Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lăng Thượng hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"
"Úy Nhân!" Lăng Thượng khẽ quát, sau đó nói với Lăng Viên. "Mình đi thôi."
Lăng Viên gật đầu, xoay người đi đón taxi.
"Cô ấy đang ở đâu?" Lăng Thượng đuổi theo, đột nhiên hỏi.
Lăng Viên quay đầu lại, nhưng là để hướng về phía Hoa Hồ, vì thế nên tất cả mọi người cùng nhìn nàng.
Hoa Hồ nheo mắt, uy nghiêm mở miệng. "Cô không có tư cách hỏi câu này."
Lăng Viên nghe thấy vậy bèn thở dài. "Hoa Hồ, con hiểu rõ mà, bây giờ người có tư cách nhất chính là nó."
Biểu cảm của Hoa Hồ trong nháy mắt tan vỡ.
"Đi thôi!" Úy Nhân thấp giọng an ủi, tiến đến ôm Hoa Hồ dẫn đi đón xe. Lăng Viên dùng ánh mắt thúc giục Lăng Thượng, còn Lăng Thượng thì chỉ đứng ngẩn người.
"Đứa nhỏ này... hận em như vậy..."
Lăng Thượng biết, e rằng bọn trẻ đã nghe hết đoạn chuyện xưa kia rồi. Cô cũng không để ý lắm, dẫu sao cô vẫn thường chia nó thành từng mẩu nhỏ cách quãng để kể cho Úy Nhân, nhưng cô không ngờ Úy Nhân thật sự đã tới nơi đây. Vì thế nên Lăng Thượng hơi áy náy. Sự hồi đáp của Úy Nhân đã vượt xa những gì mình từng làm cho nó, bản thân quả nhiên không thích hợp để làm mẹ.
Lăng Viên chỉ tài xế lái đến một khách sạn.
"Em nghỉ ngơi một chút đi, dù sao bây giờ nơi ấy vẫn chưa mở cửa." Lăng Viên nói với Lăng Thượng. "Chín giờ anh qua đón em."
"Cháu ở lại cùng mẹ cháu." Úy Nhân lập tức lên tiếng.
Hoa Hồ lườm cô.
"Con ở bên mẹ thì sao mẹ nghỉ ngơi cho nổi." Lăng Thượng dịu dàng xoa đầu Úy Nhân. "Nghe lời đi, mấy tiếng nữa chúng ta lại có thể gặp lại nhau."
Nội tâm Hoa Hồ ngay tức khắc ngập tràn đố kị, vốn nàng và mẹ cũng có thể thân mật như vậy....
"Mẹ..." Úy Nhân cầu khẩn. Cô luôn tỏ thái độ kiêu kì, chẳng qua cô chưa bao giờ như thế khi ở trước mặt người này, mà ngược lại lại biến thành một cô gái bé bỏng cần tình thương.
"Đi thôi." Hoa Hồ không nhịn được bèn nói.
Lăng Viên cùng Lăng Thượng bước vào khách sạn.
"Thì ra cậu có sở thích luyến mẫu." Đứng ven đường, Hoa Hồ cười lạnh.
"Y Hoa Hồ." Úy Nhân nghiến răng. "Không phải cậu cũng thế à?"
Ánh mắt Hoa Hồ thoáng bừng lửa giận, sau đó dời đi nơi khác, không thèm để ý đến cô nữa.
hai em không hề có ý định phản đối nhé
Sau một hồi Lăng Viên mới đi ra. "Hai đứa chịu khổ rồi."
"Tại sao phải gọi chúng con ra đón?" Hoa Hồ chất vấn. "Để cho cô ấy nhìn thấy hai đứa bọn con trước quan trọng như vậy ư?"
"Con vẫn chưa hiểu!" Lăng Viên ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Đã hơn năm giờ, bình minh dần thấp thoáng nơi phương Đông, xem ra hôm nay sẽ là một ngày đẹp giời. "Con vẫn chưa biết, cái gì gọi là hồi ức."
Hồi ức là gì? Là từng chút từng chút một chạm trổ hạnh phúc lên vết sẹo xưa cũ. Có vài cố sự, không nhớ nổi gọi là năm tháng, mà nhớ được, thì ít nhất cũng đã nhuốm chút phong hoa tuyết nguyệt.
ý là thấm chút hương vị tình yêu
Độ tuổi bắt đầu biết yêu, hình như là độ tuổi của Úy Nhân với Hoa Hồ.
Lăng Thượng nằm trên giường nhưng không thể ngủ, vì vậy chẳng thể làm gì khác ngoài thử mở lại vết sẹo những tưởng đã được chữa lành bằng thời gian.
Hai đứa nhỏ chính là một cánh cửa, một trái một phải, đồng thời mở tung, tất cả mọi thứ ngay lập tức kéo đến dồn dập.
Đúng chín giờ, Lăng Viên tới khách sạn, đi cùng ông là Úy Nhân, dáng vẻ cũng là không ngủ đủ.
Ngồi lên xe, Lăng Viên đọc một địa chỉ, Lăng Thượng không hề tỏ vẻ kinh ngạc.
Lần này Úy Nhân không có làm nũng bên người Lăng Thượng nữa mà chỉ lẳng lặng ngồi yên, bởi vì con bé biết, hôm nay là một ngày cực kỳ trọng yếu.
Dường như họ đã phá vỡ thời không, chọc thủng cả ranh giới của thời gian, nguyên tưởng rằng chẳng còn khả năng để hai người gặp lại nhau nữa, kết quả sẽ ra sao đây?
Năm đó mẹ từng bảo, nếu như qua nửa năm mẹ vẫn chưa về thì hãy đi tìm một cô gái tên Y Vân Liệt; có lẽ lúc ấy cô chỉ nói đùa, nhưng Úy Nhân đã coi như là thật. Những gì cô đã nói, những gì cô đã làm, toàn bộ đều ảnh hưởng lớn đến Úy Nhân. Cho nên năm ngoái khi Úy Nhân trở về, mang theo chút sợ hãi xen lẫn bất an, hy vọng có thể phủ nhận cho nên nóng lòng khẳng định, mà kết quả, lại là một nấm mồ an tĩnh nơi nghĩa trang.
Thời điểm gặp cô Y, mình đã nói biết bao lời cay độc, đơn thuần muốn vì mẹ mà phát tiết hết oán hận chất chứa trong lòng, nhưng sau đó, những oán hận ấy chậm rãi bị tan rã, dù sao mẹ cũng đã qua đời, cô Y bỗng chốc trở thành người mà mình quen thuộc nhất.... ai biểu bản thân đã lắng nghe chuyện xưa của hai người trong quá nhiều năm làm chi.
"Mẹ." Úy Nhân nhẹ nhàng gọi.
Lăng Thượng ngồi bên trái cô nên không nghe thấy.
Lăng Viên ngoảnh lại. "Úy Nhân gọi em kìa."
"A." Lăng Thượng xoay đầu. "Có chuyện gì thế?"
Úy Nhân kinh ngạc nhìn Lăng Thượng. Con bé không biết tai phải của Lăng Thượng đã mất đi thính giác cho nên mới không nghe được, còn tưởng rằng Lăng Thượng đã tiến vào trạng thái tinh thần tập trung cao độ.
"Thật ra thì dù lúc nào đi tìm "Chân trời góc biển", chờ đợi ở đấy luôn là một tấm bia mộ nhỉ?"
Lăng Thượng khẽ mỉm cười. "Bất kể có ở đâu đi chăng nữa, nơi đó luôn là nơi mẹ hoài niệm nhất."
Úy Nhân không nói gì thêm.
Lần này giống lần trước, cùng đi tới một nơi, tâm tình Úy Nhân đã bình tĩnh hơn rồi.
Khi đến nơi, Lăng Thượng vừa ra khỏi xe liền nhìn thấy Hoa Hồ đứng bên cửa.
"Tới à?" Lăng Viên thờ ơ hỏi.
"Vâng." Hoa Hồ nhìn chằm chằm Lăng Thượng.
"Vào đi, bọn anh đợi ở ngoài." Lăng Viên nói với Lăng Thượng.
Lăng Thượng không hỏi gì, trực tiếp bước vào.
Mắt thấy bóng dáng Lăng Thượng khuất sau cánh cửa, Hoa Hồ khẽ hừ một tiếng.
"A, thật ra đây mới chính là kết cục năm ngoái chúng ta muốn thấy nhỉ." Úy Nhân bỗng dưng lên tiếng.
"Chờ đi." Lăng Viên lạnh nhạt nói, xoay người đối diện với đường phố, tựa như đang rất chuyên tâm chờ đợi một người nào đó.
Nếu không phải nhờ vị trông coi khu nghĩa trang thì Lăng Thượng thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi mộ mình ở đâu. Hỏi quan tài mình đặt chỗ nào.... hiển nhiên là một chuyện cực kỳ kì quái, mà ánh mắt người làm vườn thay vì thắc mắc đã ẩn chứa sự kinh ngạc.
Chậm rãi đến trước mộ bản thân, thấy bông hoa ngày nào còn luôn ở bên người, nay đã được khắc lên bia, quả nhiên cô vẫn thích đám mây sắc đỏ rực ấy nhất. Về sau Lăng Thượng từng đi rất nhiều nơi để ngắm hoa hợp hoan, nhưng không bông nào đẹp bằng năm đó.
Nhìn chữ "Lăng Thượng" đơn độc, nội tâm Lăng Thượng dâng trào nỗi đau vô hạn. Ban đầu lúc gặp lại Vân Liệt, cô thừa nhận mình đã vội vã chạy trốn, bởi vì khi ấy ánh mắt Vân Liệt vô cùng lạnh lẽo cùng tĩnh lặng.
Năm đó cho rằng cảm xúc đã vân đạm, nhưng thực chất vẫn luôn chồng chất ở trong lòng, như một cơn lốc cuốn trôi toàn bộ huyết dịch, vậy nên cô mới tạo ra một câu chuyện lạ lùng như vậy.
Lăng Thượng cúi người, nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve bông hoa hợp hoan khắc trên mộ, tôi luôn yêu cậu như thế, mười mấy năm đã trôi qua, tôi không ngờ cảm xúc của bản thân vẫn như cũ chưa hề thay đổi....
Chờ chút!
Lăng Thượng nhìn đầu ngón mình, sạch bong. Cô lại sờ sờ thêm mấy cái, cúi đầu quan sát kĩ lưỡng, bia mộ không nhiễm dù chỉ một hạt bụi.
Cô lập tức đi ngó đống bia mộ xung quanh, không có cái nào được đãi ngộ như vậy.
Vân Liệt....
Đôi mắt Lăng Thượng ngay tức khắc trở nên ươn ướt, trái tim cũng không ức chế nổi nỗi đau.
Vân Liệt, Vân Liệt, Vân Liệt....
Tại sao tôi có thể nỡ lòng nào để cho cậu nhìn thấy tấm bia mộ này, tại sao tôi có thể để cậu thấy nó cơ chứ... Tôi không thể tưởng tượng được một năm qua rốt cuộc cậu đã sống tiếp như thế nào?
Vân Liệt, Vân Liệt, Vân Liệt....
Tôi nghĩ, chân tình thế gian, tự nó có cảm ứng. Dù cho vật đổi sao dời, thiều hoa viễn thệ, hướng lai duyên thiển.
Mà hướng lai duyên thiển, cũng chẳng địch lại nổi tình thâm.
cảnh xuân quá tươi đẹp, tươi đẹp đến nỗi không chân thực.
duyên cạn từ trước đến nay.
Hôm nay Y Vân Liệt dậy hơi muộn.
Nửa năm trước nàng rời khỏi viện an dưỡng, chuyển vào căn nhà Lăng Viên chuẩn bị sẵn cho mình.
Đến tận bây giờ, có rất nhiều chuyện trước đây còn cố kỵ, song hiện tại đã không còn cố kỵ nữa.
Ngôi nhà trong thị trấn nhỏ kia đã đem bán, công việc cũng đã xin nghỉ, nàng duy chỉ còn một việc để tiếp tục tồn tại.
Chỗ ở của nàng cách "Chân trời góc biển" năm xưa, bây giờ chính là khu nghĩa trang công cộng, có mười lăm phút đi bộ, nàng tìm một công việc ở đó, đấy là làm vườn và bán hoa. Mỗi ngày nàng đều ngắt một bông hoa cúc, minh diễm, mỹ lệ. Dĩ nhiên nàng có trao đổi qua với ông chủ rồi, cuối tháng cứ trừ vào tiền lương của nàng. Ông chủ rất tốt, nhưng kỳ thực là Lăng Viên dẫn nàng tới. Một năm nay, hai người gặp gỡ khá nhiều lần. Nhưng cả hai đối thoại vô cùng bình thản, tìm không thấy chút bóng dáng nào của quá khứ. Vân Liệt rất khách khí, Lăng Viên cũng vậy. Hà Thù từng đi thăm nàng, nhưng nàng vẫn cư xử bình đạm, nhân sinh của nàng đã không còn những con sóng lớn dữ dội nữa rồi.... quả thật sẽ không có điều gì bất ngờ xảy đến.
Đêm qua ngủ rất trầm, cho nên hôm nay thức dậy hơi trễ. Kéo màn cửa sổ, bên ngoài trời nắng vàng, tựa hồ có thể xua tan hết thảy khói sương trong lòng. Mà có khi ngay cả khói sương cũng không còn tồn tại, bởi vì nàng đã chẳng còn gì từ rất lâu.
Đánh răng, rửa mặt, đi vệ sinh, uống một cốc nước, mở TV xem tin tức, sửa sang giường chiếu, thay quần áo, chải đầu. Thực hiện đầy đủ các động tác thường ngày, cuộc sống của Vân Liệt duy trì theo một kiểu mẫu tuyệt đối.
Thời điểm soi gương chải tóc, nếp nhăn có, vành mắt đen cũng có, hình như da đã bắt đầu nhão nhoét, thân thể cũng đã có chút biến dạng?
Già rồi. Vân Liệt mỉm cười với bản thân phản chiếu qua tấm gương, tựa như lắng nghe thấy âm thanh thời gian đang trôi. Thật ra nàng cười bởi vì nàng cảm thấy gần lắm, ngày càng gần với đích cuối của sinh mệnh.
Tám giờ bốn mươi phút, Vân Liệt đạp xe đạp đi đến chợ hoa. Nàng đã biết đạp xe đạp, lúc đạp cũng không nghĩ tới bất cứ chuyện gì. Bây giờ đại đa số xe đạp không còn lắp thêm chuông, tựa như đó một vật dư thừa rất phiền toái. Thời điểm Vân Liệt chọn xe cũng thuận theo trào lưu, xe không có chuông kỳ thực cũng chả sao.
Chợ hoa không náo nhiệt, tất cả chỉ vừa mới mở hàng. Vân Liệt đỗ xe, chọn trong đám hoa cúc một bông để ngắt xuống. Ngắt xong Vân Liệt cất vào một cái hộp. Cái hộp này dùng đã được nửa năm, có hơi cũ, nhưng Vân Liệt không vứt nó đi.
Chào hỏi ông chủ xong, Vân Liệt đặt cái hộp lên sau xe đạp. Đúng vậy, trước xe của nàng không có giỏ, vì vậy đằng sau phải lắp thêm thứ gì đó, dù sao nàng cũng không muốn chở ai, sau này cũng sẽ không.
Chín giờ hai mươi phút, Vân Liệt đạp xe về nhà, cẩn thận khóa xe. Xong xuôi nàng đi bộ đến khu nghĩa trang công cộng.
Nàng vô cùng quen thuộc đoạn đường này, hàng cây ven đường là loại cây gì, dãy nhà ven đường lát loại gạch gì, tất cả nàng đều không biết, nàng chỉ quan tâm tới mỗi đích đến của mình.
Chẳng qua hôm nay thật bất ngờ, có ba người đang đứng ngoài cửa.
"Tới rồi à?" Lăng Viên thản nhiên hỏi.
"Ừ." Vân Liệt thản nhiên trả lời.
"Mẹ!" Hoa Hồ gọi nàng.
"Con cũng ghé qua à." Vân Liệt nói với con bé.
Hoa Hồ cực kỳ khó chịu.
Hồi đầu năm bởi vì mẹ không nhận mình mà suýt chút nữa phát điên, đành để mẹ vào viện an dưỡng, chờ nửa năm mẹ mới đi ra. Nửa năm kia mình chưa từng gặp mẹ dù chỉ một lần, nhưng rõ ràng mẹ đã khá hơn nhiều rồi.
Song hai mẹ con dường như đã không còn có thể quay lại giống như xưa.
Mẹ dường như đã trở thành một người sống chỉ vì một điều gì đó không còn tồn tại.
Sống rất nghiêm túc, sống rất quy tắc.
"Cô Y." Úy Nhân cũng gọi.
"Ngoan." Vân Liệt ôn nhu hỏi. "Sao mấy đứa đến đây?"
"Tới thăm một lát thôi." Lăng Viên tránh người ra. "Vào đi."
"Ừ." Vân Liệt trực tiếp bước vào trong, hoàn toàn không biết ba người đằng sau đồng loạt quay người dõi theo bóng lưng mình.
Vân Liệt đầu không ngoảnh lại, bởi vì nàng cảm thấy mình nên học cách không ngoảnh đầu lại từ sớm.
"Tại sao chúng ta không nói?" Hoa Hồ càng thêm khó chịu, hỏi.
"Hai người bọn họ nợ cha." Lăng Viên khẽ mỉm cười. "Lần này coi như trả hết nợ."
Hoa Hồ cực kỳ phức tạp nhìn sinh phụ của mình, bây giờ nàng mới nhớ ra, trong câu chuyện tình yêu kia, người chịu tổn thương còn có ông.
Hết Phần IV.
Lời bạn Editor: Ây, sẵn sàng cho chương V chưa nào =))
Hai chị ấy chuẩn bị gặp nhau rồi