Edit: susublue
Xâm nhập vào phòng thí nghiệm thành công, ở trước mặt Tô Cẩm là một hành lang trống sâu hun hút, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh hai bên có thể thấy được các loại dụng cụ phức tạp, nhưng mà điều khiến cô cảm thấy kỳ quái là cả dãy phòng thí nghiệm này đều quá im lặng, chẳng lẽ nơi này đã bị bỏ hoang rồi sao?
Ý nghĩ này làm cho tâm Tô Cẩm không khỏi co rút, điều này nghĩa là thí nghiệm đã thất bại ư? Vậy đám người đó đưa Lãnh Mặc Phàm đi đâu rồi?
Tô Cẩm cẩn thận đi tới phía trước, đột nhiên, đi đến trước cửa một căn phòng thí nghiệm, cô phát hiện cửa chỉ khép hờ, hơn nữa còn có vài áo khoác trắng, Tô Cẩm không chút do dự khoác một chiếc áo lên người, đồng thời buộc tóc lên, ôm một cái bìa kẹp, một quyển báo biểu vào trong ngực, bắt đầu quang minh chính đại đi về phía trước.
Ngay khi Tô Cẩm thay xong quần áo, một camera ẩn nhắm vào ngay người cô, nhưng cũng may trên màn ảnh hiện lên hình ảnh Tô Cẩm mặc áo khoác trắng, đeo một bộ kính đen, nhìn như một chuyên gia trong phòng thí nghiệm.
Tô Cẩm đi về phía trước, đột nhiên, một bóng người xuất hiện ở phía sau cửa, là một người đàn ông mặc đồ bảo an, Tô Cẩm vươn tay chuẩn bị móc súng, tên bảo an kia lại kinh ngạc hỏi,“Này, sao cô còn ở trong phòng thí nghiệm? Không đi xem thành phẩm sao?”
“Tôi làm rơi một chút tư liệu, trở về lấy.” Tô Cẩm trả lời, xem ra bảo an này cũng không hoài nghi thân phận của cô.
Bảo an gật đầu, tiếp tục trở về vị trí đọc báo, Tô Cẩm đi qua trước mặt anh, nghĩ vừa rồi anh nói là xem thành phẩm? Chẳng lẽ đêm nay là lúc xem thành quả thí nghiệm? Trong lòng Tô Cẩm không khỏi mừng thầm, nói như vậy, thí nghiệm vẫn chưa chấm dứt, nghĩa là Lãnh Mặc Phàm còn sống.
Tô Cẩm đi vào một thang máy, ấn số đi lên trên, đi tới tầng thứ ba, mới ra khỏi thang máy, trước mắt chính là một đám người mặc đồ thí nghiệm màu trắng, bọn họ đang bận rộn bắt tay vào làm việc, Tô Cẩm thong dong đi ra khỏi thang máy, ánh mắt cảnh giác đảo qua bốn phía, đây không phải là chỗ để xem thành quả, đây là một phòng thí nghiệm ở tầng khác, Tô Cẩm không biết phương hướng, đột nhiên ở vách tường trên hành lang đang chiếu phim một hình ảnh, trên hình ảnh là một con tinh tinh bị trói trên giường thí nghiệm, vài chuyên gia đang nhìn chăm chú liều thuốc tiêm cho nó, mà bên ngoài màn ảnh là một đám người đang xem, xem ra đây mới là nơi thí nghiệm.
“Tiến sĩ cần một liều thuốc an thần, đột nhiên phía sau cửa có một vị trợ lý nữ trẻ tuổi đi tới, cô đang tìm một lọ thuốc ở trên bàn, Tô Cẩm thấy cô đi tới cửa, cô nhanh chóng lắc mình đi vào, đập vào mắt là một đám người, có chuyên gia có y tá, mắt Tô Cẩm không khống chế được bị một bóng người ngồi bên trái hấp dẫn, Lãnh Mặc Phàm, anh an vị ở chỗ đó, ánh mắt ngoan độc, mà ở bên cạnh anh, mặt bốn tên đại gia khác lại rất khẩn trương, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động trong phòng thí nghiệm, Tô Cẩm còn thấy có một người đàn ông mặc quân phục cao lớn đứng ở giữa bọn họ, mắt đầy uy nghiêm.
Tô Cẩm đứng ở phía sau không hề cử động, nhưng cô nhanh chóng phân tích phương thức chạy trốn, chung quanh đây chắc chắn có binh lính bảo vệ, diễndaffnlle;quysdon lần này sau khi buổi xem thành phẩm chấm dứt, nhất định nhóm người này sẽ hộ tống đám người Lãnh Mặc Phàm trở về, vào lúc đó, Tô Cẩm muốn đưa Lãnh Mặc Phàm đi sẽ rất phiền phức, lối ra duy nhất chỉ có lối thông gió dưới nước kia thôi, mà trước mắt cô phải nhân lúc thí nghiệm vẫn chưa xong cố hết sức đưa Lãnh Mặc Phàm đi.
Ánh mắt Tô Cẩm nhìn mọi nơi, cũng không có gì sơ hở, cô lại mở cửa đi ra, đi qua một cái hành lang, đột nhiên, cô nhìn thấy một căn phòng lớn cung cấp điện, cô nhếch khóe miệng, giả bộ lơ đãng đi ngang qua rồi linh hoạt đi vào phòng.
Trong phòng, Tô Cẩm đến thùng dụng cụ ở một góc sáng cầm lấy một cây kéo, dùng sức cắt đứt đầu dây điện, lập tức nghe thấy tiếng lửa bắn ra, trong phòng thí nghiệm liền tối đen, ngay lập tức ngoài hành lang có một đám người hỗn loạn chạy ra, Tô Cẩm nhanh chóng thoát thân, đi tới phòng thí nghiệm, chỉ nghe quân nhân cao lớn quát khẽ,” Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” “Mất điện, mất điện.” Có người hoảng sợ gọi.
“Không được hoảng loạn, mọi người đều ở yên tại chỗ, phái người đi kiểm tra nguồn điện.” Đại tướng quân gầm nhẹ một tiếng, nhưng mà, đúng lúc này, chỉ thấy cửa sổ thủy tinh trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng hét thảm thiết, giống như có người đã bị tấn công, dưới ngọn đèn mờ, thấy được một lớp máu bắn lên cửa sổ thủy tinh, thì ra tinh tinh bị thí nghiệm ở bên trong đột nhiên tỉnh lại, thiết bị mất điện nên tinh tinh không bị trói tay chân, đang tấn công chuyên gia ở trong phòng.
Khi nhìn thấy máu tươi, căn phòng vốn đã rối loạn lại càng loạn thêm, mọi người lập tức tranh nhau tông cửa xông ra, mà lời đại tướng kia cũng khó có tác dụng, vốn dĩ không có ai thèm nghe, tiếng kêu thảm thiết trong phòng thí nghiệm không ngừng vang lên khiến mọi người sợ hãi.
Trong đám người, Lãnh Mặc Phàm bình tĩnh nghe động tĩnh chung quanh, vẫn chưa rối loạn, đúng lúc này, cánh tay anh bị một bàn tay nắm lấy, ngón tay nhỏ bé kia khiến cho anh có ý nghĩ muốn giãy dụa, nhưng lại do dự, bởi vì anh cảm thấy người này mang đến xúc cảm cực kỳ quen thuộc, anh nhíu mày nhìn lại, dưới ngọn đèn mờ ảo, quả nhiên anh thấy được một khuôn mặt quen thuộc, anh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không nhịn được thấp giọng gọi một tiếng,” Tiểu Cẩm.” Nói xong, xoay ngược tay lại nắm chặt tay cô. “Đừng nói gì hết, đi theo tôi.” Tô Cẩm hạ giọng, kéo anh đi ra ngoài.
Mà đúng lúc này, đại tướng kia bước ra khỏi phòng thí nghiệm, lạnh giọng hạ lệnh, “Đóng cửa lại.” “Nhưng chuyên gia còn ở trong phòng thí nghiệm.” “Con tinh tinh kia đã vị tiêm virus B, người bị nó cào bị thương đều sẽ lây bệnh, chẳng lẽ các người muốn chết ở chỗ này sao?” Đại tướng tàn khốc hừ một tiếng. “Trong phòng còn có hai nhà đầu tư chưa đi ra.“Một người khác kêu lên.
Đại tướng cười lạnh một tiếng, “Không cần quan tâm đến bọn họ, đóng cửa.”
Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, chỉ nghe thấy tiếng la thảm thiết bên trong, mà mọi người trong hành lang cũng đều sợ tới mức mặt biến sắc, ánh mắt sắc bén của đại tướng đột nhiên thay đổi, “Lãnh Mặc Phàm đâu?” “Vừa rồi tôi nhìn thấy anh ta đi cùng một người phụ nữ đi về phía phòng thí nghiệm ở tầng dưới” Có một tên binh lính đáp.
Sắc mặt đại tướng lập tức trầm xuống, gầm nhẹ, “Mau đuổi theo, người phụ nữ kia không phải là người của chúng ta.“
Lập tức có một đội binh lính nhanh chóng xếp phía sau ông chạy về phía phòng thí nghiệm ở tầng dưới, đại tướng cũng nhanh chân đuổi theo, đồng thời ra lệnh cho thủ hạ, “Trông chừng nơi này, chờ tôi trở lại.“
Ở hành lang, bởi vì hoàn cảnh hỗn loạn nên càng có lợi, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm đi rất nhanh, Tô Cẩm thành thục nhớ đường đi, nhanh chóng xông qua cửa phòng bảo an, tên bảo an kia thấy bọn họ đi lại, đột nhiên hoài nghi, đi ra ngăn bọn họ lại, “Các người là ai?”
Tô Cẩm nhanh chóng lấy súng ra nhắm vào bảo an, vươn tay ra bóp cò súng, điện có trở lại, cũng đúng lúc này, phía sau đột nhiên có một viên đạn bay đến, Lãnh Mặc Phàm nhanh tay đẩy Tô Cẩm vào các ngõ ngách để bảo vệ cô. “Không thể đợi nữa, chúng ta phải tiến lên.” Tô Cẩm thở dốc nói, cánh cửa này cách bọn họ không đến ba mét, nói xong, lấy một khẩu súng khác đưa cho anh, “Anh nhanh chóng đi trước đi, tôi che cho anh.“
Mắt Lãnh Mặc Phàm thâm trầm nhìn cô, “Em muốn mình ở lại chịu chết sao?”
“Anh là ông chủ nhiệm vụ lần này của tôi, đương nhiên tôi muốn cứu anh rồi.”
“Nhưng em là bà xã tương lai của anh, sao anh có thể để vợ mình ở lại?” Lãnh Mặc Phàm lại còn có hứng thú nói giỡn.
Tô Cẩm trừng mắt nhìn anh một cái, “Lúc nào cũng vậy, nhanh chóng đi đi.“
Lãnh Mặc Phàm ngừng cười, quay đầu nhìn binh lính tới gần, anh lăn một vòng, Tô Cẩm đồng thời bắn ở phía sau, Lãnh Mặc Phàm vào được cửa hành lang phía sau, binh lính càng đến nhiều hơn, bọn họ biết còn có một người trốn ở góc tường, liều mạng bắn liên tục, ngăn cản bước chân của Tô Cẩm, đồng thời tới gần từ phía sau.
Trong lòng Tô Cẩm lo lắng, nhưng mặt cô vẫn bình tĩnh, cô nhìn Lãnh Mặc Phàm ở phía sau cửa khẩn trương nhìn cô, Tô Cẩm cắn chặt răng, rốt cục quyết định.
Cô xông ra ngoài, đồng thời xả súng ra phía sau, vừa tới trước cửa, đột nhiên cơ thể của cô bị một người kéo lại, Lãnh Mặc Phàm lại lao tới từ cửa sau, lấy cơ thể che chắn cho cô đi vào cửa, Tô Cẩm quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn anh, “Anh điên rồi.“
Lãnh Mặc Phàm nhếch khóe miệng, nhưng chân mày anh nhíu lại chịu đựng sự đau nhức, anh vươn tay đặt lên vai trái, cảm giác máu đang chảy ra, anh nhanh chóng giấu tay ở phía sau, đuổi theo Tô Cẩm đến cửa hệ thống thuỷ điện.
Đi tới cửa khẩu, Tô Cẩm nhanh chóng cởi quần áo, nhặt bình dưỡng khí, nói với Lãnh Mặc Phàm, “Chúng ta bơi đến tàu ngầm ở cách đây không xa, nắm bắt thời gian để bơi qua.“
Lãnh Mặc Phàm gật đầu, theo cô xuống nước, Tô Cẩm đưa bình dưỡng khí cho anh, Lãnh Mặc Phàm đẩy trả lại cho cô, hít sâu một hơi, người đã lặn xuống nước, Tô Cẩm sợ run một cái, đột nhiên trên mặt nước hiện vài dòng máu đỏ làm cho cô khiếp sợ, Lãnh Mặc Phàm bị thương sao? “Chết tiệt.” Tô Cẩm thấp giọng rủa một tiếng, thả mình lặn xuống nước, ngay khi các cô vừa mới đi xuống nước, trên mặt nước có một viên đạn bắn qua, đại tướng dẫn vài tên binh lính đi qua, nhìn thấy Lãnh Mặc Phàm đã rời đi, ông nổi giận gầm lên một tiếng, “Lập tức triệu tập thuỷ binh, ngăn bọn họ lại cho tôi.”
Trong nước biển, Tô Cẩm nhìn đến miệng vết thương trên vai Lãnh Mặc Phàm đang bơi ở phía trước, hòa vào nước biển thành máu loãng, cô nhanh chóng đuổi theo anh, cầm mặt nạ dưỡng khí trong tay mạnh mẽ đặt lên mặt, cánh tay khoác lên vai anh, đỡ anh bơi về phía trước.
Theo dòng nước bọn họ nhanh chóng bơi ra khỏi ống dẫn nước, chìm vào nước biển sâu, diễn(dafnlle[quysdon Tô Cẩm đang nghĩ tới làm sao để nhanh chóng tới tàu ngầm, thì đã thấy Amy lái một chiếc mô tô chạy trong nước đi tới, Tô Cẩm vươn tay nắm lấy yên xe phía sau, Amy dẫn bọn họ đến chỗ tàu ngầm.
Giữa chừng Lãnh Mặc Phàm đưa bình dưỡng khí cho cô, nhưng anh biết mình thần trí mơ hồ, Tô Cẩm hít sâu một hơi, lại đeo lên mặt anh, chuyển qua lại như thế cho tới khi đến tàu ngầm. “Hô......” Tô Cẩm hít sâu một hơi kéo Lãnh Mặc Phàm ở phía sau vào khoang thuyền, cũng nhanh chóng hạ lệnh, “Ivan, mở cửa tàu.”
Amy đóng khoang thuyền, đi tới trước mặt Tô Cẩm, Lãnh Mặc Phàm nửa ngồi nửa nằm, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, Tô Cẩm sửng sốt, vươn tay sờ lưng anh một chút, nhịn không được thấp giọng chửi nhỏ một tiếng, “Thật khốn kiếp.” Thì ra ở lưng anh còn một chỗ bị thương nữa. “Nhanh chóng cầm máu cho anh ta, anh ta mất máu quá nhiều.” Amy kêu lên.
Tô Cẩm nhanh chóng dìu anh nằm xuống, cởi áo anh ra, lật người anh lại, chỉ thấy ở vai trái của Lãnh Mặc Phàm có một vết đạn bắn, ở thắt lưng cũng có, cũng may đều không trúng chỗ nguy hiểm, đáy lòng Tô Cẩm tức giận, chỉ phải cố gắng bình tĩnh, cầm lấy dụng cụ Amy đưa tới, giúp anh lấy viên đạn ra.
Lãnh Mặc Phàm mất máu quá nhiều, thần chí lại vẫn tỉnh táo như cũ, cảm nhận được trên da thịt truyền đến xúc cảm dịu dàng, miệng anh hơi nhếch lên một nụ cười, anh thật sự không dự đoán được người Jack mời đến giúp lại là cô.