tư Thuần là hiểu ông ta đang muốn nói đến việc lão Nhị từng đi theo bố cô, nhưng bây giờ thì sao cũng về phe ông ta.
- Cũng phải nhỉ.
- Giọng cô không mang một chút tức giận nào mà còn nhẹ nhàng như vừa hiểu ra được.
- Vậy nên chú không thể tùy tiện vứt bỏ lão Nhị được.
- Lại là một câu hàm nghĩa vì lão Nhị bị bố cô cùng ông nội vứt bỏ nên mới đi theo ông ta.
- Ồ, chú ÚT tốt thật đấy.
- Cô lại ồ lên một tiếng, khen ngợi.
Tư Thục đã nói đến đó rồi mà cô vẫn không chịu tức giận cứ như là đấm vào vải bông vậy.
Càng làm ông ta thêm tức điên.
- Thôi được rồi.
Thuần Thuần, cháu cùng Mặc Ngôn tự đi tìm phòng nghĩ ngơi đi.
- Ông ta dứt khoát ngắt ngang cuộc trò chuyện tránh bị hộc máu chết tức tưởi.
Hàn Mặc Ngôn nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cô.
Aizzzz, ngu ngốc tài ăn nói của cô anh còn đấu không lại thì ông ta là cái thá gì chứ...!hừ.
Ngọc Quân đứng bên cạnh thấy vẻ mặt "cuồng vợ" của Boss nhà mình chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Tại sao từ trước đến giờ mình lại không biết Boss "thê nô" như vậy chứ.
Tất cả đều chia nhau đi về các phòng dành cho khách.
Trước khi đi, Tư Thuần liền ngước lên nhìn trên phía lầu.
Cô biết từ lúc bước xuống xe liền có một đôi mắt luôn dõi theo cô.
Ánh mắt đó...!rất khó chịu.
Mắt chạm mắt, người đàn ông cũng không có ý tránh né đôi mắt của cô mà còn nhìn thẳng đến, cười nhếch mép.
Hàn Mặc Ngôn nhìn một phát liền biết cái tên đó là John Wertheimer trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Dứt khoát kéo cô vào lòng đi thẳng về phía phòng.
John đứng trên lầu cũng thấy hàng động đó, anh chỉ mỉm cười nhưng nụ cười đẹp đẽ đó lại rất...!khát máu.
Những ngày sau đó đều rất yên bình, John dường như muốn kéo dài thời gian chỉ bảo với Tư Thục mình muốn đi tham quan đây đó trên đảo nên vụ hợp tác lại bị ngâm nước nóng.
Mà Tư Thuần cùng Hàn Mặc Ngôn cũng ở lì không chịu trở về.
Mà dường như tần suất John "vô tình" chạm mặt Tư Thuần ngày càng nhiều.
Khiến cho cái lu giấm nhà ta cứ phải là nói nó chua...
Hôm nay cũng thế, Tư Thuần cùng Hàn Mặc Ngôn định là hôm nay sẽ đi ra ngoài dạo một vòng.
Nhưng vừa ra đến xe liền chạm mặt John.
- Thuần, cô tính đi ra ngoài sao? Thật may, cho tôi đi nhờ với.
- John không biết mọc ra từ đâu cười dịu dàng bước về phía hai người đang đứng.
Gương mặt Hàn Mặc Ngôn đen lại.
Cái gì cơ? Hắn vừa gọi vợ anh là Thuần đấy à, hắn chê sống quá lâu rồi đúng không?
- Hôm nay chúng tôi ra ngoài có việc riêng.
Ngài John cứ việc bảo với Tư gia chủ muốn đi đâu là được rồi.
Vừa nói anh vừa đẩy Tư Thuần ngồi vào trong xe nháy mắt cho tài xế phóng đi mất.
Hừ, anh nhất định phải nhổ cái cây "hoa si" của vợ anh ra mới được.
Để lại John cùng thuộc hạ của hắn đứng ngẩn ra ở đấy.
Cái gì, cái tên đó lại dám không coi chủ nhân ra gì sao?
Hàn Mặc Ngôn, anh cứ đợi đấy...!Tư Thuần tôi sẽ dành lấy bằng bức cứ giá nào..