"Làm sao hả?" Kiều Tuyết Nghiên cảnh giác trừng mắt nhìn anh, cảm thấy kỳ quái tại sao anh lại hỏi tên của mẹ
"Thả lỏng, đừng khẩn trương như thế, anh không có vừa ý gì với hứng thú của mẹ em cả, chỉ là cảm thấy. . . . . . Có chút quen mặt." Nam Cung Thần cợt nhả nói.
"Quen mặt?" Kiều Tuyết Nghiên nhạy cảm nghe được từ then chốt, ngạc nhiên nhìn về phía anh, mặc dù biết anh thường thích nói đùa, nhưng giọng điệu khi anh nói câu cuối thật nghiêm túc, vả lại, mẹ cũng không phải là một cô gái trẻ đẹp, đáng để anh phải dùng cái cớ tầm thường như vậy để bắt chuyện à?
Nam Cung Thần híp mắt nhớ lại khuôn mặt của Thẩm Ý Linh: "Dường như anh đã nhìn thấy hình của mẹ em ở đâu đó?"
"Tấm hình sao? Anh khẳng định chứ? Mẹ em, bà là người bản xứ, chưa bao giờ đi đâu suốt ba mươi năm qua cả." Kiều Tuyết Nghiên có chút kích động, mặc dù lần nào bà cũng nói mình không có người nhà, nhưng cô không tin, đâu có ai mà không có người nhà và bạn bè được chứ ?
"Anh vẫn hoàn toàn không thể khẳng định được, anh vẫn còn nhớ rõ trên tấm hình đó không chỉ có một mình mẹ em, còn có. . . . . ." Nam Cung Thần ngưng mi trầm tư suy nghĩ: "Anh nhớ ra rồi! Là một nhà ba người."
Nếu anh nhớ không lầm, ở trong lòng mẹ cô có ôm một bé trai một tuổi, tuy rằng rất nhỏ, nhưng anh vẫn có thể phân biệt rõ ràng nam nữ .
Vả lại, bức ảnh đó anh nhìn thấy trong nhà họ Đằng, ước chừng đã được hai năm rồi, anh còn nhớ rõ ngày đó có dịp đến gặp bà lão nhà họ Đằng trạch, đúng lúc nhìn thấy những người giúp việc đang dọn dẹp đồ cũ, khi họ đi qua vô tình làm tấm hình rơi ra, vậy là anh vội nhặt lên giúp họ, anh liếc nhìn đại khái, bởi vì người này rất lạ, nên anh có chăm chú nhìn, nhớ trong lòng, cho dù rất thắc mắc, nhưng mà anh không dám hỏi ai.
Dường như ai cũng biết được, mẹ của cậu Đằng ở nhà họ Đằng là một điều cấm kỵ, không người nào dám đề cập, nếu anh đoán không sai, nam nữ trên tấm hình là cha mẹ ruột của cậu Đằng.
Cũng bởi vì việc này, mà anh vẫn nhớ rõ về người phụ nữ trên tấm hình, vì vậy mới cảm thấy Thẩm Ý Linh quen mặt, mặc dù ba mươi năm trôi qua sẽ làm con người ta già hơn, nhưng khuôn mặt của bà vẫn vậy, vả lại mấy năm qua bà vẫn chăm sóc vô cùng tốt, ngoại trừ có thêm nếp nhăn, thì không có thay đổi gì nhiều.
Nếu mẹ của Tuyết Nghiên thật sự là mẹ của cậu chủ, vậy. . . . . .Cô ấy không phải em gái cùng mẹ khác cha với cậu chủ ư?
Ôi trời ơi! Sao mọi việc lại trở nên như thế này?
Vợ của cậu chủ quen với Tuyết Nghiên là tính cờ hay cố ý đây?
Việc này, ai mới là người hiểu rõ tình hình?
Anh phát hiện mình càng ngày càng không làm rõ được .
"Một nhà ba người? Anh đã thấy khi nào?" Kiều Tuyết Nghiên vô cùng kinh ngạc, mắt trừng to.
"Cụ thể là như thế nào anh ta cũng không nhớ rõ, cũng có thể là do dáng vẻ của mẹ em tương tự với người ta, thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ." Nam Cung Thần giang tay, trước khi không biết rõ ràng mọi việc, anh không thể nói lung tung.
Kiều Tuyết Nghiên là một cô gái thận trọng, rõ ràng cảm giác được Nam Cung Thần đang cố ý nói sang chuyện khác: "Trong tấm hình đó, đứa nhỏ không phải là em đúng không?"
Dường như Nam Cung Thần bị kinh sợ, không thể tin được quay đầu nhìn về phía cô: "Em vẫn đoán ra được sao ?"
"Nhìn phản ứng của anh thì em biết mình nói đúng rồi." Kiều Tuyết Nghiên thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, xem ra trước kia chắc chắn xảy ra chuyện gì khiến mẹ không vui vẻ, nếu không bỏ đi suốt ba mươi năm như vậy, cũng không nguyện ý đề cập đến việc xưa.
"Cô nhóc, em cố ý nói vậy để bẫy anh hả?" Con ngươi của Nam Cung Thần híp lại, nhìn, cô thật rất thông minh .
"Bẫy anh sao? Nhìn thấy biểu hiện của anh thì đã thấy rõ ràng rồi." Kiều Tuyết Nghiên không nể tình cho anh mặt mũi.
"Đúng vậy, trong tấm hình đó, đứa nhỏ không phải là em, vậy chỉ có hai khả năng: thứ nhất, trước khi mẹ em lấy ba em đã trải qua một lần kết hôn; thứ hai, người phụ nữ trong tấm hình có dáng vẻ tương tự mẹ em, không phải là cùng một người."
"Em thiên hướng với trường hợp thứ nhất hơn." Kiều Tuyết Nghiên trả lời.
"Ồ? Phản ứng của em nằm ngoài dự đoán của anh đó." Nam Cung Thần thực kinh ngạc cô lại có thể dửng dưng như vậy, giống nhau người đó không phải mẹ của cô mà chỉ là một người xa lạ.
Kiều Tuyết Nghiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh: "Anh cảm thấy em nên náo loạn khóc to lên, hay là mất đi lý trí rồi truy vấn đến cùng ‘ tại sao lại có thể như vậy? Trước khi mẹ gặp được ba, vốn là không có em, em có tư cách gì để phán xét sự lựa chọn của bà?" ( hơn nữa, cô cũng không phải con gái ruột của bà, lại càng không có tư cách gì. )
Sau cùng, cô tự nói với chính mình, ánh mắt ảm đạm, có chút thất lạc.
Hóa ra, mẹ còn có một đứa con, dĩ nhiên người đó lớn hơn cô, tính ra cũng đúng hạn, đứa nhỏ kia xấp xỉ được ba mươi tuổi rồi, quay trở lại vài tháng, chưa bao giờ nghe mẹ nhắc qua, cũng chưa bao giờ thấy người đó đến tìm mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì?
"Anh không có ý đó, anh chỉ là muốn khen ngợi bản chất vốn có của emthật tốt." Nam Cung Thần cố ý nịnh nọt.
"Em có thể xin anh một việc được không?"
"Đột nhiên em trở nên nghiêm túc như vậy, anh thật không quen, có việc gì em cứ nói thẳng."
"Bệnh của mẹ em cần phải tìm được tủy thích hợp mới có thể tiến hành phẫu thuật, mới có cơ hội hồi phục, chúng ta đợi một tuần, nếu vẫn không có tin tức gì,
bác sĩ nói nếu không có vận may có thể phải chờ tới một năm rưỡi, em lo lắng bệnh của mẹ không thể chờ đến lúc đó, nếu như có thể tìm được người thân của mẹ, xác suất tủy thích hợp sẽ rất cao, vì vậy. . . . . . Em hi vọng anh có thể giúp em." Kiều Tuyết Nghiên đáng thương khẩn cầu.
Nam Cung Thần thầm nghĩ trong lòng:em nói nghe nhẹ nhàng, tính thực thi của việc này quá khó khăn! Muốn cậu chủ đồng ý quyên tủy cho người phụ nữ đã bỏ rơi anh ba mươi năm, có khả năng ư?
Thật quái lạ mà! Làm sao mà sự việc lạicó thể trùng hợp như vậy!
"Anh. . . . . . Chỉ có thể nói là cố hết sức mà thôi, em đừng ôm quá nhiều hi vọng." Anh chỉ có thể nói như vậy.
"Anh chịu giúp đỡ thì em đã muốn cảm ơn anh rất nhiều rồi, em thật sự không tìm được biện pháp nào cả." Kiều Tuyết Nghiên thật lòng cảm ơn.
"Đúng rồi, mẹ em bệnh, ngoại trừ Dao Dao, còn có những ai biết nữa không? Chẳng hạn như: lần đó ở trước cửa rạp chiếu phim cửa gặp được ba cô gái kia?" Nam Cung Thần thăm dò, nếu như có thể trực tiếp tiết lộ cho vợ cậu chủ, thế thì cậu chủ tự nhiên cũng sẽ biết.
"Ý anh là chị Lương ư?" Kiều Tuyết Nghiên nghi ngờ hỏi.
"Uhm." Nam Cung Thần vội vàng gật đầu. .
“ Có một lần em gặp chị Lương và chị Tiết, liền nói toàn bộ cho hai chị ấy rồi."
"Vậy. . . . . . Mấy cô ấy có nói cái gì không?"
"Nói cái gì?"
"Sao mà anh biết được." Nam Cung Thần buông tay không biết phải làm sao, xem ra cậu chủ chắc là không chú ý chuyện này, mình. . . . . . Thật là có chút khó xử!
Kiều Tuyết Nghiên bĩu môi, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, lại trôi qua một tuần nữa, chuyện tìm tủy vẫn chậm chạp không có tiến triển, bề ngoài Thẩm Ý Linh không nói gì, nhưng trong lòng lại hoang mang rối loạn, dựa vào lời nói và việc làm hằng ngày của bà có thể thấy bà rất sợ chết.
Trong lòng Kiều Tuyết Nghiên thật vội, dường như mội ngày đều gọi điện thoại thúc giục Nam Cung Thần, khiến anh hỗn loạn không biết làm sao, việc này, căn bản là không ở trong phạm vi năng lực của anh, hệ số khó khăn đã đến %.
Qua hết tiết nguyên tiêu, Cát Xuyến cùng với ông xã từ đảo Sơn Đông trở về, ba người bạn tốt tụ tập một chỗ, lại trêu chọc vui đùa ầm ĩ suốt mấy tiếng, vô cùng vui vẻ.
Trên đời này vốn là có người vui vẻ, có người ưu sầu, đan xen lẫn nhau, khiến cho cuộc sống vang lên khúc nhạc quân hành.
Đằng Cận Tư cũng có phiền não của mình, anh có rất nhiều công việc, ngoại trừ việc trong đầu lúc nào cũng có khuôn mặt củ bà xã, thỉnh thoảng có thể xuất hiện một người khác, người mà anh không hề muốn nhắc tới.
Thỉnh thoảng, con người nhất định cứ thích việc bị người ta coi thường, rõ ràng không cần mình, vứt bỏ mình, nhìn thấy nhau cũng xem như người xa lạ, còn nói muốn buông bỏ tất cả. . . . . .
Nhưng họ còn cố tình muốn mình phải làm rõ ràng, đây không phải là tự tìm đau khổ sao?
Mẹ ruột thì đã sao? Cũng chỉ mang thai tháng sinh ra mình mà thôi, khi bà vứt bỏ mình ra đi có bao giờ nghĩ tới mình là con trai của bà ấy, qua ba mươi năm trở về có khi nào hỏi mình, mấy năm qua sống có tốt không?
Không có! Chưa từng nói với anh dù chỉ một câu, càng không hề quan tâm ba mươi năm qua cuộc sống của anh như thế nào, anh thật sự thất vọng đau khổ, cũng hạ quyết tâm sẽ không có quan hệ gì với bà ấy, nhưng mọi việc lại cố tình không như mong muốn, liên tục có tin tức truyền đến tai anh.
Có lẽ bởi vì nhìn thấy quá trình nai con mang thai, kích thích một mặt mềm mại trong lòng anh; cũng có thể là do không nghĩ đến việc mới vừa gặp lại nhau thì
bà cũng gần chết, con người còn sống mới là sự dày vò; hoặc là do nguyên nhân khác. . . . . .
Ngay cả bản thân anh cũng không nói lên được, vùng vẫy, do dự đã lâu, đối với anh mà nói, muốn vượt qua, thật sự có chút khó khăn.
Lương Chân Chân đau lòng nhìn dáng vẻ ông xã quấn quýt nhíu mày, giơ tay lên xoa nhẹ vùng quanh chân mày: "A Tư, muốn làm cái gì, phải đi làm, sau này em không muốn nhìn thấy dáng vẻ ân hận của anh, lại càng không mong muốn vì vậy mà anh phải nhớ tới bà ấy cả đời, đời người không có nhiều công bằng như vậy, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm là tốt rồi."