Shere chậm rãi đi từng bước xuống cầu thang uốn lượn, ánh đèn vàng cam le lói làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo của anh. Shere ngẩng đầu nhìn cánh cửa thư phòng bị đóng chặt, khẽ vươn tay vặn mở nhưng lại bị bắn ngược trở lại, Claire không chỉ khóa cửa thư phòng của mình lại mà còn bày phong ấn xung quanh.
Nếu so ma lực thì có thể Shere không đánh lại Claire, nhưng khả năng kết phong ấn của anh ta khá yếu, loại trình độ này đối với Shere mà nói thì chỉ là giỡn chơi mà thôi. Cho dù là trước kia hay là hiện tại, thuật phong ấn của Claire không hề có hiệu quả đối với Shere.
Sau khi nhẹ nhàng phá bỏ phong ấn của Claire, Shere liền bước vào thư phòng, tuy căn phòng này không lớn lắm, nhưng tài liệu bên trong cũng không hề ít chút nào.
Shere bước vào bên trong, đánh giá xung quanh, có vẻ giá sách đã bị dịch chuyển. Shere không hề suy nghĩ nhiều đi qua các giá sách, ngón tay lần lượt lướt qua từng quyển sách trên giá.
Dọc đường đi đều là những sách thường thấy, không hề có cái gì khả nghi, nhưng khi Shere đi được nửa đường thì đột nhiên trên đầu ngón tay truyền đến thanh âm “sàn sạt”, quyển sách mà ngón tay của anh đang đặt lên cũng bị tụt về phía sau một chút. Shere liền đẩy mạnh quyển sách đó vào bên trong thì xung quanh liên phát ra tiếng “ken két.”
Lấy quyển sách đó làm trung tâm, cả giá sách đó liền di chuyển tách ra hai bên trái phải, điều này làm vẻ mặt Shere ngày càng kinh ngạc. Anh đã quen biết Claire mấy trăm năm, hơn nữa cũng đã từng ở chung với anh ta một khoảng thời gian khá dài, thế nhưng lại chưa từng biết trong thư phòng của Claire lại có một cơ quan như vậy, nhưng có vẻ hôm nay lại bị mình cố tình phát hiện được. Là trùng hợp, hay là Claire cố ý thiết kế ra?
Nhưng cho dù là cạm bẫy Claire cố tình thiết kế ra để hại mình thì cũng không hề có ý nghĩa gì, huống chi Claire sẽ không bao giờ làm chuyện bất lợi đối với Shere.
Shere bước vào mật thất bên trong giá sách. Bên trong có vẻ khá rộng, ngoại trừ trên bậc thềm trước mặt có một vài tia sáng từ bên ngoài chiếu vào thì bốn phía xung quanh lại tối tăm hiu quạnh. Bên trên bậc thềm đó có đặt một cỗ quan tài, ánh sáng màu trắng phát ra từ cỗ quan tài đó làm Shere hơi chói mắt.
Shere bước từng bước đến bên cạnh cỗ quan tài đó, nắp quan tài màu đỏ thẫm được đặt ngay ngắn, bên trên còn khắc hoa văn hoa tường vi. Cả người Shere giống như bị khống chế, đưa tay đẩy nắp quan tài ra. Nắp quan tài từ từ được đẩy ra, khi Shere nhìn thấy người đang nằm trong quan tài thì trên mặt lại hiện lên vẻ không thể tin được.
Bên trong là một người đàn ông trong khá trẻ tuổi, có vẻ chỉ hơn Shere vài tuổi, hơn nữa người đó lại có một mái tóc màu bạc dài giống như anh. Hai mắt người đàn ông đó nhắm nghiền, hàng lông mi dài màu bạc yên tĩnh dán lên gương mặt tái nhợt, bộ dáng của người đàn ông này cứ như đang “ngủ” vô cùng bình thản.
Shere cẩn thận nhìn kỹ lại khuôn mặt của người đó thì lại giật mình phát hiện… dường như có vài nét giống với mình, chẳng lẽ…
Không có khả năng! Nhưng tại sao người này lại được giấu dưới mật thất trong thư phòng của Claire?
“Ngươi đoán không sai, người nằm ở đó…” Đột nhiên Claire xuất hiện ở cửa mật thất, cúi đầu mỉm cười nói: “Đúng là cha của ngươi.”
“Bốp!”
Tô Lị đang nhàn nhã tựa lưng vào ghế thưởng thức ly trà do Beucke vừa bưng đến, thì đột nhiên trên bàn xuất hiện một chồng tài liệu, khi cô ngẩng mặt lên thì lại nhìn thấy vẻ mặt cực kì không tốt của Alar.
“Dường như Lang Nhân tộc đã chiếm được một nửa các khu phố Luân Đôn rồi, có vẻ bọn chúng đã thành lập được một vài căn cứ bí mật. Nếu ta đoán không sai thì kế hoạch của bọn họ là chiếm đóng bộ thành phố Luân Đôn, hoặc là muốn biến nơi này thành khu vực riêng của bọn họ. Trên bàn là những tài liệu về số người đã bị bọn chúng giết chết mấy ngày nay.”
“Cậu có tra ra được căn cứ của bọn họ ở đâu không?”
“Làm sao có thể tìm được trong thời gian ngắn như vậy!”
Tô Lị cầm lấy một chồng tài liệu dày trên bàn: “Dù sao thì những chuyện cậu tra được cũng rất giá trị rồi! Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cậu đã tra được nhiều thông tin như vậy, nên tối nay tôi sẽ dành cho cậu một phần thưởng… đó là tối nay, tôi sẽ dẫn cậu đi dạo chơi Luân Đôn.”
Khi nghe đến mình có thể đi chơi thì Alar đã bắt đầu không yên: “Thật sao? Nhưng cô muốn đi chơi ở đâu?”
“Chơi trò chơi mạo hiểm. Tôi đảm bảo cậu nhất định sẽ kinh tâm động phách!” Vẻ mặt Tô Lị vô cùng gian xảo, vừa nhìn Alar vừa cười.
“Hừ! Trên đời này làm gì có chuyện khiến cho ta sợ hãi chứ, ăn bữa tối xong thì chúng ta sẽ đi!”
“Được!”
Có đôi khi Alar cảm thấy Tô Lị chính là một con người chỉ biết hại người khác để bản thân mình có lợi. Mặc dù ở bên ngoài cậu bắt nạt cô rất nhiều, thế nhưng Tô Lị không phải cô gái sẽ nhẫn nhịn cho qua mọi chuyện, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ tức giận khi bị cậu bắt nạt, thế nhưng về sau chỉ cần có cơ hội thì nhất định cô sẽ nghĩ biện pháp chỉnh lại mình.
Giống như hiện tại…
Bởi vì gần đây xuất hiện dã thú cắn người, cho nên lúc này ngoài đường không có một bóng người. Alar bị Tô Lị bắt một bộ tây phục mà cô đã tốn rất nhiều công để chuẩn bị, trên cổ áo thắt nơ con bướm, quần ngắn tới đầu ngồi kết hợp với tất lửng và dày da. Tô Lị đặc biệt trang điểm cho cậu nhóc vô cùng đáng yêu, rồi lại bắt Alar lượn qua lượn lại mấy vòng ở những chỗ hẻo lánh.
Dọc đường đi, Alar đều phồng mang trợn má, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Sau khi Alar đi được năm sáu vòng thì rốt cuộc cậu không chịu nổi nữa, tức giận quay sang quát Tô Lị đang trốn trong chỗ tối: “Vì sao ta phải làm cái chuyện ngốc nghếch như vậy hả?”
Tô Lị vội vàng đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo Alar nói nhỏ thôi, sau đó nói nhỏ với cậu nhóc: “Tất cả những chuyện ngày hôm nay cậu làm đều là vì Shere, nếu cậu làm tốt thì sau khi Shere trở lại nhất định sẽ khen ngợi cậu. Hơn nữa, chính cậu nói cậu muốn chơi trò chơi mạo hiểm, bây giờ trò chơi còn chưa bắt đầu, chẳng lẽ cậu muốn trở thành người vừa lâm trận mà đã bỏ chạy sao?”
“Cô…” Alar nghĩ mãi mà không ra, nếu Tô Lị chỉ đơn thuần dẫn cậu ra ngoài để chơi trò chơi thì cần gì phải trang điểm cho cậu thành như vậy, đã vậy cô lại còn bắt cậu đi qua đi lại trên con đường vắng tanh hơn nửa tiếng đồng hồ!
Alar nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chuyện này là Tô Lị đang cố tình chỉnh mình!
Tô Lị lấy chiếc đồng hồ quả quýt trong túi ra, xem ra hiện tại đã đến lúc rồi, vì vậy vội vàng phất tay nói với Alar: “Sắp đến giờ rồi, cậu tiếp tục đi!” Tô Lị nói xong liền nhanh chóng trốn trong chỗ tối.
Giữa trưa, Tô Lị có xem qua tài liệu mà Alar đưa, cô cũng không biết vì sao những nam sĩ và nữ sĩ bị giết đều có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, trong đó lại có thất nhiều thiên kim quý tộc hoặc thiếu gia nhà quyền quý. Tô Lị đang nghi ngờ có lẽ mục tiêu hành đầu của Lang Nhân Tộc chính là diệt trừ tầng lớp quý tộc, sau đó sẽ dùng làm bàn đạp từng bước một khuếch trương thế lực ở Luân Đôn.
Mà Luân Đôn lại chính là nơi mà Shere quản lý, bản thân anh là một Thân Vương, nếu như địa phận của mình bị cướp mất thì có lẽ thân phận Thân Vương đó của Shere sẽ không giữ nổi mất.
Trong khi Tô Lị đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên có hai bóng người cao lớn đi về phía bọn họ với một tốc độ vô cùng nhanh. Dựa vào ánh sáng mỏng manh của đèn đường nên Tô Lị mới kịp thời nhìn thấy hai người họ, cô vội vàng nhỏ giọng gọi Alar vẫn đang ngẩng ngơ không biết chuyện gì.
“Alar, mau chạy đi! Này… Alar…”
Alar đang quay lưng về phía Tô Lị nên không nghe thấy gì, cậu vẫn tiếp tục đi về phía trước. Tô Lị đang định chạy lại kéo Alar chạy đi, nhưng cô chưa kịp hành động thì một trận gió đã lướt qua và hai người kia đã xuất hiện trước mặt Alar.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện hai người cao gần hai thước làm cho Alar hơi hoảng sợ, nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh trong nháy mắt, cậu liền bĩu môi hỏi: “Hai người có chuyện gì sao?”
“Ôi cha! Hóa ra là một cậu bé Huyết Tộc!” Một tên có vẻ hơi thấp hơn tên còn lại kinh ngạc nói.
Tên đàn ông cao hơn nhìn chằm chằm Alar một lúc, sau đó quan sát bốn phía xung quanh, gã ta nhanh chóng đánh hơi được ở nơi này ngoại trừ tên nhóc Huyết Tộc trước mắt thì còn mùi vị của một con người. Sau khi xác định không còn ai, gã híp mắt nhìn Alar, lạnh lùng nói: “Giết đi!”
“Ngươi quả nhiên quá máu lạnh rồi! Nhưng ngươi đã nói như vậy thì… ta đành phải giết tên nhóc này thôi…” Gã ta vừa cười nhìn Alar, quanh người vừa tản ra một hơi thở tàn bạo, cả người gã đột nhiên biến thành dã thú vô cùng to lớn.
Tô Lị đang trốn ở trong chỗ tối, phát hiện được có điều gì đó không thích hợp, vội vàng biến chiếc vòng tay thành Tập Tự Kiếm. Khi con dã thú kia sắp vồ tới Alar thì Tô Lị đột nhiên chạy ra, đẩy cậu nhóc tránh sang một bên.
Alar vẫn đang bị vây trong trạng thái hoảng sợ, kinh ngạc trừng mắt nhìn Tô Lị đang đứng chắn trước mặt. Lúc này cậu nhóc mới phát hiện hình như Tô Lị đang muốn quyết chiến với dã thú, vì vậy đây là lần đầu tiên cậu nhóc cảm thấy cô giống như một vị anh hùng!
Nhưng Alar lại không thể nào ngờ được động tác tiếp theo của Tô Lị đã khiến cho cậu được mở rộng tầm mắt, làm cho cậu rất muốn ném hết những lời khen ngôi lúc này xuống Thái Bình Dương!
Tô Lị cầm cây kiếm trong tay… ném xuống dưới đất, sau đó nhún vai nói: “Tôi đầu hàng! Tôi không đánh lại hai người!”
Hai người kia cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hành động của Tô Lị, nhưng sau đó liền cười nói: “Hóa ra là một cô gái xinh đẹp.” Một tên quay sang nói với tên còn lại: “Chúng ta phải làm sao đây? Có nên giết hết không?”
“Giết hết đi!”
Tô Lị cảm thấy cả người lạnh toát!!! Bọn họ sẽ giết cô luôn sao?
“Hai người muốn giết chúng tôi thật sao?”
Câu hỏi bất ngờ của cô gái trước mặt làm cho hai gã nổi lên hứng thú. Cả hai đều không trả lời mà im lặng chờ cô nói tiếp.
“Chắc là hai người biết Shere – một Thân Vương của Huyết Tộc đã từng bị Lang Nhân Tộc bắt cách đây không lâu đúng không? Tôi nghĩ chắc hẳn Lang Nhân Tộc sẽ hận Shere thấu xương nhỉ? Chỉ cần hai người có thể đảm bảo an toàn cho hai chúng tôi, tôi sẽ nghĩ cách giúp mấy người đối phó lại Shere. Sao nào? Giao dịch này không tồi đâu đúng không?”
Alat nghe Tô Lị nói vậy liền giật tay mình ra khỏi tay cô, tức giận nói: “Cô muốn hại anh Shere sao?”
Tô Lị xoay người, lấy hai tay để lên vai Alar, dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Alar, nếu tôi không làm như vậy thì ngày hôm nay, chúng ta sẽ phải chôn thân ở nơi này. Mạng sống là quan trọng nhất, nếu muốn bản thân mình có thể sống sót thì cuối cùng cũng phải có một người khác hy sinh. Đây là điều không thể tránh khỏi.”
Alar dùng vẻ mặt không thể tin được nhìn Tô Lị, hy vọng rằng có thể tìm được một chút ý đùa cợt trên gương mặt cô, nhưng đáng tiếc là biểu cảm của Tô Lị vô cùng nghiêm túc. Cậu biết Tô Lị là một người rất sợ chết, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ cô sẽ vì bản thân mà vứt tính mạng của anh Shere cho đám Lang Nhân Tộc.
Hai gã Lang Nhân Tộc chẳng thể nào nhìn ra biểu cảm đùa bỡn trên gương mặt Tô Lị. Nhưng lúc trước, một nửa nguyên nhân khiến cho Shere có thể thoát khỏi tay tộc trưởng là vì có một cô gái đột nhiên xuất hiện, và hiện giờ, cô gái đó đang đứng ngay trước mặt bọn họ.
Khi đó, vì muốn cứu Shere ra ngoài mà cô gái này đã không sợ chết chạy đến căn cứ của Lang Nhân Tộc, thế nhưng bây giờ lại vì muốn bo bo giữ mình mà hãm hại Shere. Nói thật thì bọn họ không thể tin vào điều đó được!
“Vì sao đột nhiên cô lại muốn giúp chúng ta? Cô có mục đích gì?” Người đàn ông vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, đôi mắt màu xanh biếc của ngã nhìn chằm chằm Tô Lị không rời.
“Mục đích của tôi rất đơn giản, hai người thả Alar và tôi sẽ làm con tin để các người uy hiếp Shere.”
“Dựa vào cái gì để chúng ta có thể tin lời cô nói?”
“Nếu hai người không tin thì có thể giết tôi ngay lúc này; nhưng nếu bây giờ giết chết tôi thì các người sẽ không còn lợi thế để uy hiếp Shere. Lưu chúng tôi một mạng thì Lang Nhân Tộc còn có khả năng đối với Shere, hai người có thể tự so sánh quyền lợi trong chuyện này, có tin lời nói hay không thì chỉ cần dựa vào suy nghĩ của cả hai mà thôi.”
“Chúng ta có thể giữ lại một mạng của ngươi, nhưng hình như lúc nãy tên nhóc này gọi Shere là anh, nếu như đã là em trai của Shere thì chúng ta không thể tha cho nó được!”
“Nếu Alar bị thương dù chỉ là một cọng tóc thì tôi không thể trở thành công cụ để các người uy hiếp Shere được! Còn nữa, nếu Shere biết Lang Nhân Tộc giết chết em trai duy nhất của mình, tôi nghĩ ngài ấy sẽ có khả năng giết hết toàn bộ Lang Nhân Tộc đấy! Tôi hoàn toàn tin tưởng Shere có năng lực làm được chuyện này!”
Lời nói của Tô Lị nhất thời làm bọn họ không thể cãi lại được. Sau một hồi trầm tư, suy nghĩ thấu đáo lợi ích, bọn họ quyết định nghe theo lời Tô Lị, thả Alar đi rồi đi đến nắm chặt cổ cô: “Tốt nhất là cô đừng giở trò gì!”
“Cho dù tôi muốn thì tôi có thể thắng được hai người sao?” Tô Lị vẫn không hề sợ hãi nói, sau đó quay đầu nhìn Alar rồi hét: “Alar, cậu hãy chạy đi, không cần quay đầu. Trước khi trời sáng, tôi sẽ trở về!”
Alar đang sững sờ, không biết Tô Lị đang tính toàn chuyện gì, khi Tô Lị hét đuổi cậu đi, Alar mới giật mình, vội vàng chạy về phía trước.
“Rõ ràng cô chỉ là một con người, vì sao lại muốn cứu tên nhóc Huyết Tộc đó?” Một gã Lang Nhân Tộc đi đến trước mặt Tô Lị hỏi.
“Không vì điều gì cả, nhưng hai người không biết hiện tại chúng ta nên rời khỏi đây sao?”
Gã thấy Tô Lị nói cũng có đạo lý, đang định đi thì đột nhiên một tia sáng màu bạc từ phía xa lao đến, xẹt ngang qua bàn tay đang để trên cổ Tô Lị.
Cách đó không xa, Tô Lị bất ngờ nhìn thấy một gương mặt khá quen thuộc, hóa ra đó là tên Huyết Săn mà cô đã từng gặp qua vài lần – An Belle Mont.