Cô còn chưa kịp để ý thì nghe một giọng nam trầm ấm mang theo sự vui mừng vang lên :
- Bích Ngọc ! Em là Bích Ngọc đúng không ?
- Anh là .....
- Con bé này ! Anh đây mới đi du học có ba năm là quên béng luôn rồi !!
- Anh là anh Lâm ??
- May cho em là còn nhớ anh không thì coi chừng anh ...
Chưa kịp nói tiếp cô nhào vào lòng Lâm. Phan Lâm là anh trai nuôi của cô. Cô gặp anh khi cô bị bọn sát thủ truy sát may lúc đó anh giúp cô. Anh đỡ cho cô một phát súng. Sau lần đó, anh và cô vẫn giữ liên lạc. Anh hay hẹn cô đi ăn, đi chơi. Sau đó hai người kết thành anh em. Anh là người thân duy nhất của cô. Sau đó anh bị gia đình cho đi du học và mất liên lạc đến giờ.
Anh mở lời cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
- Em hiện giờ rảnh không ?
- Chắc chiều mới rảnh.
- Vậy chiều anh qua chở em đi đập phá.
- Yêu anh quá ~~~
Tên bảo vệ này giờ bị bỏ lơ đứng một bên hết sức hoảng sợ. Vì anh là giám đốc của công ty, thấy cô nói chuyện thân thiết với anh như vậy thì chắc thân phận không tầm thường. Vậy mà hắn dám vô lễ với cô. Nghĩ đến tên đó đổ mồ hôi ròng ròng. Vội cúi đầu xin lỗi cô. Cô cũng chẳng bận tâm đến tên đó, tạm biệt Phan Lâm xong thì quay đầu đi lên phòng chủ tịch.
Cô vừa lên thì thấy thư kí Tô, cô ấy cũng nhận ra cô. Vì được huấn luyện chuyên nghiệp nên cô ấy cũng không ngạc nhiên quá mà mỉm cười hỏi :
- Em đến gặp chủ tịch à ?
- Dạ .
- À, chủ tịch đang họp em vào phòng đợi xíu .
Cô nghe thấy thế gật đầu coi như cảm ơn rồi bước vào phòng đợi. Đợi được một lúc thì cơn buồn ngủ ập đến thiếp đi.
Chợp mắt chưa được phút thì nghe tiếng lộp độp của giày cao gót truyền đến. Sau đó một giọng chanh chua vang lên :
- ai cho phép cô vào phòng chủ tịch ?! Lại còn dám ngủ ở đây !
Bích Ngọc dụi dụi mắt ngồi dậy, trước mặt cô là một cô gái tầm - tuổi. Gương mặt tinh xảo nhưng dậm phấn quá dầy. Quần áo cũng toàn là hàng hiệu. Nếu cô đoán không lầm thì cô ta chắc là tiểu thư của tập đoàn nào đó.
Thấy con nhỏ đáng ghét cứ nhìn chằm chằm mình thì Lâm Oanh Linh tức giận quát :
- Tôi hỏi cô đó ! Bị câm hay điếc rồi à ! Còn giả vỡ giả vịt .
Cô nhướng mày nhìn ả rồi cất giọng lạnh nhạt :
- Tôi không bị câm cũng không bị điếc cũng chẳng giả vờ giả vịt. Có một số người nói chuyện không biết ngượng nên mới nói thế. Cách nói chuyện không ra làm sao, không biết cô đây là ai ?
Cô ta tức giận chỉ thẳng vào mặt Bích Ngọc chửi :
- Con tiện nhân này. Mày xứng biết tao là ai sao ? Chỉ sợ nghe xong thì mày hoảng hồn đó.
- Coi cô làm được thế không ? - cô khinh bỉ nhìn ả
- Tao là Lâm Oanh Linh đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị. Giờ mày biết sợ chưa ? Nếu bây giờ quỳ xuống xin lỗi tao thì tao sẽ suy nghĩ lại.
- Cô xứng ? Đại tiểu thư mà ăn nói như mấy bà bán cá ngoài chợ thế, không biết ngượng miệng à ! Không biết ai có thế giáo dục ra cô ?
- Mày...con tiện nhân này. Mày đừng tưởng quyến rũ được chủ tịch là có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàng .
- Cô nên ngậm miệng lại trước khi tôi tức lên.
- Con tiện nhân này ! Màu dám ra lệnh cho tao.
Chát!!! Cùng lúc đó cửa phòng mở ra, đại ma vương vào. Ai đánh ai ???
-----////---------------////-----
Mn muốn ai đánh ai nào ? Cmt nhak ️
Mọi người đọc truyện dzui zẻ ️️️