Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời cuối sách.
Phù, thở một hơi thật dài.
Các nhân vật cũng hít sâu một hơi, chao ôi, mỗi lần hít sâu, chúng ta đã làm những động tác giống nhau rồi.
Quyển truyện này hơn vạn chữ, viết rất cực khổ, mất rất nhiều thời gian, đôi khi tôi còn quá trớn viết lan man.
Thế nhưng thực sự trong cõi u minh có một cỗ sức mạnh dẫn dắt tôi quay về.
Đoạn trình bày theo trật tự ngược, tôi cơ hồ đã chuẩn bị sẵn kết cục, nhưng kỳ thực trong quá trình dài dòng liên miên tôi đã viết những gì mình muốn viết nhất. May quá, tôi dựa trên chính ý tưởng ban đầu, từng bước từng bước hoàn thiện tác phẩm này.
Đến đoạn kết thúc, tôi cảm thấy bản thân cũng không kịp thở.
Sao tự dưng lại viết một câu chuyện bi thảm như thế này?
Bình thường đọc truyện tôi không hề yêu thích thể loại ngược, thế mà lại liều mạng viết ngược văn.
Nhưng hình ảnh Lăng Thượng và Vân Liệt trong đầu quá sống động, cứ như thể hai người đó thực sự đã tồn tại và sống một cuộc đời như thế.
Kết cục cuối cùng, chính là đã phát sinh chân thực như vậy.
Đương nhiên, kết cục cố sự này, cũng chưa phải kết thúc đích thực.
Thời điểm mới viết, tôi thừa nhận, nhân vật chính là Hoa Hồ với Kiều Úy Nhân.
Tôi chỉ muốn xen kẽ một chút tự thuật về cố sự đời trước.
Thế nhưng đột nhiên tôi nghĩ đến nội dung "Tương quân kế" khiến cho người ta ấn tượng điên đảo, nhân vật Bích Kiều càng viết càng làm người ta ấn tượng sâu sắc, thế nên hãy tính đấy là sự bất hạnh của tôi nhé, tôi đã buông tha cho Hoa Hồ cùng Kiều Úy Nhân, chăm chú tập trung vào ân oán đời trước, vì lẽ đó tựa "Bà Sa" ra đời.
Có điều tôi không hề từ bỏ Hoa Hồ và Kiều Úy Nhân, cũng dự định viết một thể loại từ trước đến nay tôi chưa từng viết, nấc cục, nhưng là cái gì thì không nói đâu, tóm lại, chờ tôi đi, sau một khoảng thời gian lâu lâu tôi sẽ cho mọi người đọc.
Ừ, tôi thừa nhận, tôi quá yêu Lăng Thượng, cũng rất yêu Vân Liệt, tuy tôi tàn nhẫn ngược Vân Liệt, nhưng tôi vẫn rất yêu cô ấy.
Ai mà không có khuyết điểm chứ? Chỉ là bản thân chưa từng trải qua câu chuyện tình nào khiến ta phải hối hận cả một đời, tôi chỉ muốn nói với mọi người, một số thời khắc, làm sai, là thật sự không thể quay đầu, vì thế nên khi còn yêu, hãy nỗ lực yêu đi.
Hết