My mother has killed me.
My father is eating me.
My brothers and my sister sit under the table,
Picking up my bones,
And they bury them under the cold marble stones.
Mẹ tôi đã giết tôi.
Cha tôi đang ăn tôi.
Anh chị em tôi ngồi dưới gầm bàn,
Nhặt xương của tôi lên,
Chôn trong mộ đá lạnh lẽo.
(Đồng dao Mẹ Ngỗng)
Mấy ngày gần đây, ngày nào trời cũng đầy mây, vất vả lắm thời tiết hôm nay mới tốt lên được một chút, tuy vẫn không thấy mặt trời, nhưng ở Luân Đôn cũng được xem là một ngày có thời tiết tốt.
Tô Lị đang cùng Shere ngồi uống trà trong hoa viên. Không biết hôm nay Alar có chuyện gì mà lại đến đây tìm Shere, phía sau còn dắt theo một cậu bé khoảng năm tuổi.
“Anh! Cuối cùng thì em cũng đã có người đến ủy thác rồi!” Alar vui mừng kéo tay cậu bé chạy đến trước mặt bọn họ.
Shere và Tô Lị nhìn về phía người ủy thác trong miệng Alar. Nói cậu bé này là người ủy thác thì hơi quá, bởi vì cơ thể cậu bé đó lại gần như trong suốt.
Shere trầm mặc một lúc, nghiêm túc nói với Alar: “Ngươi nên đóng cửa văn phòng luật đi!”
“Anh… em ấy đến tìm em giúp đỡ thật mà!”
Việc làm ăn của văn phòng luật tốt đến nỗi chỉ có linh hồn mới tình nguyện đến tìm Alar giúp đỡ, đối với chuyện này Tô Lị không khỏi cảm thán.
Rõ ràng Shere không hề vui mừng đối với điều này, nhưng dù sao đây cũng là người đầu tiên đến ủy thác Alar, vì vậy vẫn để cậu bé ngồi xuống tường thuật lại mọi việc.
Cậu bé đó tên là Rachel, muốn nhờ Alar điều tra nguyên nhân cái chết của mình. Sau khi Rachel tỉnh lại thì phát hiện bản thân mình đang trôi lơ lửng trên không trung, người khác không thể nhìn thấy mình mà mình cũng không thể chạm vào người khác, sau này cậu bé mới biết mình đã chết, nhưng lại không nhớ những chuyện khi mình còn sống. Khi phát hiện Alar có thể thấy mình thì cậu bé mới nhờ Alar giúp đỡ.
“Ngươi có còn nhớ mình tỉnh lại là ở chỗ nào không?” Shere hỏi.
“Khi tỉnh lại ta phát hiện mình đang ở trên một thân cây, nhưng ta cũng không biết vì sao ta lại ngồi ở trên đó.”
Shere cúi đầu suy nghĩ, trầm mặc một lúc lâu rồi ngẩng đầu nói tiếp: “Manh mối quá ít, lại không rõ ràng, ngươi nên ngoan ngoãn đi đầu thai đi!”
Khi nghe Shere nói vậy, Tô Lị chỉ muốn mở mồm thật to rồi nhét quả trứng gà vào, thấy Shere suy nghĩ lâu như vậy, cô còn tưởng anh phát biểu ý kiến gì hay hay, nhưng thật không ngờ anh lại nói Rachel đi đầu thai đi, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
“Nhưng anh à, Rachel không biết nguyên nhân cái chết của mình, vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành ở Nhân Giới, nếu như vậy thì sao có thể đến Minh Giới để đầu thai?”
“Vậy thì ta sẽ giúp ngươi chặt đứt tâm niệm đối với thế gian này.”
“Ta không cần! Nếu các ngươi không muốn giúp thì ta sẽ tự mình điều tra!” Rachel hét to, tức giận xoay người chạy đi.
“Hả? Rachel…” Thấy Rachel đã chạy mất, Alar mím môi nhìn Shere: “Anh, khó lắm mới có người đến ủy thác nhưng lại bị anh dọa chạy mất rồi!”
Shere vẫn bình thản cầm ly trà nhấp một ngụm, thong thả nói: “Alar, người mà ngươi xem trọng chỉ là một quỷ hồn, trong vòng bảy ngày nữa mà không đi đầu thai thì sẽ hồn phi phách tán.”
Tô Lị nhìn Shere, mày nhăn lại, rất nhanh đã hiểu ra ý tứ trong lời nói của Shere. Nếu bọn họ thật sự đồng ý điều tra nguyên nhân cái chết của Rachel thì có lẽ sẽ càng làm hại cậu bé.
Hiện tại, Rachel không hề có chút trí nhớ nào khi mình còn sống, manh mối đã hoàn toàn bị chặt đứt, chuyện khôi phục trí nhớ không phải ngày một ngày hai, cũng có khả năng vĩnh viễn sẽ không nhớ lại được. Nếu ngồi đợi điều tra được một ít manh mối thì có lẽ Rachel đã hồn phi phách tán mất rồi.
Vì thế Shere mới khuyên Rachel không nên lãng phí tâm tư đi điều tra nguyên nhân tử vong của mình, sớm ngày đầu thai mới là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng Alar lại không nghĩ như vậy, cậu nhóc chỉ đơn thuần suy nghĩ rằng Shere không muốn phiền toái nên mới không giúp mình, vì vậy liền tức giận với Shere, cứng đầu chạy đi theo Rachel.
“Để mặc bọn họ như vậy có tốt không?”
“Hả? Dù sao thì chuyện này cũng đâu có liên quan đến ta!”
Thái độ thờ ơ của Shere lại làm cho cô cảm thấy sự giá lạnh trong không khí ấm áp của mùa xuân.
“Nhưng có một điều làm ta rất quan tâm… đó là tại sao em lại nhìn thấy được Rachel?”
Tô Lị đột nhiên giật mình, ngay cả bản thân cô cũng không hề để ý tới vấn đề này. Shere và Alar là Huyết Tộc, vốn dĩ cả hai người đều đã chết nên nhìn thấy Rachel cũng là điều bình thường, thế nhưng vì sao cô là một con người lại có thể nhìn thấy một quỷ hồn?
“Tôi cũng không biết.”
Cô đang bắt đầu nghi ngờ… chẳng lẽ mình có thiên nhãn sao? Nếu không thì tại sao cô có thể thấy được quỷ hồn? Còn cả ấn ký trên mu bàn tay của Lilith nữa! Ngay cả Shere cũng không nhìn thấy, nhưng vì sao chỉ có một mình cô thấy?
Shere đã hoài nghi thân phận thật sự của Tô Lị từ lâu, trên người cô đã xảy ra rất nhiều sự tình kỳ quái, tuy những điều này không hay ho gì cho lắm, nhưng anh vẫn không cần phải vội vàng, bởi vì chắc chắn có một ngày chân tướng sự thật sẽ lộ ra thôi.
“Phải không? Nếu em đã không biết thì đừng suy nghĩ nhiều.”
Tô Lị gật đầu, tuy vẫn tiếp tục bình thản uống trà, nhưng trong lòng không thoát khỏi sự hoang mang.
Sự kiện kia đã trôi qua hai ngày nhưng Alar vẫn không trở về, Tô Lị lo lắng Rachel sẽ không đi đầu thai, mà Shere lại như một người ngoài cuộc không thèm quan tâm đến chuyện này… tuy anh chính là một người ngoài cuộc. Nhưng Tô Lị cũng không thể không quan tâm giống Shere được!
Tô Lị lên xe ngựa, đi đến đến văn phòng luật của Alar. Đến nơi, Tô Lị bước xuống xe, chỉnh sửa lại đầu tóc, đang định bước vào thì có một vài tiếng hát lanh lảnh của trẻ con vang lên.
Xuất phát từ sự tò mò, Tô Lị xoay người em mấy đứa nhỏ đang hát cái gì, nhưng khi hiểu hết ý nghĩa trong lời bài hát thì lông tóc cô đã dựng đứng hết cả lên.
My mother has killed me.
My father is eating me.
My brothers and my sister sit under the table,
Picking up my bones,
And they bury them under the cold marble stones.
Tuy rằng từ trước đến giờ có rất nhiều trẻ con hát đồng dao ngoài đường, nhưng bài đồng dao hôm nay mà Tô Lị nghe được lại vô cùng kỳ lạ. Tô Lị nhíu mày, đi đến trước mặt đám trẻ con, khom lưng xuống hỏi:
“Bài đồng dao lúc nãy là ai dạy cho mấy em vậy?”
Mấy đứa nhỏ thấy một chị gái xinh đẹp đột nhiên đến hỏi vấn đề này, quay sang nhìn nhau, một cậu bé trai có vẻ cao to nhất đám đành mở miệng trả lời: “Bọn em cũng không biết. Chỉ là hai ngày hôm nay tụi em nghe thấy có ai đó hát bài này nên học theo mà thôi.”
“Người mà em nói là con trai hay con gái?”
“Hình như giọng nói đó là của con trai, theo em nghĩ thì chắc cũng bằng tuổi tụi em mà thôi.”
Tô Lị mỉm cười, lấy tay vỗ khẽ lên đầu cậu nhóc: “Thật vậy sao? Chị cám ơn mấy đứa nhé.”
Cậu bé bị cô vỗ đầu nên khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng. Tô Lị cũng không hề suy nghĩ nhiều, xoay người đi vào văn phòng luật.
Cô đẩy cửa đi vào, bên trong vẫn bừa bộn như cũ, đối với chuyện này Tô Lị đã sớm thành thói quen, không thèm quan tâm, đi thẳng lên lầu hai.
Từ trước đến giờ phòng của Alar vẫn không hề khóa, Tô Lị có thể dễ dàng mở cửa đi vào. Bên trong không một bóng người, cả Alar và Rachel đều không thấy đâu, trên bàn là một đống giấy tờ, khắp nơi vứt đầy sách.
Tô Lị đi loanh quanh văn phòng một lát, lật xem đống giấy tờ trên bàn thì hóa ra nó là bản đồ của Anh Quốc, đống sách dưới đất cũng được cô xem kỹ không bỏ sót. Xem xong, Tô Lị còn cầm lấy vài tờ giấy trên bàn và đi ra ngoài.
Tô Lị lên xe trở về tòa lâu đài. Những nơi mà Alar dự đoán sẽ liên quan đến Rachel khá nhiều, quả thật là cô không có nhiều tiền để đi đến đó tìm bọn họ.
Khi trở về, điều đầu tiên Tô Lị làm là tìm Ryan Lane để hỏi Shere đang ở đâu.
Ryan Lane cũng chỉ thờ ơ trả lời: “Đại nhân đang ở thư phòng dưới mặt đất!”
Tô Lị gật đầu, nhanh chóng đi xuống. Cầu thang sâu thẳm nhìn không thấy đáy, chỉ có vài tia sáng yếu ớt nhưng càng đi xuống thì lại càng sáng rõ hơn, thư phòng sáng trưng dưới mặt đất làm Tô Lị cảm thấy vô cùng rung động mỗi khi đi xuống đây.
Tô Lị đứng từ xa đã thấy Shere đang ngồi trên ghế sofa xem sách. Cô im lặng đi qua chỗ Shere thì đột nhiên giọng nói của Shere lại vang lên: “Em lại gặp rắc rối gì sao?”
Tô Lị nhất thời bị dọa, cả người toát hết cả mồ hôi nói: “Không có đâu!” Rồi vội vàng ngồi xuống ghế, đưa mấy tờ giấy cô lấy ở chỗ Alar cho Shere xem: “Tôi tìm được mấy cái này ở văn phòng luật đấy.”
Shere nhận lấy, mở ra xem thì thấy đây đều là tên của những địa danh: “Đây là cái gì?”
“Lúc trước Rachel từng nói cậu bé tỉnh lại trên một cái cây, tôi có xem qua đống tài liệu ở chỗ Alar thì có vẻ gốc cây đó là cây Kim Tùng, vì vậy Alar đã đi tìm những nơi có trồng hoặc khai thác cây Kim Tùng ở Luân Đôn.”
“Tốn công vô ích. Cho dù bọn họ tìm được nơi Rachel tỉnh lại thì làm sao? Cái cây kia và nguyên nhân tử vong của Rachel không hề liên quan đến nhau.” Shere cầm đống giấy tờ ném qua cho Tô Lị rồi tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Tô Lị vội vàng tiếp được đống giấy tờ. Cho dù không vì Rachel thì Shere cũng nên quan tâm Alar một chút chứ! Hôm nay rất có thể sẽ nắng to, Shere không lo lắng Alar sẽ bị tan thành mây khói khi cứ lông nhông ngoài đường sao?
Cô đang suy nghĩ lại thấy Shere đang chăm chú xem quyển sách ‘Đồng dao Mẹ Ngỗng’ mà hôm trước mình chưa kịp xem. Chỉ là những mẩu truyện cổ tích mà thôi, không biết tại sao anh ấy lại chăm chú đến như vậy, chẳng lẽ khẩu vị của Shere đã giảm xuống đến mức này?
Tô Lị lấy quyển sách trên tay Shere xuống, vô cùng nghiêm túc nói: “Ngài không giúp cũng được, nhưng hãy cho tôi ít tiền đi!”
“Tiền? Ta không có!”
Nghe thấy Shere trả lời như vậy, Tô Lị nhất thời xúc động làm một động tác mà trước nay cô chưa từng làm. Tô Lị lấy tay chỉ nhẹ lên trán anh, tức giận nói: “Bản thân ngài là một Bá Tước đại nhân tôn quý của Anh Quốc mà lại không có tiền, ngài nói như vậy mà nghe được à?”
Nói xong, Tô Lị kinh ngạc nhìn tay mình đang chỉ lên vầng trán tuyệt đẹp của Shere…
Shere khẽ nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, dùng tay nhéo lên má Tô Lị: “Em muốn tiền cũng được, nhưng phải trả giá thật lớn đấy!”
“Chỉ cần ngài không bắt tôi lấy thân báo đáp là được.”
Hai người vừa để tay mình chạm vào mặt đối phương lại vừa nói chuyện, điều này làm bầu không khí vô cùng kỳ quái. Tô Lị cười một tiếng, thu tay lại.
Shere cũng không có biểu cảm gì khác, chỉ kinh ngạc nhìn cô. Anh buông tay, khẽ vuốt lên hai má Tô Lị rồi đột nhiên cúi xuống hôn lên môi cô. Trên môi truyền đến một cảm giác lạnh như băng làm Tô Lị kinh ngạc, nhưng cô vẫn nhắm mắt thử đáp lại Shere. Tuy vậy nhưng trong lòng Tô Lị vẫn thầm mắng… lúc này là lúc để hai người họ âu yếm nhau sao?
“Đây chính là cái giá lớn mà em phải trả.” Shere rời khỏi môi Tô Lị, cười khẽ, dường như anh rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của cô.
Tô Lị khẽ lau cánh môi hơi sưng của mình, trong lòng thầm mắng, lần sau có hôn thì cô phải thử cắn lưỡi của người này một phát mới được!
“Vậy tiền đâu?” Tô Lị xòe tay trước mặt Shere hỏi.
Shere ngồi ngay ngắn lại, cầm quyển sách tiếp tục đọc: “Không vội, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”
Tô Lị lại giành lấy cuốn sách trên tay Shere: “Không được!”
“Em cũng nên bình tĩnh ngồi đọc sách một chút đi!” Shere không hề tức giận, kéo cả người cô vào lòng.
Tô Lị nhíu mày, có vẻ không vui lắm, mấy câu truyện cổ tích này có gì hay ho chứ! Tô Lị bực bội lật lật vài trang, nhưng khi đọc những lời văn trong đó lại làm cô dựng hết cả tóc gáy. Tuy lời văn rất bình thường nhưng lại làm cô cảm thấy rợn hết cả người.
Đây vốn không phải truyện cổ tích mà chính là những đồng dao kinh khủng có được hay không!!!