“Cậu hẹn tớ ra đây có phải là lại tìm ra món gì ngon để ăn không?” Sở Đan Thanh vừa thong thả uống cà phê phục vụ vừa mang lên vừa nói
“Đan Thanh, người hiểu ta quá!” Thủy Y Mễ cười hì hì nói : “ Tớ thấy trên Internet người ta bảo rằng đồ ăn Pháp ở đây rất tuyệt cho nên mới mời cậu đến đây cùng ăn thử xem sao”
“Có cậu là chuyên gia phê bình ẩm thực ở đây rồi thì tớ làm sao có cơ hội lên tiếng đây”. Cô và Thủy Y Mễ đều làm ở một tòa soạn chuyên về ẩm thực, cô là trợ lý cho xã trưởng, còn Thủy Y Mễ chuyên về phê bình thức ăn, công việc chính là tìm nơi nào có thức ăn ngon và thưởng thức sau đó sẽ cho họ vài ba câu phê bình… Mà thật sự những loại thức ăn đó nếu nàng nói là nó ngon thì cũng sẽ được mọi người đồng tình, ngược lại nếu nàng bảo không ngon thì tuyệt đối sẽ không người nào ăn những món đấy nữa.
“Trời ạ, cậu hiểu rõ đồ ăn Pháp như vậy tớ không tìm cậu thì tìm ai?”. Sở Đan Thanh sinh ra ở Pháp, đến năm tuổi mới cùng ba mẹ về nước định cư , vào học cùng lớp với cô.
Nói đến đây cũng thật kỳ lạ, đối với người từ trước đến nay đều là lạnh lùng như Sở Đan Thanh cô , mỗi lần thấy Thủy Y Mễ đơn thuần cố chấp một cách ngu ngốc hoặc bị người khác chê cười thì lại thấy bực mình thay cô ấy. Xem ra mọi thứ đã được định đoạt sẵn cô cả đời này là bạn tốt của Thủy Y Mễ ngốc nghếch này rồi.
Buổi tối, sau khi Thủy Y Mễ bị Sở Đan Thanh kiên quyết ép về nhà thì cũng ngoan ngoãn dừng ngay hành động ăn uống điên cuồng của mình lại mà đứng lên. Khi cô vừa tới cửa nhà thì đã thấy có một người đang ngồi ở ghế sô pha, có thể nào lại là người em trai rất khó gặp mặt của cô xưa nay không bao giờ ăn cơm tối ở nhà hôm nay lại phá lệ.?
“Thủy Cao Lương, em đã biết về nhà rồi sao?” . Cô nghi ngờ hỏi “Hôm nay làm sao vậy?”
Thủy Cao Lương ghét nhất là khi nghe chị gái hắn gọi tên hắn, cặp lông mày dính chặt lại với nhau nhưng ở trước mặt ba lại không dám lên tiếng bác bỏ cái tên này, đành phải chịu khó nhẫn nhịn.
"Hừ. . . . . ." Thủy Cao Lương khoanh tay trước ngực, lắc lắc đầu không thèm để ý đến cô.
"Ba, hôm nay có chuyện gì sao?" Thủy Y Mễ không thèm để ý việc em trai xem thường mình, đi đến ngồi bên cạnh mẹ mình.
“À…….” Ba Thủy do dự, không biết phải mở miệng như thế nào , “Tiểu Mễ à, năm nay con cũng đã tuổi rồi, cũng đã trưởng thành rồi, thế con đã có bạn trai chưa?”
Ba Thủy lòng vòng thử thăm dò con gái một lượt , muốn xem cô phản ứng thế nào rồi mới tính bước tiếp theo.
Thủy Y Mễ không hiểu gì cả, không biết sao tự nhiên ba lại quan tâm đến chuyện tình cảm của bản thân
“Ba, tự nhiên ba hỏi con chuyện này làm gì?”
“Còn không phải con đã đến tuổi kết hôn rồi mà đến một người bạn trai cũng không có để đưa về cho chúng ta xem mặt sao?” Ba Thủy làm bộ như con gái đang mắc phải lỗi gì nghiêm trọng lắm.
“Con có đưa bạn trai về rồi nha”. Thủy Y Mễ vội vàng biện minh cho mình.
« Chị à, mấy người đó thật sự là bạn trai của chị sao ? » Thủy Cao Lương xì mũi phản bác « Có cô gái nào lại coi thức ăn quan trọng hơn cả bạn trai như chị không ? Đừng trách em nhắc lại chuyện xấu của chị, bạn trai trước của chị không phải đã bị chị bán cho Liễu Tình chỉ bằng một khối bánh ngọt sao ? »
Trời ạ, hắn không nghĩ trên đời này lại có một người không tim không phổi như cô, nếu đó không phải là chị gái hắn thì hắn sẽ bằng mọi giá ngăn cản cô, không cho cô hạ thấp giá trị của đàn ông bọn hắn như thế, nghĩ đến người sắp trở thành anh rể mình hắn không khỏi thở dài…..thật là đáng thương !
« Thủy Cao Lương, chuyện này xảy ra từ rất lâu rồi ». Thẹn quá hóa giận, Thủy Y Mễ trợn mắt lên với em trai mình.
« Đủ rồi, không nói những chuyện này nữa ». Ba Thủy trừng mắt với con trai, không cho hắn nhắc lại chuyện xưa
Thủy Cao Lương không thể chống lại nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im lặng.
« Tiểu Mễ, ba nói là hiện tại kìa » Ba Thủy quay đầu lại tươi cười rạng rỡ với con gái , « Con bây giờ không phải là không có bạn trai sao ? Cha biết một người là con trai của một người bạn của ba, vừa anh tuấn giỏi giang lại là người trong giới thượng lưu, con gả cho nó thì sẽ trở thành thiếu phu nhân rồi »
"Chờ một chút." Thủy Y Mễ đột nhiên hô to, sau đó lại hạ thấp giọng hỏi ba mình: "Ba, ba mới vừa nói gả con đi? Như thế không phải là quá nhanh sao?"
Ba Thủy lần này mới ý thức được mình lỡ miệng, không thể làm gì khác hơn là đành nói rõ ràng với con gái mình « Tiểu Mễ, ba đã đồng ý với đề nghị của Đông gia cho con và con trai của họ kết hôn rồi »
Thủy Y Mễ ngây ngốc tại chỗ, đấu óc ngưng trệ, sững sờ nói « Con ư ? Kết hôn ư ? »
"Đúng vậy, là con kết hôn." Ba Thủy dùng sức gật đầu.
« Ba, kết hôn không đơn giản chỉ là chuyện mở tiệc rượu, làm sao cha lại có thể tự ý quyết định mà không thèm hỏi ý kiến con như vậy ? ». Thủy Y Mễ trợn tròn mắt, gò má trắng mịn vì tức giận mà đỏ hồng lên vô cùng dễ thương.
« Tiểu Mễ, Đông Nhật Dương là một thanh niên tài tuấn (anh tuấn,tài năng) hiếm có, nếu bỏ lỡ hắn con sẽ không tìm được ai như vậy đâu. » Ba Thủy vội vàng nói thêm.
« Ba à, là do người ta nhìn trúng loại gạo đặc biệt của Thủy gia ta nên mới có thể đề nghĩ cưới chị, không thì làm sao có thể đến lượt chị con đây » Thủy Cao Lương ngồi một bên châm chọc. Chỉ cần suy nghĩ một lúc là có thể nhìn ra bộ dạng tròn vo của Thủy Y Mễ kia sẽ không có người đàn ông nào thích, mặc dù ngũ quan không tệ nhưng ở cái thời đại mọi người đều chú trọng vào hình thể này thử hỏi có ai thích nổi một cô gái thân hình tròn vo núc ních như cái bánh bao thịt như thế kia không, huống chi chị hắn lại còn rất ham ăn nữa…………
"Tiểu tử thúi, câm miệng cho ba." Ba thủy lớn tiếng trách móc con trai
Thủy Y Mễ trầm mặc không nói gì , vẻ mặt trước sau như một không hề bị lời nói ác độc của em trai làm ảnh hưởng
"Tiểu Mễ, con đừng nghe nó nói hươu nói vượn." . Ba Thủy chỉ sợ con gái vì tức giận mà từ chối…. "Đông gia là một gia tộc lớn, làm sao có thể đem hôn nhân ra làm trò đùa đây. Bọn họ là thích con, mới có thể đề nghị kết thân, hơn nữa. . . . . ."
"Ba." Thủy Y Mễ cắt đứt lời ba mình, "Đông gia có phải có nhà hàng Ngự Trù Phường hay không?"
"Hả?" Ba Thủy nhất thời không phản ứng kịp.
"Không sai, nhà ăn « Ngự Trù Phường » chính là nghiệp tổ của Đông gia để lại." . Nghe con gái hỏi vậy mẹ Thủy liền đoán được suy nghĩ của cô nên vội vàng trả lời.
Đôi mắt đen nhánh của Thủy Y Mễ lóe lên ,giống như ngay sau đó sẽ lập tức biến thành một kẻ siêu cuồng ăn vậy
Thủy Cao Lương thấy bộ dáng của chị mình như vậy cũng biết mong muốn gia nhập xã hội thượng lưu của ba mình có hy vọng rồi, chị hắn là một người có thể vì ăn mà hy sinh tất cả, huống chi Ngự Trù Phường là nhà hàng lâu năm, bên trong có thức ăn ngon nhiều không đếm xuể. Đây không phải là tử huyệt của Thủy Y Mễ hay sao…
Lúc này, ba Thủy cũng nhìn ra đầu mối, con gái hắn đối với Ngự Trù Phương có hứng thú không ít, luôn muốn tìm cơ hội để tìm hiểu đến cùng, bây giờ cơ hội dâng tới trước mặt , sao có thể không dao động được đây ?
"Tiểu Mễ, Đông Nhật Dương không chỉ là Phó Tổng Tài tập đoàn Đông Thị, ba của hắn còn là người quản lý Ngự Trù Phường đấy ." Ba thủy tiếp tục tăng thêm dụ dỗ, phải làm cho cô đồng ý ngay mới được.
"Có thật không?" , Có là người ngu đần cũng biết đây là chuyện tốt hiếm có khó tìm nha…….
Ba Thủy quyết định lấy lui làm tiến, "Nếu không thì trước tiên con có thể gặp qua Đông Nhật Dương rồi hãy quyết định , có được hay không?"
"Vậy. . . . . . Được rồi." Từ chối một hồi, Thủy Y Mễ vẫn là gật đầu đồng ý.
Ba Thủy từ trước đến nay là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nay còn bày sẵn mưu kế chờ con gái ngoan ngoãn nghe theo để trải sẵn đường đi cho mình, thật là hết nói nổi…. !
Một cuộc thuyết phục như vậy lặng lẽ hạ màn, mà nam nữ chính trong vở kịch này lại không hề ý thức được tương lai còn rất nhiều chuyện vui đang chờ đợi bọn họ, mỗi người vẫn đang đắm chìm trong tưởng tượng của chính mình….
Đông Nhật Dương ngồi trong phòng mình đang không ngừng lật qua lật lại báo cáo tài vụ, cẩn thẩn xem xét. Bình thường hắn ở trước mặt người khác luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng. Mà bây giờ một mình ở trong phòng cũng như vậy, chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả : xám xịt !
Xem ra những năm gấn đây ba hắn có thể giữ cho Ngự Trù Phường không ngã đã là tài giỏi lắm rồi, nếu không phải nhờ có mấy vị tiền bối mà ông nội an bài chéo chống thì Ngự Trù Phường đã sớm không trụ nổi rồi.
Không ngờ nhà hàng đã kinh doanh hàng trăm năm lại xuống dốc, cho nên ba hắn mới phải xuất ra chiêu bài cuối cùng này để ép hắn, thật làm hắn khó nghĩ mà.
Đông Nhật Dương ở trong lòng thở dài, hắn biết rõ ba mình không phải là người có thể liệu trước được mọi việc trên thương trường, nhưng vẫn nhịn không được mà hối hận một chút. Lại nhìn cô chú hắn ai ai cũng là con người khôn ngoan giảo hoạt trong khi ba hắn lại hiền lành chất phác, đến một chút sự khôn khéo của con cháu Đông gia cũng không được thừa hưởng
« Haizzz…. » Nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, Đông Nhật Dương khép bản báo cáo lại, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Một hồi lâu sau hắn mới cầm điện thoại lên ắn một dãy số : « Thịnh Thiên, cậu giúp tôi điều tra một người »
Người đàn ông ở đầu dây bên kia tức giận nói : « Đông đại thiếu gia à, cậu muốn điều tra người thì đề nghị nên thuê thám tử tư, tôi là luật sư của cậu chứ không phải chân sai vặt cho cậu »
« Con gái Thủy gia, ngày mai hãy đưa tài liệu cho tôi ». Đông Nhật Dương làm như không nghe thấy lời oán trách của bạn tốt mà nói ra yêu cầu của mình, sau đó rất không biết điều mà cúp điện thoại luôn.
Người đàn ông kia nhìn cái điện thoại đang kêu bíp bíp, giận đến mức muốn đánh người , nhưng cuối cùng hắn vẫn từ trên giường lồm cồm bò dậy, vì người khác mà bán mạng….
Mà Đông Nhật Dương sau khi cúp điện thoại cũng ra khỏi phòng, gọi mấy người nhà đang chìm trong giấc mộng dậy.
« Nhật Dương, đã trễ thế này rồi, có chuyện gì thì để ngày mai nói không được sao ? ». Ba Đông hai mắt chưa tỉnh ngủ đỡ vợ mình đến ghế sô pha ngồi xuống.
« Anh trai có chuyện kinh thiên động địa gì à ? » . Đông Nguyệt Nha gãi đầu tóc đang lung tung lộn xộn của mình, vẻ mặt khó hiểu nhìn về anh trai.
« Ba, xem ra ba không có chút lo lắng nào cho Ngự Trù Phường, vậy thì chúng ta lại đi ngủ tiếp thôi ». Đông Nhật Dương bày ra khuôn mặt tươi cười, giọng điệu ôn hòa nói.
Ba Đông lập tức tỉnh táo, vội vàng lắc đầu « Không không không, tất nhiên ba phải lo lắng rồi ! »
« Nhìn ba vẫn ăn ngon ngủ yên, không giống gì là đang lo lắng nha » . Đông Nhật Dương vẫn cười ôn hòa đến vô hại như trước nhưng lại khiến ba Đông lo sợ.
Nhìn con trai đang muốn tức giận, trong lòng ba Đông lo lắng bồn chồn. « Nhật Dương, không phải là con có chuyện muốn nói với chúng ta sao ? ». Ông vội vàng hỏi sang chuyện khác, nếu không thì mọi chuyện sẽ thảm hại hơn.
Đông Nhật Dương thấy ba mình đã biết khẩn trương lo lắng thì không hù dọa ông nữa.
« Ba, con đã xem qua báo cáo tài vụ của Ngự Trù Phường » , nói đến đây hắn còn cố ý liếc mắt nhìn ba mình , « chuyện kết hôn với tiểu thư Thủy gia thì sau khi con gặp mặt cô ấy sẽ trả lời ba »
« Có thật không ? » . Vừa nghĩ tới tình trạng khó khăn của Ngự Trù Phường sắp được giải quyết ba Đông đã vui mừng không thôi, « vậy ba sẽ sắp xếp để hai đứa gặp mặt nhau ngay »
« Khoan đã ». Đông Nhật Dương giơ tay lên cắt đứt hưng phấn của ba mình, « muốn gặp mặt ở đâu, khi nào sẽ do con quyết định, ba không cần quan tâm, tối nay con gọi mọi người chỉ để nói ra quyết định của con thôi, giờ thì mọi người về phòng ngủ tiếp đi ». Nói xong, Đông Nhật Dương cũng xoay người chuẩn bị trở lên phòng.
« Anh, em phản đối, em không bao giờ đồng ý để anh cưới con bé Ngọc Mễ mập ú đó ». Đông Nguyệt Nha vừa nghĩ tới Thủy Y Mễ kia có nguy cơ sẽ sớm trở thành chị dâu của mình liền lớn tiếng phản đối
« Cưới hay không cưới do anh quyết định ». Không thém quay đầu lại, Đông Nhật Dương chỉ bỏ lại một câu nói như vậy rồi đi về phòng
“Ba, ba thật sự muốn cho anh cưới đứa con gái nhà giàu mới nổi đó sao?”. Đông Nguyệt Nha dậm chân gắt giọng với ba mình.
« Được rồi, chuyện này không cần con lo, mau đi ngủ đi ». Con trai khó khăn lắm mới đồng ý, sao có thể để đứa con gái này phá hỏng đây.
“ Đúng rồi đó, con mau về phòng đi” . Mẹ Đông đứng về phía chồng mình vội vàng khuyên nhủ con gái
"Hừ!" Đông Nguyệt Nha tức giận khẽ hừ, xoay người chạy về phòng, dùng sức đóng sầm cửa phòng tỏ vẻ bất mãn.
Ba Đông không thèm để ý mà ôm vợ trở về phòng, tiếp tục ngủ cho đến khi mặt trời lên cao.
Ha ha, cuối cùng cũng không phí công vô ích !
Bóng đêm phủ xuống, cuộc sống về đêm nơi thành thị cũng vừa mới bắt đầu, trên quầy rượu của một nhà hàng hạng sang, ba người đàn ông mỗi người một khí chất khác nhau đang nhàn nhã tự đắc nhấm nháp ly rượu ngon.
« Đây là thứ cậu cần ». Thịnh Thiên mặc bộ tây trang thẳng thớm vừa vặn, đem một tập tài liệu ném về phía người đàn ông áo xám nho nhã.
« Nhật Dương, cậu nhờ Thịnh Thiên điều tra cái gì vậy ? ». Người đàn ông mặc bộ quần áo thời trang ngồi dựa người vào tường, nhìn hắn tò mò hỏi.
« Tôi muốn điều tra đối tượng kết hôn. ». Vẻ mặt Đông Nhật Dương ôn hòa bình tĩnh, giống như đây là một chuyện không hề quan trọng gì.
« Đối thượng kết hôn ư ? » Ly rượu trong tay Âu Phàm chấn động thiếu chút nữa bắn hết ra ngoài.
« Nói dễ hiểu một chút thì là vợ tương lai của cậu ta ». Thịnh Thiên tốt bụng giải đáp nghi ngờ cho hắn.
« Hơ, chuyện là thế nào vậy ? ». Một kẻ thích chuyện bát quái như Âu Phàm đối với chuyện này rất tò mò.
Phải biết rằng, nếu muốn gả cho một người khôn ngoan xảo trá như Đông Nhật Dương thì phải có một tái tim sắt đã, không biết cô gái được chọn kia có trái tim như vậy không…..