Ba Tiêu Hồ Vũ Dạ Xao Song

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Động phòng cái quái gì

Uyên ương dạ nguyệt rải kim trướng, khổng tước xuân phong bình nhuyễn ngọc.

Đêm động phòng hoa chúc, đề tên bảng vàng. Đời người đều ao ước đạt được hai chuyện lớn này, Phạm sinh coi như không thiếu gì, ta cũng coi như không có lỗi với hắn.

Ta lặng yên đứng trước cửa phòng tân hôn của Phạm sinh, thân ảnh đỏ thẫm lảo đảo lay động giống như cờ đỏ lấy mạng trước Diêm phủ.

Thư sinh ngốc này say thật, cả người đầy mùi rượu, đến ta cũng không khỏi dấy lên cảm giác oán giận. Hắn đi đến trước cửa phòng tân hôn, đưa tay đẩy vài cái, những không đẩy được, lúc này mới phát hiện ta đứng yên ở một bên.

“Hồng … Hồng Tụ?” Hơi rượu say ngà ngà thoát ra khỏi miệng.

Ta cố làm ra vẻ đưa tay lên trước mũi quạt quạt mấy cái, bảy phần cay nghiệt, hai phút đuổi mùi hôi, mới quay lại lo chuyện chính đêm nay.

“Ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn bộ mặt của tân nương của ngươi.” Ta lạnh lùng nói.

Lời nói rất lạnh nhạt, Phạm Quân Dật sửng sốt, cảm giác say tựa hồ cũng vơi đi phân nửa.

Trong phòng tân hôn đột nhiên vang lên một tiếng hét to, là tiếng của nam nhân, xen lẫn tiếng kêu của nữ nhân.

Đồng tử của hắn ngay lập tức to hơn, sắc mặt từ hồng chuyển trắng, rồi chuyển xanh, thậm chí còn nổi cả gân xanh.

Xem ra ngay cả thuốc tỉnh rượu cũng không cần.

“Nàng đã làm cái gì rồi?!” Chỉ nghe thấy tiếng chú rể rống giận, một tay đập thẳng vào cửa gỗ phòng tân hôn, nhưng không đập mở nổi.

Hắn kinh hoàng liếc mắt nhìn ta, lại đem sức nặng toàn thân đánh lên trên cửa, cửa gỗ khảm hoa vẫn đóng chặt như cũ.

“Mở cửa! Mở cửa nhanh!”Phạm Quân Dật nhịn không được gào thét, nóng lòng đến nỗi không còn có nửa phần nhã nhặn.

“Đáng chết!” Hắn trầm giọng gầm rống “Người chết hết ở đâu rồi? Người đâu!”

Hai nhóm hộ vệ theo tiếng nối đuôi nhau chạy vào, người cầm đầu sắc mặt hoảng sợ: “Đại nhân, người đang …”

Quan uy thật lớn! Ta chỉ đứng một bên cười lạnh, cứ thể thưởng thức sự ác độc của mình.

“Xô cửa cho ta, mau!”

“Dạ!”

Vài tên người vạm vỡ cùng nhau xô vào cánh cửa yếu ớt, choảng một tiếng, cửa gỗ tưởng như vỡ vụn, nhưng bên trong vẫn như có ngọn núi cao ngăn trở đường tiến vào.

Tiếng gọi yêu kiều không ngừng vang lên bên trong: “Tướng công! Cứu ta!”

Trên trán Phạm Quân Dật mồ hôi chảy ròng ròng, không biết là lo lắng cho thê tử của mình hay là thiên kim Tống đại học sĩ.

“Tặc tử bên trong nghe đây, xâm phạm thê tử của mệnh quan triều đình là trọng tội mất đầu, ngay bây giờ dừng tay, bản quan còn có thể lưu ngươi một đường sống!” Phạm Quân Dật chỉ có thể cách cửa tức giận mắng.

Đột nhiên ta lại nhớ tới đến thư sinh mềm yếu bị gia đinh người ta ức hiếp trước cửa quán đậu phụ, thì ra đây là con người, mấy tháng ngắn ngủi, khí thế lại khác biệt như vậy.

“Vô ích thôi!” Ta khẽ mở môi đỏ mọng.

Phạm sinh thở dốc một hơi, lúc này mới ổn định lại con mắt, vừa sợ vừa hận nhìn ta, giống như giờ mới phát hiện được sự tồn tại của ta.

“Vô ích thôi.” Đột nhiên ta cảm thấy hắn có chút đáng thương, “Cửa này dùng bùa chú định trụ, bố trí kết giới, phàm phu tục tử không vào được.”

“Nàng.…” Hắn thở ngắt ra một hơi, “Vì sao?”

“Vì sao à?” Ta nhếch khoé môi lên.

Trong mắt Phạm sinh chợt loé lên vẻ đau khổ: “Ta phụ nàng, ta biết, nhưng Khanh Liên vô tội, vì sao nàng lại độc ác như thế?”

“Ta độc ác?” Ta lặp lại lời nói của hắn, tựa như đang tỉ mỉ nghiền ngẫm.

“Hồng Tụ!” Hắn hô to, tiếng kiều thê khóc bên trong đã đủ để lòng hắn rối loạn rồi. “Nàng … Phải như thế nào mới bằng lòng buông tha cho chúng ta?”

Ta cười cười: “Ta không cần gì hết. Phạm Quân Dật, hôm nay ta không phải vì ngươi mà đến.”

Chỉ là tiện thì ức hiếp ngươi, thuận tiện thôi.

“Nàng.…” Hắn lại nghiến chặt răng, giống như muốn cắn nát hàm răng.

“Yêu nghiệt này, ta hối hận lúc trước không nên để ngươi mê hoặc, để lại hậu họa vô cùng đến hôm nay! Nếu ngươi không mở cửa, đừng trách ta vô tình!” Hắn dứt khoát nhìn chằm chằm vào ta, lui ra phía sau ba bước.

“Giết yêu tinh kia cho ta, tiếp tục đi vào cứu phu nhân!”

Ta nhún vai, chỉ thấy toàn bộ hộ viện kêu lên, tất cả đều rút đao kiếm sáng loáng nhằm vào ta, Phạm sinh thì đã lui ra phía sau đám hộ viện.

Không có chút phiền lòng nào, đầu ta không kìm được mà quát một tiếng: “Đừng kêu nữa! Kêu nữa thì hồn phách các ngươi sẽ tan hết!”

Tiếng kêu trong phòng từ từ nhỏ dần, thực sự yên tĩnh trở lại.

Ta bước xuống bậc thang, một đám hộ viện cường ráng bị ta bức lui hai bước.

Quả nhiên con người đều sợ yêu.

Ta ôm lấy chậu Lục Mẫu Đơn bên chân, xoay người một cước đá văng cửa phòng.

“Đạo sĩ thúi, chẳng lẽ tốn nhiều thời gian như vậy vẫn chưa giải quyết xong tiểu thư người ta sao?”

Đạo sĩ điên ở bên trong vặn tay: “Ai kêu mẫu đơn yêu này kêu không ngừng, làm phiền ta! Ngươi có mang bản thể đến không?”

“Này!” Ta trừng mắt nhìn ông ta một cái, mất công ta mạo hiểm đắc tội bà bà cứu ông ta ra, lại còn phải chịu trăm cay nghìn đắng chạy đến học sĩ phủ trộm bản thể của Lục Mẫu Đơn về.

Tống Khanh Liên vẫn mắt mở to đôi mắt đầy nước như trước, ánh mắt rã rời, người bị cố định trên giường không thể động đậy.

Đạo sĩ điên lấy một lá bùa màu vàng ra, ngón trỏ kẹp vào ngón giữa xoa xoa vẽ vẽ lên trên lá bùa vàng mấy đường, miệng lẩm bẩm: “Bị ta đóng lại, không được ở nữa!”

Đùng một tiếng, liền đem lá bùa dán lên trán của Tống Khanh Liên.

Tình cảnh này cũng có chút buồn cười, một đại mỹ nhân yếu đuối nhỏ bé, thân mặc giá y, trên cái trán trắng nõn lại treo tờ giấy đầy chữ nghiêng ngả như gà bới.

Đạo sĩ điên bắt đầu co giật liên hồi, run lên giống như có rận đang ở trên người hút máu không ngừng.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy pháp lực cao cường của ông ta, chắc chắn ta sẽ tưởng ông ta là một tên bịp bợm không hơn không kém.

Thoáng cái, một ánh sáng xanh từ trên người Tống Khanh Liên từ từ bay lên, nhanh chóng ẩn vào trong đoá lục mẫu đơn ta mang tới.

Tống Khanh Liên run lên, trống rỗng ngã xuống giường hôn mê, đạo sĩ điên cũng thở dài ra một hơi, vịn lấy cái bàn, không ngồi xuống thật không thể chịu nổi.

Chỉ có trong đầu ta bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hận ý của Lục Mẫu Đơn: “Ngươi, con hồ ly tinh đáng chết này, ngươi phá hỏng nhân duyên của con người không được chết tử tế!”

“Hả?” Ta ngạc nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc, thì ra diện mạo của hoa mẫu đơn yêu này cũng có chút thanh lệ, thực sự đáng yêu.

“Nói bậy bạ gì đó? Ta đúng là phá hỏng nhân duyên của ngươi, nhưng chưa từng làm hỏng nhân duyên của con người.” Ta vui mừng bới lỗi trong lời nàng nói.

“Ngươi …” Nàng oán hận nói không ra lời, tâm trạng ta lại càng tốt hơn, ngay cả nỗi tức giận vừa rồi bị người ta vung đao kiếm về phía mình cũng vơi đi phân nửa.

“Hồng Tụ?” Ngoài cửa Phạm Quân Dật nhìn thấy cảnh tượng này cuối cùng cũng hồi phục tinh thần từ trong trạng thái đờ người.

Ta liếc mắt nhìn hắn một cái, khoé mắt mang theo lạc thú, quả thực thất thân ảnh hắn nhẹ nhàng khẽ động theo sóng mắt lưu động của ta.

Ầy, nam nhân ấy, nếu không trộm được tâm hồn thiếu nữ, làm sao có thể đấu được nữ nhân?

“Việc này … Hồng Tụ.” Hắn ho một tiếng “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Giọng điệu đã khôi phục kiểu khiêm tốn giữ lễ như trước

Ta miễn cưỡng nói: “Ngươi không quan tâm tân nương tử của ngươi một chút sao? Ầy, cũng không biết đêm nay có bất tỉnh hết đêm không. Đáng tiếc đây lại đêm động phòng hoa chúc của ngươi nữa chứ.…”

Phạm sinh lúc này mới như người trong mộng tỉnh dậy, hắn đi lên trước nâng thê tử mới cưới vào cửa ngồi dậy, không quên xé lá bùa tức cười ra.

Tống Khanh Liên bị Phạm sinh nhẹ nhàng lay quả nhiên đã từ từ tỉnh lại.

“Tướng công!” Thần trí nàng vừa tỉnh lại một chút liền dùng vẻ mặt thẹn thùng ấm ức nhào vào trong lòng Phạm sinh. “Tướng công, mẫu đơn yêu kia chiếm dụng thân thể thiếp thân lâu ngày, thiếp thân bị nàng khống chế không có sức phản kháng, chỉ lo tướng công cùng phụ thân bị nàng làm hại, thiếp thân … Thiếp thân sợ!”

Ấy ấy, Tống Khanh Liên tiểu thư này trình độ già mồm thì ra không thua gì Lục Mẫu Đơn khi ở trên thân nàng là mấy, sớm biết như thế, không bằng không cứu nàng.

Ta gõ chậu hoa mẫu đơn không chút dịu dàng, Lục Mẫu Đơn buộc lòng không cam lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cau có: “Làm cái gì thế?”

“Ta nói…” Ta đè thấp giọng nói xuống “Tống tiểu thư là đồng mưu với ngươi đúng không? Nếu không chỉ bằng yêu tinh ngốc nhà ngươi, sao có thể lừa dối thời gian lâu như vậy?”

Lục Mẫu Đơn bĩu môi, không kiên nhẫn quay vào trong chậu hoa của nàng.

Ta nhờ đạo sĩ điên đánh tan pháp lực của nàng, nhưng vẫn giữ lại mạng cho nàng, để nàng sống bình an ở trong bản thể, đợi một thời gian, còn có thể thông qua tu luyện tiếp tục rời khỏi bản thể, biến thành người. Ai, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.

Chỉ là …

Ta lạnh lùng uy hiếp: “Ngươi có thể không nghe ta nói, ta hỏi không đáp, nhưng mỗi lần ngươi ngỗ nghịch với ta một lần, ta sẽ xé một cánh hoa của ngươi, cắt từng cái lá của ngươi.”

“Hồ ly tinh đáng chết nhà ngươi.” Cả gốc cây mẫu đơn nghe thấy lời uy hiếp của ta cùng run lên một cái.

Ta ác độc nở nụ cười: “Đây là lần đầu tiên.” Sau đó ta chậm rãi đưa tay ma ra, không, là hồ trảo vươn về phía nàng.

“A….” Lục Mẫu Đơn thấy thết giật mình hét ầm lên.

Ta nhíu mày: “Ngươi còn kêu?”

Nàng lập tức ngậm miệng, ấm ức nói: “Ta … Ta sai rồi. Sau này không dám nữa, xin hồ tiên tỷ tỷ tha thứ.”

“Hồng Tụ,” Phạm sinh ở một bên lộ ra vẻ xấu hổ. “Là ta hiểu lầm nàng.”

Ta nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều “Ta nói từ trước, hôm nay ta không phải đến vì ngươi.” Hôm nay đến chẳng qua là thương tiếc mạng của tiểu hoa yêu này, nếu đợi đến khi trời giáng tội cho nàng, chỉ sợ cũng không đơn giản chỉ là mất đi hai trăm năm đạo hạnh như vậy. Tên thư sinh ngốc này không đáng để ta vì hắn mà chịu nỗi khổ ngũ lôi oanh đỉnh, tự nhiên cũng không thể khiến tiểu hoa yêu cố chấp này vì yêu hắn mà mệt.

“Hồng Tụ.” Phạm sinh lại đột nhiên nghiêm mặt nói “Bất kể thế nào, Khanh Liên cũng được nàng cứu, ngày khác nếu nàng có cần ta giúp, Phạm Quân Dật ta vượt lửa qua sông cũng không chối từ.”

Ta gật đầu: “Ta sẽ nhớ, vừa có cơ hội, nhất định phải cho ngươi vượt lửa qua sông mới được.” Lười bóc mẽ, hắn sống mấy chục năm ngắn ngủn, làm sao có cơ hội nào vì ta mà vượt lửa qua sông đây?

Khoé mắt thoáng nhìn thấy đạo sĩ điên thở gấp khó khăn, lại đưa tay cầm rượu hợp cẩn ở trên bàn rượu người ta đưa lên miệng, ta ngay lập tức cuống quít đánh một chưởng làm bể bầu rượu.

“Ừm …” Đêm tân hôn đập nát rượu hợp cẩn của người ta, gì thì gì cũng không phải chuyện tốt, ta mặc dù biến thành người chưa lâu nhưng một chút đạo lý này cũng hiểu được.

Đạo sĩ điên đã bị mùi rượu làm cho say, ta vươn tay ra túm lấy gáy lão bay ra khỏi phòng tân hôn.

Trong khoảng khắc ra khỏi cửa, trong tay nghe thấy tiếng Phạm Quân Dật kinh hô: “Hồng Tụ!”

Ta hạ chân không chút chần chừ, trong lòng thầm nhớ kỹ.

Từ nay về sau, cả đời này, sợ rằng sẽ không còn nghe người nào gọi ta như thế.

Truyện Chữ Hay