Khoảng thời gian Shere trở lại Ma Giới lâu hơn Tô Lị tưởng tượng. Chớp mắt đã qua một tuần mà cô vẫn không nhận được tin tức nào từ bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Beucke phải cung cấp máu cho Ess mỗi ngày, không có ai dám bước vào phòng của Shere. Tuy Ian vẫn luôn giữ bộ mặt lạnh nhạt, nhưng ngày nào cô ấy cũng sẽ đứng trước cửa phòng Shere một lúc lâu rồi mới rời đi.
Sau khi Shere trở về Ma Giới thì khoảng thời gian Alar ở lại tòa thành ngày càng ít. Khi Shere còn ở đây, Alar vẫn thường xuyên trở về để lẽo đẽo đi theo sau Shere. Nhưng hiện tại Shere không có ở đây, mỗi khi về đến nhà thì Alar liền phát huy khả năng chỉnh người của mình đến cực hạn, làm cho Tô Lị chỉ còn cách vô lực ứng phó.
Cũng may trong lâu đài ngoại trừ Alar lúc nào cũng xem cô như kẻ thù thì tất cả những người khác đều đối xử với cô rất tốt. Mỗi lần cô bị Alar bày trò trêu chọc xong, mọi người đều giúp cô thu dọn cục diện rối rắm.
Không hiểu sao... cô lại bắt đầu nhớ Shere...
Hằng ngày không có sự quấy rầy của Shere, Tô Lị đều đi ngủ sớm. Chỉ mới chín giờ cô đã chuẩn bị đi lên phòng để ngủ. Nhưng hôm nay, khi cô mở cửa phòng lại xuất hiện thêm một người đang nằm ngay trên giường của cô, mà cô không hề có ấn tượng tốt với người này chút nào.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Nghe Tô Lị hỏi vậy, Feiya đang nằm trên giường liền đứng dậy, cười nói: “Cô đã trở lại?”
Tô Lị khoanh hai tai lại trước ngực nói: “Dường như chúng ta không có thân thiết đến mức độ này. Lần này cô đến đây là có mục đích gì?”
“Ôi... cô có biết Huyết Trượng không?” Feiya không trả lời câu hỏi của Tô Lị mà lại hỏi một câu khác không hề liên quan.
“Đó là cái gì?”
Feiya đi về phía Tô Lị. Tô Lị nghĩ Feiya đang định làm gì mình nên vội vàng lui về phía sau. Nhưng lại không nghĩ tới Feiya chỉ vươn tay về phía Tô Lị một cái, giống như cô ta đang cảm nhận một thứ gì đó.
Sau đó, Feiya thu tay lại, xoay người về phía sau và lẩm bẩm nói: “Quả nhiên nó không có ở đây, xem ra Huyết Trượng vẫn ở trong tay của Lilith.”
“Cô đang tìm thứ gì? Chẳng lẽ cô vẫn muốn lấy cắp nhẫn Thân Vương sao?”
“Cô đừng quá lo lắng. Hiện tại ta đã có một biện pháp vô cùng tốt, ta không cần phải khổ sở đi tìm mấy chiếc nhẫn đó nữa.”
“Biện pháp tốt? Chẳng lẽ cô đợi chúng tôi lấy được những chiếc nhẫn còn lại rồi sẽ ăn cắp tất cả hay sao?” Tô Lị cười chế giễu, thủ đoạn này cũng quá đê tiện rồi.
“Xem như cô thông minh đấy. Không sai, quả thật là ta đã tính làm như vậy.” Feiya không hề xấu hổ thừa nhận. Nhưng sau đó cô ta xoay người và biến mất khỏi phòng, để Tô Lị một mình chán nản ở lại trong phòng.
Feiya quyết định nói ra mục đích thật sự của mình, nhưng bọn họ cũng sẽ không đi tìm những chiến nhẫn Thân Vương còn lại, cho nên có nói ra mục đích của mình hay không cô ta cũng không quan tâm. Điều mà cô – Feiya Anderson am hiểu nhất chính là đùa giỡn nội tâm của người khác.
Tô Lị bĩu môi: “Quả thật là một cô gái buồn cười. Đồ vật mà người khác khó khăn lắm mới có thể tìm được sẽ dễ dàng bị cô ta cướp mất sao? Cho dù không có Shere thì mình cũng sẽ không để bất kỳ ai khác lấy mất chiếc nhẫn đi. Vì đó chính là con đường duy nhất mà mình có thể trở về.”
“Trờ về đâu?”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói làm cho Tô Lị giật nảy mình. Cô vỗ vài cái lên trái tim của mình, từ từ quay đầu lại nhìn Ryan Lane ngoài cửa: “Không về đâu cả. Tôi chỉ nói vu vơ thôi. Mà có chuyện gì sao?”
“Alar đang ở văn phòng luật. Nó nói cô đến đón nó trở về.”
“Nó muốn về thì tự lấy chân của mình mà về. Vì sao lại bắt tôi đến đón?”
“Nó nói nó không thể cử động được. Nó muốn cô phải nhanh chóng đến đó.”
“Vậy thì anh mau đến đó đi. Nó để tôi đến đó thì chắn chắn không có chuyện gì đâu.”
“Tôi chỉ phụ trách công việc nhắn dùm thôi.” Ryan Lane nói xong liền xoay người rời đi.
Tô Lị vội vàng chạy ra khỏi phòng, nói với theo bóng lưng của Ryan Lane: “Ryan Lane, Ryan Lane! Đừng đi mà! Ryan Lane! Nhất định tôi sẽ chết rất thảm!!!”
Nhưng điều đáp lại cô chỉ là một không gian vô cùng yên tĩnh.
“Dù sao thì đến đó không phải một đống gián hay một đống chuột hành hạ mình, thì cũng chỉ là người giả ma làm mình sợ. Alar chỉ đích danh mình đến đó, nhất định không phải chuyện tốt. Hơn nữa bình thường cậu nhóc này đều ở trong văn phòng luật không chịu về, tại sao hôm nay lại muốn muốn mình đến đón? Quả là làm người khác thấy khó hiểu! A... đến rồi!”
Trong lúc Tô Lị nói lảm nhảm không ngừng thì cô đã bất tri bất giác đi đến văn phòng luật. Tô Lị bước xuống xe, cẩn thận đẩy cánh cửa kính đi vào. Bên trong vẫn luôn bẩn thỉu như trước.
Vì để đề phòng có mai phục bất ngờ, Tô Lị giống như đặc vụ cẩn thận bước từng bước nhỏ. Nhưng điều làm cô kinh ngạc chính là khi đi vào bên trong vẫn không có điều gì kỳ lạ xảy ra. Không có thứ gì đó bay đến đầu cô, cũng không có chuyện gì làm cô hoảng sợ. Điều này không giống tính cách của Alar chút nào.
Tô Lị mang theo tâm trạng vừa mừng vừa lo đi lên lầu lại thấy Alar đang nằm trên nền đất. Trên bàn còn vài chiếc bánh ngọt.
Bởi vì mấy ngày nay cô đều bị Alar trêu chọc vô cùng thảm, nên rất phòng bị với Alar. Tô Lị cẩn thận đi đến gần Alar, dùng chân đá đá lên người Alar.
“Này... Alar... cậu không sao chứ?”
“Nhân loại... mau cứu ta!”
Tô Lị nhướn mày nói: “Gọi chị Lily đi đã!”
“Nhân loại chết tiệt kia, mau tới đỡ ta dậy!”
“Chị Lily!!!”
“Chị Lily... mau giúp ta đứng dậy!”
Nghe thấy tên nhóc Alar lễ phép gọi mình như vậy, Tô Lị rất hài lòng gật đầu. Lúc này cô mới đến để giúp cậu nhóc đứng dậy: “Tại sao cậu lại như vậy?”
“Ta ăn đồ ngọt.” Alary quay đầu sang một bên, không dám nhìn Tô Lị. Hai tai cậu nhóc đã ửng đỏ cả lên
“Ngay cả vị giác cũng không có, vậy mà cậu cũng dám ăn bậy bạ. Đáng đời!” Tô Lị vừa mắng vừa ngồi xuống đỡ lưng Alar ngồi dậy. Tuy Alar không vui nhưng hiện tại bản thân cậu nhóc động cũng không thể động được, cho nên chỉ còn cách ngoan ngoãn dựa vào người Tô Lị. Ai kêu đột nhiên mình lại muốn ăn đồ ngọt, mà kết quả lại biến thành bộ dáng đáng xấu hổ này.
Một ma cà rồng bình thường sẽ không có vị giác, không thể ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ máu, nhưng uống trà hoặc nước ép của một vài loại trái cây lại không có vấn đề gì. Họ không thể ăn đồ ăn bình thường của con người, vì ma cà rồng không thể tiêu hóa những thức ăn đó được, nếu ăn phải thì sẽ ảnh không tốt đến cơ thể của bọn họ.
Nhưng Shere lại khác. Bản thân Shere là bán Huyết Tộc, tuy cũng không có hô hấp, tim không hề đập, nhưng Shere lại có vị giác giống như con người, hơn nữa lại còn có thể ăn đồ ăn của con người.
Ngay cả Tô Lị là con người cũng biết đến điều này, nhưng Alar là một ma cà rồng chính hiệu lại đi ăn đồ ăn của con người. Điều này không hề nghi ngờ là tên nhóc này muốn chết sớm mà!
Sau khi Tô Lị dìu Alar vào xe ngựa và dặn dò người đánh xe, cô cũng bước vào xe ngựa.
Cả ba người vừa đi không bao lâu, đột nhiên xe ngựa lắc lư vài cái rồi dừng lại. Tô Lị vội vàng đỡ Alar rồi hỏi người đánh xe: “Có chuyện gì vậy?”
“Thật xin lỗi tiểu thư. Đột nhiên có người chặn xe ngựa của chúng ta.”
Tô Lị mở cửa sổ để ngó ra ngoài. Vì hiện tại đang là ban đêm nên cô không nhìn rõ bộ dáng của người phía trước, nhưng Thập Tự Kiếm màu bạc lại làm cô biết người này chính là người vẫn luôn muốn bắt được Shere, An Belle Mont - thợ săn ma cà rồng.
Tô Lị ngồi trong xe một lúc vừa suy nghĩ có phải vì người này đánh hơi được mùi của ma cà rồng nên mới đến đây hay không, vừa âm thầm bội phục tinh thần chuyên nghiệp của anh ta. Cuối cùng Tô Lị đành phải bước xuống xe ngựa, từ từ đi về phía An.
“An, đã lâu không gặp!” Kể từ khi xảy ra chuyện của phu nhân Mia Bergen, cô vẫn chưa gặp qua người này.
“Lại là cô? Cô gái bên cạnh Shere?”
“Tôi quên mất đã không giới thiệu với anh, tôi tên là Tô Lị.”
“Tô Lị... người trong xe có phải là Shere không?”
“Không phải.”
“Ta sẽ vào trong xem đó là ai.” An vừa nói xong đã muốn tiến đến, nhưng Tô Lị lại giơ hai tay đứng chắn trước mặt An.
“Trong xe ngựa không phải Shere, nhưng tôi không thể để anh đi vào.”
“Cho dù có phải Shere hay không, nhưng chỉ cần là ma cà rồng thì ta nhất định phải tiêu diệt.”
“Tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra.”
-- Bọn họ sẽ do em phụ trách.--
Shere đã giao bọn họ cho cô chăm sóc, sao cô có thể để Shere thất vọng được!
“Vì sao cô lại ngăn cản ta?”
“Ma cà rồng cũng có tốt có xấu, anh không nhất định phải tiêu diệt hết toàn bộ.”
“Ta và Shere đều giống nhau. Chúng ta đều là con của con người và ma cà rồng. Nhưng từ khi sinh ra Shere đã chọn đi theo con đường hắc ám, còn ta thì ngược lại. Nhất định hắn là thứ tà ác, mà ta tồn tại là để tiêu diệt bọn họ.”
“Mặc dù có những lúc Shere thích trêu chọc tôi, nhưng ngài không hề xấu. Ngài ấy có rất nhiều cơ hội để giết tôi, nhưng ngài ấy không hề làm như vậy. Tôi có thể để bản thân đứng bên cạnh Shere chính là vì ngài ấy cũng là một người cô độc giống tôi.”
“Cô quá ngây thơ rồi. Hiện tại bọn họ không hút máu cô, nhưng không có nghĩa về sau bọn họ không hút hết máu của cô. Một khi ma cà rồng bị đói sẽ điên lên, lúc đó bọn họ sẽ hút hết máu của cô không chừa một giọt. Tốt nhất là cô hãy rời khỏi Shere càng sớm càng tốt, nếu không sớm muộn gì cô cũng chỉ có con đường chết.”
Ở một quốc gia xa lạ, một thời đại xa lạ, hơn nữa còn là một thế giới có ma cà rồng xuất hiện ở khắp nơi, nếu không phải Shere đã nhiều lần cứu cô, thì đầu và người cô đã ở hai chỗ khác nhau rồi. Vì vậy Tô Lị biết được bản thân mình ở bên cạnh Shere mới là nơi an toàn nhất.
Tô Lị quay về phía người đánh xe ngựa nói: “Ông cứ đánh xe ngựa về lâu đài trước đi. Tôi sẽ tự đi về.”
Khi thấy xe ngựa đã bắt đầu rời đi, Tô Lị mới dùng ý thức của mình để biến Thập Tự Giá thành kiếm. Cô cầm chắc thanh kiếm trong tay, đứng chắn trước mặt An, đề phòng anh ta sẽ đuổi theo xe ngựa.
“Chúng ta đều là Huyết Săn, cô phải đứng về phía ta chứ! Thật sự ta không hề nghĩ cô lại vì đám ma cà rồng hung ác kia mà cầm kiếm giơ về phía ta.”
“Cho dù anh tin hay không tin thì tôi vẫn phải nói cho anh biết, tôi không phải thợ săn ma cà rồng gì cả. Tôi không hề đứng về phía ma cà rồng, cũng không đứng về phía thợ săn ma cà rồng, tôi chỉ đứng bên cạnh Shere là thôi.”
“Vậy thì chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau.”
An cũng lấy Thập Tự Kiếm ra, chĩa kiếm về phía Tô Lị...
Ma giới – Một thế giới không hề có ban ngày. Nơi này có ma cà rồng, có người sói, có yêu quái, có ác ma, nhưng chỉ không có nhân loại.Những chủng tộc khác nhau sẽ có lãnh thổ khác nhau. Ngẫu nhiên sẽ có vài cá nhân giành giật lãnh thổ, nhưng sẽ không động đến hòa bình ở Ma Giới.
Mục tiêu lần này của Shere chính là Sita Lyme, vu nữ của Lang Nhân tộc. Mấy trăm năm trước Shere từng cứu Sita Lyme một mạng nên có thể xem là quen biết.
Site Lyme là vu nữ rất nổi tiếng của tộc người sói, trên biết thiên văn, dưới biết địa lý, cô ta còn có thể xuyên qua không gian và thời gian nhìn thấy được tương lai. Nếu có thể tìm được Site Lyme thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng dễ dàng. Nhưng chỉ tiếc hành tung của Site Lyme luôn xuất quỷ nhập thần, đã mấy ngày nay đoàn người của Shere vẫn không tìm được thông tin gì về cô ta.
“Ngươi có nghĩ Site Lyme đã chết rồi không? Nếu không thì tại sao chúng ta đã tìm rất nhiều nơi nhưng vẫn không thấy tung tích cô ta?” Joise nằm trên ghế dựa, hai chăn lắc lư vài cái rồi quay qua hỏi Shere đang thong thả pha ấm trà.
Cleves cũng quay sang nhìn Shere, rồi lại nhìn Josie nói: “Nếu cô ta chết thì chúng ta đã không ở đây đợi lâu như vậy. Đúng rồi Shere, quan hệ giữa Huyết Tộc chúng ta và Lang Nhân tộc không hề tốt. Vì sao ngươi lại có thể quen một người sói như vậy?”
“Lúc Lilith đột nhiên biến mất ta đã từng về Ma Giới để tìm kiếm. Khi đó lãnh thổ bị giành giật vô cùng khốc liệt. Site Lyme là người sói đang bị những chủng tộc khác truy giết, đúng lúc đó ta đi ngang qua nên đã thuận tay cứu cô ta một mạng. Cũng chính Sita Lyme là người nói với ta quay trở về Nhân Giới. Cô ta nói có lẽ mấy trăm năm sau Lilith sẽ xuất hiện trở lại.”
“Cô ta có biết Lilith ở đâu không?”
Shere lắc đầu: “Cô ta chỉ nói ta trở về Nhân Giới.”
“Nhưng... ngươi đã chờ Lilith mấy trăm năm rồi!” Nói đến đây thì Cleves lại không nói nữa, ý nghĩ khuyên Shere không nên chờ đợi Lilith nữa vẫn không thể nào nói ra được.
Josie vẫn không thèm quan tâm đến câu chuyện của hai người, nhìn chằm chằm Shere, một lúc sau mới mở miệng: “Shere! Chúng ta chỉ có ba người, tại sao ngươi lại rót bốn ly trà?”
“Đến!” Shere không trả lời câu hỏi cỏa Josie mà chỉ nói một tiếng cụt lủn.
Shere vừa dứt lời, thì Sita Lyme không hề có hơi thở đã đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ.
“Shere đại nhân, đã lâu không gặp!”