Phiên ngoại ngọt ngào 【 chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão 】
Thẩm Quân Nhã vốn cho rằng Đằng Cận Tư sẽ nể mặt cha mình, mà hạ thủ lưu tình với cô và mẹ cô, nhưng cô sai lầm rồi, mức độ nhẫn nại của mỗi người đều có hạn, sẽ không một mực nhẫn nhịn mãi được.
Hơn nữa, vào thời điểm quan trọng nhất, cha cô dường như đã biến mất không còn tăm hơi nữa, hoàn toàn không biết ông đã đi đâu, cô không tìm ra mà xin giúp đỡ được, trong lòng lại càng căm hận Lương Chân Chân nhiều hơn, hoàn toàn trở nên mê muội rồi.
Đằng Cận Tư không động tới toàn bộ nhà họ Thẩm, chỉ vô cùng tốt bụng "mời" Liễu Tình và Thẩm Quân Nhã ra nước ngoài, đưa đến châu Phi xa xôi nghèo khó, để cho bọn họ tự sinh tự diệt.
Trong mắt của Đằng Cận Tư, trừng phạt thế này, đã có thể xem như hạ thủ lưu tình rồi, người dám đánh vợ của anh còn còn có thể bình yên vô sự, nhất định bọn họ là người đầu tiên.
Từ nay về sau, Liễu Tình và Thẩm Quân Nhã không được phép đặt chân vào thành phố C một bứơc, khi còn sống, không được phép xuất hiện trước mặt anh và người nhà của anh thêm lần nào nữa.
Mặc kệ hai người bọn họ có khóc lóc ồn ào cầu xin ra sao, bây giờ cũng đã muộn, trước kia tại sao làm chuyện xấu xa? Rõ ràng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bụng làm dạ chịu, không đáng thông cảm.
Đương nhiên Thẩm Bác Sinh đang an tâm dưỡng bệnh trong biệt thự ở khu vực ngoại thành cũng biết chuyện này, trong lòng không khỏi dâng lên chút tình cảm đau thương,
dù sao đó cũng là người vợ đã lấy hơn hai mươi năm và con gái của ông, nếu như một chút tình cảm lưu luyến cũng không có, vậy ông còn là người sao?
Ai. . . Tất cả những chuyện này đều là do tội lỗi của ông mà ra!
Sau khi trải qua những chuyện này, ông bỗng coi nhẹ đời người rồi, cảm thấy thời gian chỉ thoảng qua như mây khói, trong nháy mắt rồi biến mất, tốt, hay xấu, cũng chỉ tồn tại ở trong trí nhớ, hư ảo không thể chạm tới.
Cố chấp quá nhiều, nào có ý nghĩa gì đâu?
Chuyện của thanh niên, ông không quan tâm được nhiều như vậy, tùy bọn nó thôi!
Buổi chiều, Lương Chân Chân dẫn hai anh em sinh đôi đến biệt thự thăm ba mình, cô và bảo mẫu mỗi người đẩy một chiếc xe nôi, xa xa đã nhìn thấy Thẩm Bác Sinh đang ngồi trên ghế dựa tắm nắng, ánh mặt trời ấm áp chiếu nghiêng lên người ông, mờ mờ ảo ảo xuyên qua cành lá, làm cái bóng xuất hiện những hình ảnh loang lổ.
Một dáng vẻ trầm tĩnh và an bình.
Giống như thấy được người quen thuộc, An An và Nhạc Nhạc và Nhạc Nhạc vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé "A a a a" kêu lên, hấp dẫn ánh mắt của Thẩm Bác Sinh, xoay người lại cười ha hả nói: "An An và Nhạc Nhạc lại lớn hơn rồi, đến đây, để cho ông ngoại ôm một cái nào."
An An cũng không sợ người lạ, mở vòng tay nhỏ con ngươi đen lúng liếng nhìn ông, miệng nhỏ cong cong, cười vô cùng vui vẻ, nước bọt cũng theo khóe môi chảy ra.
Lương Chân Chân vội vàng lấy chiếc khăn tay mang bên mình ra, cẩn thận lau sạch nước bọt cho con trai, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.
"Con nít, đều sẽ như vậy." Thẩm Bác Sinh vui vẻ ôm cháu ngoại.
"Ba, mấy ngày nay ba có cảm thấy tốt hơn chút nào không?" Lương Chân Chân vừa đùa với con gái, vừa hỏi.
"Ừ, tốt hơn nhiều."
"Ba, chuyện của bon họ, ba biết hết rồi chứ?"
"Biết, Đằng Cận Tư cậu ta, vẫn còn nương tay, ba đều biết cả mà." Ánh mắt Thẩm Bác Sinh vẫn chuyên tâm trêu chọc cháu ngoại trai không an phận đang ở trong lòng.
Ông có thế nào thì cũng là người từng trải đã vùng vẫy trên thương trường hơn ba mươi năm, đối với Đằng Cận Tư, ông còn hiểu rõ hơn Lương Chân Chân nhiều lắm, ông thừa biết Đằng thiếu là người độc ác vô tình, là ma vương mặt lạnh không có chút tình cảm nào.
Giống như lúc trước, ông chưa từng coi trọng chuyện của cậu ta và Chân Chân ở cùng một chỗ, mà trái lại càng hy vọng Chân Chân gả cho Phạm Tây.
Dần dần, ông mới biết được rằng bản thân đã sai rồi.
Hoá ra, trên đời này có một loại đàn ông, nếu không yêu ai thật lòng thì thôi, một khi đã yêu, đó chính là quyết tâm một lòng, là tình cảm chân thành cả đời, và không thể thay thế được.
Tình sâu, trường tình như Đằng Cận Tư, cả ông cũng cảm thấy không bằng!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cậu ta đối xử tốt với con gái mình, ông cũng rất khó mà tin tưởng được một người được coi là ma vương máu lạnh sẽ có tình cảm dịu dàng chân thành đến như vậy, đương nhiên, tất cả sự dịu dàng của cậu ta chỉ giới hạn trong người nhà của cậu ấy.
Những người khác, một chút cũng không hưởng được.
Hơn nữa, ai cũng biết, Đằng Cận Tư luôn luôn làm theo tôn chỉ có thù phải trả, mà còn phải trả lại người này gấp mười lần, so sánh như vậy, thì quả thật câu ta vẫn để lại một chút đường sống, không tới mức đuổi tận giết tuyệt.
"A a . . "An An nghịch ngợm nhảy cả người lên, nhóc không muốn tiếp tục ngồi phơi nắng như thế này, nhóc muốn ôm lấy nhóc đi đi lại lại.
"Ô! Nhóc con này không chịu ngồi yên mà." Thẩm Bác Sinh cười ha hả nhìn cháu ngoại bé bỏng nhảy nhót trong lòng, có đứa bé ở bên người quả thật rất tốt, lực chú ý rất nhanh đã bị nó hấp dẫn rồi.
Ánh mắt Lương Chân Chân nhìn con trai đầy vẻ cưng chiều như biển lớn, không có giới hạn, đề tài mới vừa rồi bị dời đi một cách đúng lúc, cô biết trong lòng ba ba có chút khó chịu, con người mà! Ai có thể vô tình?
Nhưngcó một vài thời điểm không phải chúng ta thật sự muốn làm như vậy, mà là bất đắc dĩ phải làm.
Thẩm Bác Sinh ôm An An đứng dậy chạy hết một vòng quanh sân, Nhạc Nhạc thấy anh trai có vẻ vui sướng cũng làm ầm ĩ muốn chạy, Lương Chân Chân không còn cách nào chỉ có thể chiều theo ý cô bé, bằng không ư! Tiểu tổ tông này mà khóc lên thì không người bình thường nào có thể chịu đựng được.
Tối đến sau khi trở về, Lương Chân Chân kể chuyện xế chiều đi đến biệt thự ở ngoại ô thăm ba ba nói cho chồng mình nghe.
"A Tư, anh nói xem ba ba ông ấy có thể . . . hay không"
"Sẽ không đâu, ông là người từng trải tung hoành trên thương trường, rất nhiều chuyện chỉ cần có một điểm nhỏ đã hiểu rõ, đừng quá lo lắng." Đằng Cận Tư an ủi vợ, anh tin tưởng Thẩm Bác Sinh có thể hiểu được.
"Hy vọng là như vậy." Lương Chân Chân chôn đầu vào trong ngực chồng, thở dài.
Vì sao người một nhà lại không thể sống chung với nhau thật tốt kia chứ? Không nên đấu đá nhau như kẻ thù vậy chứ? Ầm ĩ tới mức độ hôm nay, chỉ làm mọi thứ vô ích thêm tổn hại mà thôi.
Cô chưa hề có cảm giác vui mừng nào cả, chỉ có . . . nguội lạnh trong lòng.
Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau một lúc lâu, Lương Chân Chân ngẩng đầu lên: "Chồng, khiêu vũ với em, được không?"
Khiêu vũ? Trong nháy mắt sắc mặt của Đằng Cận Tư trở nên đen thui, anh đâu có biết khiêu vũ?
"Anh không biết . . ." Anh ngượng ngùng nói ra.
"Không sao, em có thể dạy anh." Hai mắt Lương Chân Chân sáng lấp lánh nhìn anh.
" Vợ, An An và Nhạc Nhạc đều đã ngủ, thật vất vả chúng ta mới có thế giới riêng của hai người. . ." Đằng Cận Tư càng muốn làm một chuyện khác có ý nghĩa hơn.
Cô nhất quyết không nghe. "Không muốn, em chỉ muốn khiêu vũ." Lương Chân Chân làm nũng ăn vạ, cong môi nhìn anh chằm chằm.
"Anh. . ."
Đằng Cận Tư mới vừa nói ra một chữ, đôi môi lập tức bị hôn lên, người nào đó nhón chân lên phủ lấy bờ môi của anh, lần này này ngược lại thật khiến cho anh bất ngờ, không vừa lòng với nụ hôn dịu dàng tinh tế của cô, anh rất nhanh chóng chiếm lấy vị trí chủ đạo, tặng cho cô một nu hôn thật dài lại thật nóng bỏng, giống như vĩnh viễn cũng không chấm dứt.
"Chồng à, em biết anh không biết nhảy, nhưng em . . . Chính là muốn nhảy với anh." Lương Chân Chân cúi đầu nhẹ giọng lẩm bẩm, gương mặt trở nên ửng đỏ, giống như cánh hoa hồng tươi đẹp, lộng lẫy áp đảo người khác.
Lời nói của cô khiến cho Đằng Cận Tư như bị quỷ thần xui khiến gật đầu, sau đó người trong ngực anh lập tức nhảy ra, mở máy vi tính lên, bật ca khúc 《Scarborough Fair》, đây không phải là bản nhạc do Sarah Brightman hát lên, mà là bản song ca của Simon và Garfunkel, giọng hát trong trẻo của hai người kết hợp lại thật hoàn mỹ không chê vào đâu được, hơn nữa tiếng đàn ghi-ta kia làm cho người ta phải động lòng, khẽ cất tiếng hát, dễ dàng làm cho người khác rơi vào trạng thái thiền định.
Đối với Lương Chân Chân, khiêu vũ là chuyện dễ dàng nhất trong cuộc sống, ba năm học đại học ở Colombia, cô đã học nhiều loại vũ đạo khác nhau, bất kỳ vũ điệu nào cũng không thể gây khó khăn cho cô được, cô am hiểu nhất là múa ba-lê và khiêu vũ La-tinh, từng chút từng chút một, cô đều có thể biểu diễn đến trình độ cao nhất không thể nào soi mói được.
Từng có lần, được các thầy cô khen ngợi gọi cô là thiếu nữ của các vũ điệu.
Lương Chân Chân bắt tay vào dạy anh, điệu waltz rất đơn giản, động tác không cần biến hoá nhiều, chỉ cần bước theo nhịp điệu và bước chân của cô là được, một bước, một bước, xoay tròn, lại xoay tròn. . .
Đằng Cận Tư là một học trò cực kỳ giỏi, học vài thứ gì đó cũng rất nhanh, anh đã từng thấy vợ mình múa đơn, anh biết, đó là một loại phương pháp mà cô bày tỏ tâm tình, rất rung động, cũng để lại cho anh ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Từ lần đó về sau, anh đã nghĩ tới việc tìm huấn luyện viên Lê học khiêu vũ đơn giản, anh cũng đã học xong động tác cơ bản nhất của điệu waltz, ngày hôm nay vừa lúc phát huy được tác dụng rồi.
Không biết là bởi vì bóng đêm quá yên tĩnh, hay là vì bầu không khí này quá mức tốt đẹp, chỉ một cái ôm, một ánh mắt qua lại, đã khiến cho hai người cảm thấy toàn thân trở nên tê dại, dòng điện nhanh chóng xẹt qua toàn thân, làm lóe lên một rừng hoa lửa, giống như tình yêu nam nữ từ từ nở rộ.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc lẳng lặng phát ra, tuy rằng có lúc Đằng Cận Tư dẫm nhầm lên chân vợ, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới chuyện dáng người của hai người phối hợp đến tuyệt vời.
Mỗi một lần nghiêng về phía trước, mỗi một cái nhấc chân, mỗi một lần xoay tròn, đều thân mật gắn bó như thế.
Chẳng biết lúc nào, bàn tay ấm áp của Đằng Cận Tư đã đưa về phía vạt áo ngủ của vợ, dừng lại trên mảnh lưng nhẵn mịn trơn mượt của cô, từ bờ vai đến eo nhỏ, chậm rãi vuốt ve, phác hoạ nên một đường cong hoàn mỹ. . .