Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau đó, Đỗ Mạn Ninh vén tay áo tự dạy, kết quả cô phát hiện bản thân cũng không dạy nổi, nguyên nhân chỉ có một, bạn vĩnh viễn không biết trong đầu đứa nhỏ là này gì, câu hỏi của bạn vĩnh viễn không làm khó được bé, nhưng luôn bị bé làm khó.
Về sau, cũng chỉ có thể theo ý Thần Thần, cho bé tự lên mạng tìm gia sư, haiz! Nghĩ tới lại khiến Đỗ Mạn Ninh buồn rầu, bản thân chạy ra ngoài làm gia sư cho người ta, con trai sáu tuổi lại tiêu tiền mời gia sư khác tới dạy bé, chuyện này cũng quá hạ cấp rồi. Còn bé học gì, Đỗ Mạn Ninh nghĩ tới liền xấu hổ, mâu dịch đối ngoại, tiếng Anh thương vụ, đây chính là bài học chính của con trai sáu tuổi của cô!
Có lúc Đỗ Mạn Ninh cũng nghĩ, không biết cha bé thế nào, đứa nhỏ này nhất định là di truyền từ anh, dáng dấp tuấn mỹ lại lạnh lùng, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng vừa nhìn liền thấy dáng vẻ ưu nhã, giơ tay nhấc chân đều là khí chất hồn nhiên sẵn có, người làm mẹ này làm thế nào cũng không học được.
Nhưng mà, cùng một cha một mẹ, sao kém xa như vậy chứ? Con gái cô cực kỳ ngoan ngoãn, ngọt ngào chết người, nghĩ tới con gái, cô vội phục hồi tinh thần, bắt tay sửa sang những bức họa, nói: “Thần Thần, mẹ tìm được một công việc tốt, ngày mai có thể đi làm! Sau này mẹ sẽ có thời gian cố định, tối nay mẹ dẫn hai con đi dạo công viên có được không?”
Ánh mắt Thần Thần từ bức tranh thu hồi lại, quan sát Đỗ Mạn Ninh từ trên xuống dưới, bộ dáng ông cụ non, hỏi: “Công ty gì?”
“Tập đoàn Nam Cung!” Đã quen con trai già dặn, Đỗ Mạn Ninh thuận miệng đáp lời, còn không quên lấy một bộ quần áo cho bé thay, Đỗ Thần Thần nhíu mày nói: “Chính là Tập đoàn Nam Cung chiếm cứ điện ảnh và truyền hình đại lục cùng du lịch trong mười năm ngắn ngủi? Nghe nói công ty bọn họ gần như độc quyền điện ảnh và truyền hình, quảng cáo, tuyền thông thương khách trong nước, sao bọn họ có thể tuyển mẹ chứ?”
Đỗ Mạn Ninh ngẩn ra, ngồi xổm xuống, căm tức nhìn bé: “Này, tiểu quỷ! Con mới sáu tuổi, Tập đoàn Nam Cung ra đời và phát triển ở trong nước vào mười năm trước, con biết rõ ràng như vậy? Còn nữa, con đây là đang khinh bỉ mẹ con sao?”
“Con chỉ nói sự thật!”
“Con đây là thiếu đánh!” Đỗ Mạn Ninh tìm chổi lông gà khắp nhà, cô nhớ rõ để trên sofa mà? Thần Thần liếc cô, vào bếp lấy đồ ăn cho bà nội và em gái, nói với Đỗ Mạn Ninh đang lật đông lật tây tìm chổi: “Mẹ, Khả Nhi đói bụng rồi.”
Đỗ Mạn Ninh rốt cuộc nghĩ tới con gái, lại trợn mắt nhìn Thần Thần, nhận lấy đi ra ngoài, Thần Thần ở sau lưng cô khóa kỹ cửa, nhìn cô đứng bên đường ngoắc xe, trong mắt Thần Thần thoáng qua ý cười. Công viên? Đã rất nhiều năm không đi.
Đỗ Mạn Ninh đến cửa tiệm hoa, còn chưa đẩy cửa kính, đã nghe bên trong truyền tới tiếng gọi non nớt vui vẻ nịnh bợ của con gái nhỏ.
“Wow, chị, chị thật hào phóng, mẹ chị nhận được hoa nhất định sẽ rất vui vẻ, sau này Mộng Khả trưởng thành cũng phải hiếu thuận như chị, chị xinh đẹp thêm một đóa cẩm chướng thì bó hoa sẽ lớn hơn nhiều đó!”
“Được, vậy thì thêm một đóa!” Người đàn bà trung niên đứng giữa tiệm hoa cười đến cong mắt.
Đỗ Mạn Ninh không khỏi nổi lên vạch đen, người đàn bà kia ít nhất cũng , Đỗ Mông mới sáu tuổi, còn nói chị đẹp? Cái miệng nhỏ nhắn này gạt người không đền mạng!
Cười đẩy cửa đi vào, đặt hộp cơm trước quầy, Đỗ Ngọc Phân đang tính tiền, ngẩng đầu nhìn cô: “Mạn Mạn, sao con về sớm như vậy?”