Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

chương 399: ngoại truyện ngọt ngào 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Bác sĩ nói đứa nhỏ nào cũng bị như vậy khi mọc răng cả" Lương Chân Chân lấy khăn tay lau sạch khóe miệng chảy dài ra nước miếng của con gái và con trai.

"Cũng thật nhanh đó." Đằng cận tư nhíu mày vui mừng nhìn con gái.

"Đứa nhỏ mới mấy tháng tuổi đều như thế, anh còn hi vọng chúng nó hiểu lời anh nói sao?" Đầu Lương Chân Chân vùi vào gáy của con trai, cố ý làm cho cậu ngứa.

An An bị cô làm ngứa, liên tục quay tới quay lui, cười đến không kịp thở.

Đằng Cận Tư lặng im không nói, lời nói của bà xã mãi mãi là chân lý, không cần thiết phải tranh chấp với cô, tựa như ngày hôm qua, con trai bắn nước tiểu lên người cô, cô bực mình dạy con trai thao thao bất tuyệt, đoán rằng khi đó cô đã quên con trai nghe không hiểu.

Nhạc Nhạc thấy mẹ và anh trai chơi đùa, con bé không vui, miệng la hét" Y ê a", bàn tay nhỏ bé mở ra bổ nhào vào trong lòng của mẹ.

"Công chúa nhỏ nghịch ngợm." Lương Chân Chân chỉ có thể đưa con trai cho ông xã rồi ôm lấy con gái.

Cứ như vậy, cậu nhóc An An khóc, chu cái miệng nhỏ nhắn muốn quay lại với mẹ, dáng vẻ rất đau lòng.

Ngay lập tức cả đoàn người rối loạn, xem ra hôm nay hai đứa nhỏ rất ngang bướng, ầm ỹ muốn mẹ, ngay cả Nhạc Nhạc luôn dính lấy ba cũng không chịu nhượng bộ, cứ tranh giành với anh trai.

Cuối cùng cũng về tới nhà.

Khi con gái ở cữ Diệp Lan có đến nhà họ Đằng chăm sóc hơn mười ngày, sau đó thường xuyên đến thăm hai đứa cháu ngoại, cho nên An An và Nhạc Nhạc rất quen thuộc bà ngoại, tủi thân khi ở với mẹ, đương nhiên muốn tìm bà ngoại khiếu nại.

"Tại sao lại khóc đến nỗi như vậy hả mèo nhỏ." Diệp lan cưng chiều nhìn hai bảo bối nhỏ giống như tác phẩm điêu khắc làm từ đá ngọc.

"Tranh thủ tình cảm." Đằng Cận Tư nói ra hai chữ.

"A?" Ngạc nhiên nhất thời đi qua Diệp lan cũng hiểu ra, đều đã là mẹ người ta làm thế nào lại không hiểu?

"Hai đứa nhỏ nghịch ngợm, không yên phận chút nào." Lương Chân Chân oán trách.

"Đứa nhỏ phải nghịch ngợm như vậy mới tốt, ngoan quá cũng không hay đâu." Diệp Lan cười an ủi con gái, bỗng chốc có hai đứa con xác thực có hơi vất vả vậy nên cô mới hay oán trách.

"Mẹ Diệp, anh con đâu rồi? Sao để mẹ ở nhà một mình như vậy?" Chợt Lương Chân Chân phát hiện Diệp Thành Huân không có ở nhà, cảm thấy rất kỳ lạ, anh ấy thật quá đáng năm mới không ở nhà với mẹ Diệp lại chạy đi đâu rồi?

Nói tới đây, trên mặt Diệp Lan tràn đầy tươi cười: "Anh của con đi đón chị dâu rồi."

"Trời. . . . . . Chị dâu? Thật như vậy hả mẹ?" Mặc dù Lương Chân Chân giật mình, nhưng mà thật lòng vui mừng vì Diệp Thành Huân có thể tìm được một nửa kia của mình, suy cho cùng thì thân thể mẹ Diệp ngày càng không tốt, tận đáy lòng bà vẫn mong con trai kết hôn sớm, sinh cho bà một đứa cháu trai khoẻ mạnh mập mạp, hưởng thụ niềm vui gia đình.

"Uh, nghe nói là gặp nhau vào buổi họp mặt hằng năm của công ty, cô ấy là một cô giáo trẻ, nhận lời mời tới đánh đàn Piano, lúc đó liền phải lòng nhau." Diệp Lan thật cao hứng.

"Rất tốt." Lương Chân Chân cười cười, không biết vì cái gì cô bỗng nhiên nghĩ đến cha mẹ ruột của mình, bọn họ cũng biết nhau như vậy, chỉ là mỗi người đều khác, hoàn cảnh cũng không giống nhau.

Cô thành tâm hi vọng mỗi một cuộc gặp gỡ bất ngờ đều sẽ đạt được một tình yêu tốt đẹp.

Gần tới buổi trưa, Diệp Thành Huân dẫn theo bạn gái Hứa Miêu trở về, một cô gái có khuôn mặt thanh tú, không nói tới xinh đẹp, hòa vào đám đông nhan sắc có thể bị chôn vùi, không liên quan tới vẻ bên ngoài, tình yêu là một loại cảm giác, cảm giác hấp dẫn lẫn nhau.

Sau khi quan sát nhiều lần, Lương Chân Chân phát hiện tính tình của Hứa Miêu rất điềm tĩnh có lẽ liên quan tới nghề nghiệp, rất gần gũi, nhất là khi cười lên, rất ngọt ngào, không tự giác bị cô thu hút.

"Chân Chân, sau này đây là chị dâu Hứa Miêu của em, Miêu Miêu, đây là em gái anh, còn có em rể và hai đứa cháu ngoại." Diệp Thành Huân giới thiệu cho hai bên biết về nhau.

"Chị dâu, rất vui được biết chị." Lương Chân Chân cảm thấy mình thích người chị dâu này, không hề khoa trương mà rất giản dị, loại con gái hiền lành thế này ở nhà chắc chắn là người con gái tốt.

Hứa Miêu ngượng ngùng mím môi, chìa tay ra nắm lấy tay cô: "Chị cũng vậy."

Đến giữa trưa cả nhà ăn cơm, người vui vẻ nhất là Diệp Lan, cuối cùng bà cũng nhìn thấy con trai tìm được người yêu, cảm giác vui vẻ này không cần nói cũng biết.

Mỗi năm Đằng Cận Tư đều cùng bà xã về nhà vợ, nhưng rất ít khi nói chuyện, về cơ bản không giao lưu gì với Diệp Thành Huân, nhưng nay năm anh chủ động nâng chén mời rượu anh ấy.

Việc này làm tất cả mọi người giật mình, bao gồm bản thân Diệp Thành Huân, nhưng anh ta rất nhanh khôi phục tự nhiên, nâng chén, uống cạn sạch.

Với đàn ông, không cần nói nhiều, cũng có thể hiểu được nhau.

Sau khi ăn xong, Hứa Miêu chịu khó giúp rửa chén, bởi vì em và mẹ chồng tương lai đều trông đứa nhỏ, căn bản không dọn dẹp được, Diệp Thành Huân thấy vậy, cũng vào giúp.

Trong phòng khách, Lương Chân Chân dỗ dành con gái ngủ ở trong lòng, nhỏ giọng nói:" Mẹ Diệp, con cảm thấy cô ấy rất tốt."

"Uh, dịu dàng hiền lành, mẹ cũng rất thích." Diệp Lan vô cùng vui vẻ.

Hai mẹ con vừa dỗ hai cục cưng đi ngủ vừa nói thì thầm, mặt mày rạng rỡ.

Thẩm Bác Sinh thật lâu chưa từng trở về nhà họ Thẩm, ngay cả lễ mừng năm mới, ông cũng ở nhà trọ, ông đã hoàn toàn hết hy vọng với cái nhà đó.

Mẹ thì bảo thủ không chịu thay đổi, tính tình con gái lại quá xấu, còn vợ vừa gặp ông thì khóc lóc tranh cãi om sòm ầm ĩ, không có một giây phút bình yên, ông thật sự mệt mỏi.

Mỗi ngày, chuyện của công ty đều rất nhiều, sau khi ứng phó xong mong về nhà nghỉ ngơi nhưng không ai cho ông được yên tĩnh, phải khiến ông sụp đổ mới được sao.

Đây là một cái nhà ư?

Đây là thái độ của người mẹ, người vợ và con gái sao?

Chân Chân làm sai cái gì?

Con bé không hề muốn một đồng nào của nhà họThẩm, thậm chí cố ý tránh gặp người nhà họ Thẩm, không muốn qua lại gì với mọi người.

Nhưng bọn họ vẫn không vừa mắt.

Ông biết bọn họ không muốn nhìn thấy Chân Chân sống tốt và hạnh phúc, cũng không muốn Chân Chân được gả vào một gia đình giàu có, có cuộc sống sung sướng như vậy.

Lòng ghen tị của con người lớn đến vậy sao?

Con bé đã đi rồi mà bọn họ còn không chịu để yên, mỗi ngày đều nguyền rủa bằng những lời độc ác, những thứ này có ý nghĩa ư?

Ông biết, nếu không phải Đằng Cận Tư thấy Chân Chân có một nữa dòng máu của nhà họ Thẩm, e rằng nhà họ Thẩm đã không thể sống yên ổn ở thành phố C này rồi.

Nhưng bọn họ còn không biết tốt xấu!

Ông cảm thấy đau đầu, bọn họ thật sự mất trí rồi.

Sống dưới nhiều áp lực như vậy làm ông thở không nổi, cô đơn, mệt nhọc, tâm lạnh. . . . . .

Tâm tình của ông sắp bị ép đến mức tận cùng, chỉ có thể nhờ vào công việc thay đổi sự chú ý của mình, vì thế qua năm mới, người khác đều nghỉ, còn ông thì vẫn còn làm việc ở công ty.

Để không phải về nhà.

Buổi chiều ngày thứ sáu đầu năm, bởi vì mệt mỏi quá độ khiến thân thể không chống đỡ nỗi mà té xỉu ở trong phòng làm việc, may mắn được bảo vệ trực ban phát hiện đúng lúc đưa ông vào bệnh viện, cũng chuẩn bị thông báo cho người nhà của ông tới.

Thẩm Bác Sinh có hai cái di động, một cái là dùng cho công việc, một cái của riêng ông, bên trong có số của con gái, con rể và em trai, những số điện thoại khác ông xóa bỏ, nhắm mắt làm ngơ.

Vì thế, Lương Chân Chân là người đầu tiên được thông báo, lúc ấy cô đang học đan nón, dù sao thì cũng rãnh rỗi, không bằng kiếm chuyện làm, để cho An An và Nhạc Nhạc mỗi đứa nhỏ có được một cái nón dễ thương.

Khi nghe được tin tức kia, cô ngồi bật dậy: "Cái gì? Anh lặp lại lần nữa?"

“Cô Thẩm, cha cô bị ngất xỉu sau khi được đưa tới bệnh viện vẫn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói là do ông ấy làm việc quá độ cùng với việc thường xuyên lo lắng suy nghĩ, với lại huyết áp lại cao nữa.” Nhân viên bảo vệ nhìn vào màn hình điện thoại có tên con gái liền nghĩ rằng cô họ Thẩm.

Lương Chân Chân cũng không có sửa lại cho đúng cách gọi, cầm điện thoại ngẩn ngơ nhớ lại lời nói của nhân viên bảo an, hôn mê bất tỉnh, huyết áp cao?

"Cho tôi địa chỉ bệnh viện và số phòng bệnh." Sau khi đặt điện thoại xuống cô lập tức gọi cho ông xã, nói tóm tắt giản lược điểm chính, cô thật sự cần anh vào lúc này.

“Nai con, đừng hoảng hốt, nói Tiểu Ngụy lái xe đưa em đi, anh cũng đi ngay bây giờ, gặp nhau ở cửa bệnh viện.” Đằng Cận Tư gặp chuyện gì đều luôn bình tĩnh.

"Uh, ông xã, em. . . . . ." Trong lòng Lương Chân Chân thực lo lắng cho bệnh tình của Thẩm Bác Sinh.

“Có việc gì.” Lời nói của Đằng Cận Tư như một liều thuốc an thần, thật sự làm cô bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trong bệnh viện, Thẩm Bác Sinh vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh như trước, bác sĩ nói ông quá mệt mỏi, không muốn tỉnh lại.

Lương Chân Chân nhíu mày nhìn cha đang nằm trên giường bệnh, khi lần đầu tiên gặp nhau ông trẻ tuổi biết bao, mà bây giờ tóc mái đều đã bạc, mới qua ba năm mà nhìn ông như già đi mười tuổi.

Bỗng nhiên khóe mắt cay cay, cô mím môi, ngón tay nắm chặt bàn tay to với nhiều vết chai của ba.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng nói sắc bén của phụ nữ: "Tránh ra! Tôi muốn gặp ba tôi!"

Truyện Chữ Hay