Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi mọi chuyện vẫn chưa quá muộn màng, còn có thể thay đổi.
"Hẹn hò cùng anh đi, Lăng Thượng."
Lâm Phổ đề nghịrất trịnh trọng.
Lăng Thượng ngơ ngác.
Gương mặt Lâm Phổ thành khẩn, không hề giống đang đùa giỡn.
Từng có một ngày anh ta cũng thổ lộ như thế với mình, từng câu từng chữ đều xuất phát từ nội tâm.
Hẹn hò cùng anh ta thì sẽ quên được hết mọi chuyện buồn khổ kia sao?
Nỗi đau cũng có thể biến mất ư?
Vì sao cùng là tình yêu, anh thì hết lòng mong tương lai của anh cùng người anh yêu có thể viên mãn, còn em và Vân Liệt lại không thể nắm tay nhau đi đến đích cuối cùng?
Đúng, em biết, em đã yêu một người em không nên yêu.
Thật tầm thường.
Cô ấy lại chính là một người bình thường như thế đấy; nói không yêu sẽ không yêu, nói buông là sẽ buông, nếu vậy thì không còn là người bình thường nữa rồi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nội tâm Lăng Thượng trăn trở rất nhiều thanh âm, song cô không nói câu nào. Rõ ràng cô rất mệt mỏi, rất khó khăn, nếu như người đối diện thật sự muốn giúp đỡ cô, làm sao cô nỡ nói ra những lời đó?
Lâm Phổ chờ không được câu trả lời của Lăng Thượng, nhưng anh không hề tức giận.
"Có phải em cảm thấy anh đang lợi dụng lúc em yếu đuối?"
Lăng Thượng rũ mi mắt.
"Tuy anh không biết lí do em thích cậu ta, thế nhưng khi anh còn học ở học viện Vật lý, đồng tính đẩy ra, khác tính hút vào. Con người cũng có thể áp dụng định luật ấy. Anh thật sự hối hận vì trước đây anh vẫn luôn giậm chân tại chỗ, mặc kệ chuyện Đoàn ủy quan trọng đến đâu, mặc kệ chuyện tiền đồ quan trọng đến mức nào, đối với anh mà nói, không gì quan trọng bằng em. Anh vì em làm đủ thứ, anh đã cho rằng mình đủ tự tin, thế nhưng không ngờ anh quá tự phụ."
"Những lời này là tiếp thêm cuộc nói chuyện lần trước, bởi vì quá kiêu ngạo nên anh không cho phép mình mở miệng, anh cảm thấy thái độ của anh chưa thể khiến em nhìn thẳng vào quyết tâm của anh, thế nên anh mới đề nghị hãy hẹn hò với anh đi. Em sẽ nhận ra con trai và con gái hoàn toàn khác biệt. Con trai có thể mang lại cho em nhiều điều mà con gái không thể. Cuối cùng thứ chờ đợi em chắc chắn sẽ là kết cục viên mãn, đàn ông và phụ nữ, tương lai còn có con cháu đầy nhà. Mùa hè đứng dưới tán cây hóng gió, trời đông giá rét ngồi bên lò sưởi; đói bụng có con cái vất vả vì em, buồn bực có bạn già tâm sự với em, đi hết một đời rồi, sẽ có những cái tên khắc chồng chất trên bia mộ, vào lúc đấy, em sẽ mỉm cười."
"Dù cho em không để tâm sau này sẽ thế nào thì hãy cứ nhìn vào hiện tại đi. Em đang vui vẻ sao? Em đang hạnh phúc sao? Em có thấy thỏa mãn không? Không có những cảm xúc đó thì không phải là tình yêu, trong tình yêu thì phải có gánh vác, nhưng chắc chắn sẽ không phải toàn bộ hầu như chỉ toàn là chịu đựng, Lăng Thượng, em đảm trách nổi hay sao?"
"Trước giờ em luôn chịu đựng sao?" Cuối cùng Lăng Thượng cũng lên tiếng.
Từ nãy đến giờ Lâm Phổ cật lực công tác tư tưởng, anh luôn thành thạo với chuyện khuyên răn người khác. Khó có thể phủ nhận rằng anh miêu tả về tương lai rất tốt, rất đẹp. Nhưng trong viễn cảnh ấy lại không hề xuất hiện Vân Liệt.
"Lâm Phổ, tại sao anh không chịu suy nghĩ một chút về lí do em bắt buộc phải lựa chọn con đường này? Nếu như kịp thì em sẽ không tình nguyện khổ cực như bây giờ. Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, yêu cũng đã yêu, thiếu đi người kia thì em sẽ phát điên mất."
"Thời điểm đứng hóng gió không có cậu ấy bên người, em sẽ phát điên; thời điểm ngồi sưởi ấm không có cậu ấy bên người, em cũng sẽ phát điên; ăn cơm, trò chuyện, em đã sớm hình thành thói quen luôn có cậu ấy ở bên cạnh. Bởi vì chỉ cần là cậu ấy thì hết thảy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa cho nên mới có em của bây giờ."
"Dù cho cả đời không có con cái cũng không sao, anh căn bản không hề biết rốt cuộc em đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư tình cảm."
Lăng Thượng cười khổ, khổ không phải là vì Lâm Phổ không hiểu, mà là vì nghĩ Vân Liệt cũng sẽ chẳng biết mình đã hi sinh nhiều như thế nào.
Trong từng hồi ức thuộc về quá khứ cùng hư ảo, chỉ cần ngẫm lại bóng hình người kia, bản thân sẽ như bị nghẹt thở.
Hóa ra mình đã sớm không còn sự lựa chọn nào khác.
Lâm Phổ cảm giác anh đã nói sai, vẻ hoang mang ban nãy của Lăng Thượng đã hoàn toàn biến mất, lẽ nào lời của anh phản tác dụng, giúp cô xác định rõ tình cảm của chính mình? Chẳng lẽ anh chữa lợn lành thành lợn què rồi?
Lâm Phổ không dám nghĩ tiếp, anh nói. "Có một số chuyện nói thì dễ nhưng làm lại thấy khó, ví dụ như việc quên đi một ai đó; nhưng cũng có những việc, nói nghe có vẻ to tát, song khi bắt tay vào thực hiện thì nhận ra kì thực không quá khó khăn như mình đã nghĩ, chỉ là liệu em có nguyện ý thử hay không, có quyết tâm hay không, có nghị lực hay không."
"Nếu quả thật như lời anh nói, thì đã không nảy sinh tình cảnh anh đứng đây thuyết phục em rồi."
"Đó là bởi vì trước giờ vẫn luôn chỉ có mình em đơn độc tác chiến." Lâm Phổ đáp cực kỳ nhanh. "Hiện tại có anh giúp em. Người ngoài cuộc sáng suốt, kẻ trong cuộc mơ màng."
"Anh nghĩ anh là người đứng ngoài xem ư?" Lăng Thượng cười.
Thực ra tất cả mọi người đã cùng bị vùi lấp ở bên trong, nào có phân theo bất kỳ tuyến câu chuyện nào.
"Chí ít anh cũng tỉnh táo hơn em." Lâm Phổ chậm rãi nói. "Bởi vì anh còn nhìn thấy Lăng đại ca. Có thể trong mắt em, ngoại trừ cậu ta ra thì chẳng còn ai khác."
Lăng Thượng ngừng cười, lại một lần nữa, cô trầm mặc vì cái tên anh mình, thần thái còn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Lâm Phổ thấy thế bèn ngừng, anh đứng dậy, kéo tay cô. "Đi thôi, anh đưa em về. Em phải suy nghĩ thật kĩ những lời anh vừa nói đấy."
Lăng Thượng thuận theo anh, cũng đứng lên.
Mới bước vài bước, đột nhiên Lâm Phổ xoay người lại gần cô. "Lăng Thượng, có muốn thử một chút hay không?"
Lăng Thượng nhấp nháy mắt vài cái, khuôn mặt Lâm Phổ từ từ phóng to trước mắt, theo bản năng, cô lùi sau một bước, tay chống bàn.
Tay Lâm Phổ cũng chống lên bàn, tiếp tục mỉm cười tiếp cận cô.
Lăng Thượng khẽ thở dài, giơ tay tạo khoảng cách giữa hai người.
Lâm Phổ tiếc nuối tránh ra, nhưng vẫn nở nụ cười, anh cảm thấy thành quả đạt được hôm nay cũng không tệ lắm.
"Anh đi dắt xe, em mau ra nhé."
Lăng Thượng ngẩn người quan sát anh rời đi, chậm rãi đưa tay xoa môi mình.
Ngay cả lúc ấy cũng ngập tràn hình ảnh Vân Liệt thì bảo cô phải quên đi kiểu gì!
Lâm Phổ lai Lăng Thượng được nửa đường thì đột nhiên Lăng Thượng nhớ ra mục đích chính của mình, cô lập tức vỗ lưng anh bắt chuyển hướng tới tiệm thuốc. Lâm Phổ không phản đối, tuân lệnh làm theo.
Trên đường về nhà, bởi vì buổi trưa là lúc dòng người tan sở chen nhau đông đúc, ở giữa đám người đi qua đi lại này, không phải suy nghĩ gì mà cứ theo hướng kẻ khác đi mà đi.... không hề tiêu tốn tâm tư, đầu óc thảnh thơi thấy khá tốt. Lăng Thượng nhắm mắt, thoải mái dựa vào lưng Lâm Phổ. Bên tai văng vẳng âm thanh của đủ mọi loại còi vang lên dồn dập, nhưng rõ ràng nhất vẫn là tiếng chuông xe đạp lanh lảnh, lúc xa lúc gần, lúc ngắn ngủi lúc liên tục, cũng không biết cả hai đã đi ngang qua một cửa hàng bán nhạc cụ tự bao giờ, thanh âm du dương của kèn harmonica chạy thẳng xuống đáy lòng...
Cho dù xung quanh ầm ĩ, cứ coi như là bởi tiếng kèn harmonica đi, hoặc cũng có thể là bởi thân thể và tư tưởng đều được buông lỏng, chợt khiến con người ta bỗng dưng muốn bật khóc.
Đương nhiên Lăng Thượng không khóc, cô luôn cảm thấy nước mắt rất đáng sợ, cô sợ khóc xong sẽ như tỉnh mộng, sẽ không còn yêu nữa.
Cô không muốn quên đi tình yêu, cô yêu Vân Liệt, dù có thế nào thì cũng vẫn muốn yêu!
Thế nhưng thành trì vững trãi Lăng Thượng khổ tâm xây dựng trong lòng, lại một lần nữa dễ dàng sụp đổ.
Về tới nhà, Lăng Thượng không muốn để Lâm Phổ lên lầu.
Lâm Phổ chỉ dịu dàng nói. "Anh sẽ không để lộ bất kỳ điều gì. Em cứ yên tâm."
Lăng Thượng im lặng, xoay gót đi lên.
Lúc Lăng Thượng mở cửa, tay bỗng dừng lại, hét lên với Lâm Phổ. "Em không để ý đâu, anh thích vào thì vào."
Lăng Thượng để Lâm Phổ đẩy cửa.
"Về rồi à?" Lăng Viên ra đón.
"Lăng đại ca, em cũng tới này." Lâm Phổ bắt đầu ồn ào.
"Ồ, Lâm Phổ cũng đến à, vừa vặn bữa trưa." Lăng Viên cười, anh lại chui vào bếp, bưng một bát cháo đậu xanh bự tổ chảng ra từ tủ lạnh. "Ăn chút giải nhiệt đi."
"Đây là cháo em nấu à?" Lăng Thượng thắc mắc chỉ vào bát cháo, hình như cô không hề làm nhiều vậy.
"Cháo trong tủ lạnh là do em nấu?" Lăng Viên kinh ngạc, tiện đà mỉm cười ôn nhu xoa đầu Lăng Thượng. "Em gái anh lớn rồi nhỉ."
"Ôi, đúng lúc em đang khát muốn chết." Lâm Phổ ngắt lời, anh đi xuyên qua hai người bọn họ để vào bếp tìm bát mang ra.
Lăng Viên bật cười khi thấy hành động trẻ con của Lâm Phổ, nói tiếp. "Tiếc thay, em đổ ít nước quá, nấu đậu xanh thành cơm rồi, anh đặt nó lên ngăn lạnh, đợi lát nữa là có kem đậu xanh để ăn." Sau đó anh hướng nhà bếp hô to. "Mang nhiều bát với thìa ra nhé."
"Anh nấu trông thật tuyệt cú mèo." Lăng Thượng nhìn đậu xanh nát nhừ trong bát, màu nước tựa màu trà lục bích, lại còn lành lạnh, cô bất giác mỉm cười.
"Món gì tuyệt cú mèo đấy?"
Đột nhiên đằng sau truyền đến một âm thanh, là Vân Liệt trở về.
Lăng Viên cùng Lăng Thượng đều xoay người lại nhìn, Vân Liệt vừa mới bước vào, mặt nàng hồng hồng do phơi nắng, tràn đầy ý cười.
"Nghe nói Lăng Thượng nấu cháo đậu xanh đấy." Lâm Phổ đi ra từ bếp, trả lời nàng.
Vân Liệt nghe vậy bèn tiến đến nhận lấy một bát. "Thật vậy sao? Tôi cũng đang khát nước này."
"Không phải, cái ấy là của tôi nấu." Lăng Thượng nói.
Lúc này đổi thành Lâm Phổ và Vân Liệt nhìn cô.
"Anh của tôi quả là toàn năng, ngay cả cháo cũng nấu rất ngon, Vân Liệt, cậu uống thử đi, coi xem khác như thế nào so với chính tay cậu làm." Lăng Thượng cầm lấy cái bát trong tay Vân Liệt, vừa ung dung thong thả nói, vừa giúp nàng lấy thêm một bát khác.
Vân Liệt ngơ ngác nhìn cô.
Nàng chưa hiểu rõ tình hình hiện tại cho lắm. Nàng đã có chuẩn bị chuyện Lâm Phổ tới, căn bản dưới lầu còn đỗ xe đạp của cậu ta. Tuy rằng nghĩ mãi vẫn chưa ra lí do cậu ta đến, nhưng nàng đã hít một hơi thật sâu lúc đứng trước cửa, bày sẵn ra một bộ mặt tươi cười.
Song nàng không hề ngờ sẽ thấy Lăng Thượng như vậy.
Tựa như đang cười, nhưng ánh mắt kia là sao?
Cô ấy nói vậy là có ý gì?
Tiếp nhận bát cháo Lăng Thượng đưa, húp thử một ngụm, quả nhiên mát lạnh, còn có chút ngọt ngào.
"Anh có cho thêm đường phèn." Lăng Viên vội vàng nói.
"Chả trách." Vân Liệt đáp. "Chả trách ngọt như vậy."
"Ngọt là tốt rồi, mình để dành hai bát cho cô chú đi." Lăng Viên nói. "Hình như hai người nằm cả trưa, khả năng trời nóng quá nên bị say nắng. Dùng món này giải nhiệt cũng khá ổn."
Vân Liệt mải mốt giành lấy bát cháo. "Anh để em đi, làm phiền anh quá rồi."
"Không sao đâu mà, em vừa mới về, nghỉ ngơi một chút rồi chuẩn bị ăn cơm." Lăng Viên bưng bát lớn hướng tới phòng ngủ chính.
Vân Liệt thấy hai tay anh bận rộn, không tiện mở cửa bèn vội vàng lại gần gõ cửa, nghe thấy hồi đáp bèn mở ra hộ Lăng Viên. Xong vẫn thấy không được, nàng cùng đi vào luôn.
Trong phòng lập tức vọng đến tiếng nói cười.
Mà hai người ngồi phòng khách trầm mặc ngay tức khắc.
Một hồi lâu sau, Lăng Thượng lôi đống thuốc đã mua nhưng chưa kịp lấy ra, ném lên ghế sofa, bỗng dưng cô nở nụ cười, còn nhẹ nhàng thở một hơi.
"Em cười cái gì?" Lâm Phổ hỏi cô.
"Anh nói em là người trong cuộc, vậy sao em lại cảm thấy mình như kẻ đứng ngoài xem thế?" Lăng Thượng nhẹ nhàng đáp. "Anh nói khi nghĩ rất to tát, kỳ thực lúc bắt tay vào làm mới nhận ra cũng không quá khó khăn như mình tưởng, có vẻ là thật."
"Lăng Thượng à...." Lâm Phổ hơi bất an, Lăng Thượng quá bình tĩnh, rõ ràng đang tuyệt vọng nhưng khi nói lại quá bình tĩnh, tựa như đã chết lòng.
Chết lòng thì, vô luận thế nào cũng không thể cứu sống được.
Ăn cơm xong, quả nhiên bố mẹ Vân Liệt không thích ứng được với khí hậu nơi này, buổi chiều lại càng thêm nóng bức, hai người đành trốn vào trong phòng nghỉ ngơi.
Vân Liệt cũng về phòng ngủ trưa cùng Lăng Thượng.
Thời điểm nằm trên giường, mấy lần Vân Liệt tính hỏi lí do Lâm Phổ tới đây, nhưng bởi vì Lăng Thượng ngủ nghiêng người, đưa lưng về phía nàng, ngăn nàng nói không ra lời.
Vì sao lại để ý đến như vậy?
Vân Liệt vì sự đố kỵ vi diệu kia mà lòng mãi không yên, song càng bất an hơn chính là hai ngày vừa qua Lăng Thượng có hơi khác thường.
Tuy rằng vẫn cười nói như mọi khi, nhưng càng ngày càng mệt mỏi, dáng vẻ càng ngày càng miễn cưỡng.
Nhất định chuyện Lăng đại ca ở đây đã làm khó Lăng Thượng.
Vân Liệt vỡ lẽ, bén lửa lo lắng trong lòng.
Nhưng cũng không thể giúp gì.
Không thể làm anh xấu hổ trước mặt bố mẹ, sau lưng bố mẹ cũng không có cơ hội gặp gỡ để nói cho ra ngô ra khoai.
Quan trọng hơn chính là, lần này Lăng Viên không thể hiện dụng tâm của bản thân, anh ta không nói, mình cũng không dám làm càn.
Cho nên chờ thêm một chút nữa đi, chờ sau khi bố mẹ đi rồi sẽ hành động.
undefined
Nghỉ trưa xong Vân Liệt lại đến đài phát thanh, Lăng Viên ngỏ ý muốn chở nàng nên hai người rời khỏi căn nhà cùng Lâm Phổ.
Chỉ còn dư lại mình Lăng Thượng. Cô dựa bên cửa sổ, lắng nghe âm thanh dưới lầu, cho tới tận khi không thấy tiếng động cơ xe của anh trai nữa mới rời đi.
Phòng khách trống không, cô đứng ngẩn người ngay chính giữa một hồi lâu, trong đầu tựa hồ lại vang lên tiếng kèn harmonica, một nhịp rồi một nhịp. Cô bắt đầu chuyển động theo tiếng kèn, nâng tay lên, bước một bước, tránh thoát, lại tránh thoát....
Nếu như sau này nhất định phải múa đơn, liệu bắt đầu tập thích ứng từ bây giờ có còn kịp hay không?
Bởi vì vấn đề sức khỏe nên bố mẹ Vân Liệt không đợi chương trình của Vân Liệt được phát sóng mà đã đi. Tính ra bọn họ ở lại nơi thành thị không quá mười ngày. Tham quan xong chỗ sinh hoạt của con gái cùng không gian làm việc khiến họ yên tâm trở về. Trước lúc đi Lăng Viên nhét một cái túi vào tay bà Y, Vân Liệt và Lăng Thượng không biết nó là gì, chỉ trơ mắt nhìn hai người leo lên tàu hỏa mới hỏi Lăng Viên.
Nhưng Lăng Viên lại đáp. "Đấy là bí mật."
Được Lăng Viên chở về nhà, Lăng Thượng đi lên lầu cùng Vân Liệt, lúc đứng trước cửa, đột nhiên Lăng Thượng nói. "Vân Liệt, chúng ta chia tay đi."
Vân Liệt đang khom lưng cởi giày bỗng cứng đờ, sau đó chậm rãi đứng dậy, bởi vì cúi người mà mặt trắng bệch. Nàng chần chừ, có hơi trì độn hỏi. "Lăng Thượng, cậu vừa mới nói cái gì cơ? Tôi không nghe rõ."
"Vân Liệt, giữa tôi và bố mẹ cậu không tồn tại bí mật nào." Lăng Thượng khẽ mỉm cười.
"Nhưng tôi và cậu thì có." Vân Liệt nhanh chóng phản công.
Lăng Thượng từ từ xoay người nhìn nàng. "Đúng vậy, giữa chúng ta tồn tại bí mật. Cậu không nhận ra vốn chúng ta vẫn luôn bí mật như thế sao? Người không nhận ra không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Ánh mặt trời từ dưới đáy bốc hơi lên, trong bóng tối vẫn có thể sinh trưởng. Tôi cũng muốn dẫn bố mẹ cậu ra ngoài chơi; tôi cũng rất muốn bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt thưởng thức xen lẫn vui sướng; tôi cũng rất muốn trao cho bọn họ một bí mật trước khi rời đi." Lăng Thượng thở hổn hển, ý nghĩ dần thanh minh, ánh mắt cô ngày càng lóe sáng. "Thế nhưng không được, tất cả đều không được. Cậu có biết vị trí những ngày vừa qua của tôi là gì không? Bạn thân của cậu, em gái của Lăng Viên, chỉ thế mà thôi." Theo từng câu nói của Lăng Thượng, cảm giác giật mình cùng thương tâm của Vân Liệt đã không còn, thay vào đó là căng thẳng xen lẫn đau lòng. Người đề nghị chia tay là Lăng Thượng, người thao thao bất tuyệt giờ khắc này là Lăng Thượng, nhưng người ẩn nhẫn nỗi bi thương cũng lại là cô ấy.
Mình là một kẻ quá ngu ngốc.
Vân Liệt tự giễu, nàng tiến thêm một bước, ôm lấy Lăng Thượng.
Tại sao lại luôn chờ đợi, dẫu cho bố mẹ đang ở đây, tại sao không tìm cơ hội nói rõ ràng với Lăng đại ca. Dù không thể gặp riêng thì vẫn có thể tự tạo ra mà, tại sao lại cứ phải chần chừ mãi? Dù Lăng đại ca không còn biểu lộ tình cảm nữa thì qua những gì anh ta đã làm, không phải ai cũng nhận ra hay sao.
Mà chết tiệt nhất, tại sao rõ ràng đã thấy Lăng Thượng thay đổi nhưng vẫn không để ở trong lòng.
Quá bất lực, tại sao, tại sao lại tin tưởng vào tình cảm của hai người như vậy?
Mà, tin tưởng là sai ư?
Vân Liệt vùng vẫy ở trong ngực Lăng Thượng một hồi, nhưng ngay lập tức nàng lại nản chí. Nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trong một cuộc chiến không có đối thủ, cô vô lực phản kích. Tay đã nâng, nhưng không hề có chút sức lực, nói gì đến nạp đạn rồi bắn. Cho dù đạn có được nạp, đối thủ của cô lại là người anh trai cô luôn yêu thương chân thành, sao cô có thể nổ súng.
Vì lẽ đó, khi mới bắt đầu đã định trước được kết cục, cô chưa bao giờ thắng nổi gia đình.
Mình sai rồi sao?
Não Lăng Thượng lại xuất hiện vấn đề này.
Cô đã không thèm nghĩ lí do con người muốn yêu nhau nữa, bây giờ, tại đây, rõ ràng người mình yêu đang ở trong ngực, thế mà cô chỉ tự hỏi mình một câu cuối cùng, sai rồi sao?
Lần này cái ôm của Vân Liệt không thể khiến cô dối lừa bản thân thêm, đúng, mình sai rồi.
"Vân Liệt." Lăng Thượng khẽ đẩy Vân Liệt ra. "Cứ chia tay đi, thừa dịp chúng ta vẫn chưa thay đổi quá nhiều so với trước kia."
"Có phải cha mẹ tôi đã nói gì với cậu không?" Mắt Vân Liệt đỏ lên, mãi sau nàng mới hỏi.
"Nói gì đây?" Lăng Thượng nghiêng đầu bật cười. "Chúng tôi có thể bàn luận chuyện gì cùng nhau chứ? Không có, nếu như muốn nói gì thì cũng chỉ tìm một người, đó chính là anh trai tôi."
Vân Liệt nghe xong chẳng nói chẳng rằng, viền mắt càng đỏ hơn, sau đó đột nhiên nàng cúi người xuống buộc lại dây giày.
"Cậu định đi đâu?" Lăng Thượng giữ tay nàng.
"Tôi đi tìm anh trai cậu, tôi và anh ta sẽ nói chuyện." Vân Liệt trầm giọng đáp, hất tay cô ra. Nhưng ngay lập tức cô dùng toàn lực kéo nàng lại, xong tiếp tục kiên quyết đẩy nhau một hồi, mắt Lăng Thượng cũng đã đỏ lên, vẻ mặt cô vô cùng bất chấp.
"Nếu cậu đi tìm anh trai tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho cậu."
"Lăng Thượng à...." Cuối cùng Vân Liệt quá thống khổ mà bật khóc. "Người yêu cậu không phải cha mẹ tôi mà là tôi, sống cùng cậu cũng là tôi, tại sao cậu luôn lưu ý ánh mắt người khác nhưng chỉ một cái nhìn dành cho tôi cũng keo kiệt, cậu có biết khi nghe những lời cậu nói, tôi thấy khổ sở sắp chết rồi hay không."
"Vân Liệt, tôi thực sự đã suy nghĩ kĩ." Ngữ khí Lăng Thượng bình tĩnh. "Chuyện tôi và cậu yêu nhau cũng không thể giấu giếm mãi được, thế giới này không phải chỉ có mỗi hai người chúng ta. Giữ tình cảm bền vững không hề dễ dàng, cái giá để đánh đổi hạnh phúc lại quá lớn. Chi bằng tôi thẳng thắn với cậu..."
Vân Liệt nín thở, nàng không biết Lăng Thượng sẽ ban án tử nào cho mình.
"Ngày mà anh trai tôi yêu cậu, tôi không còn có thể ở bên cậu được nữa. Tôi không thể mặc kệ tâm tư của anh trai, càng không thể khiến anh ấy tổn thương."
"Vậy tôi thì sao?" Vân Liệt nở nụ cười bi thảm, cuối cùng, kết thúc vẫn là bởi nguyên nhân ban đầu. Hóa ra đó là thứ đã kết nối tất cả mọi chuyện lại, thật giống một câu chuyện cười, vì thế nên nàng tự nghĩ tự cười, song khóe miệng lại không tài nào giương lên nổi.
"Dù cho cả hai chúng ta đều không muốn, thế nhưng không thể không làm." Lăng Thượng tiếp tục. "Tôi đổi ý, thu hồi toàn bộ những gì tôi từng nói."
Nỗi đau của bản thân chợt tan biến sau khi phát hiện ra sự thương tâm trong ánh mắt Vân Liệt.
Thời gian bên nhau thật ngắn ngủi, tựa như cơn mưa kia, mĩ lệ nhường nào, nhưng so với nó còn ngắn hơn, mờ ảo hơn, càng giống tia lửa vỡ toang khi luyện kim, nóng rực khiến người ta đau đớn, sau khi để nguội lại se lại, lạnh lẽo, cứng rắn.
Trái tim của mình, cũng sẽ như vậy.
"Cậu nghĩ rằng cậu làm thế sẽ bồi thường được cho Lăng đại ca ư?" Vân Liệt run rẩy. "Cậu vẫn cảm thấy thiếu nợ anh ta? Hay là cảm giác phản bội?"
"Lẽ nào anh tôi thua kém gì tôi sao? Ngay cả bố mẹ cậu cũng rất tán thưởng, lẽ nào không thể được ư?" Lăng Thượng nhướng lông mày.
"Rất tốt, hóa ra cậu suy nghĩ như vậy." Vân Liệt gật đầu liên tục. "Rất tốt, rất tốt." Nàng gần như đang nói năng lộn xộn.
Xuất phát từ bản năng, Lăng Thượng muốn đưa tay đỡ Vân Liệt, xem chừng nàng sắp té xỉu đến nơi rồi.
Nhưng cô nhịn xuống, Vân Liệt bỗng dưng trợn mắt nhìn cô. "Tôi có thể chia tay với cậu. Đây là sự lựa chọn của cậu, nhưng tôi cũng có lựa chọn của riêng tôi, từ giờ trở đi, tôi không muốn gặp hai anh em cậu nữa, hãy coi như chúng ta chưa từng quen biết đi."
Lăng Thượng ngây người, cô không ngờ Vân Liệt sẽ quyết đoán như thế.
"Cho dù tôi không ở đây cùng cậu nữa, tôi cũng sẽ không ở cùng Lăng đại ca. Tôi không tự ép mình mang tình cảm ra để đùa giỡn." Vân Liệt hít sâu một hơi.
Nàng cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Nếu hai người đều mệt mỏi, vậy thà buông tay nhau ra còn hơn.
Tác giả có đôi lời muốn nói: Phần bốn cực kỳ dài dòng đã kéo dài gần một năm rốt cuộc cũng kết thúc, nấc cục, thật vất vả quá....
Về sau tình tiết sẽ khá nhanh....
Rút lui ~~
Lời bạn Editor: Mình từng đọc một cmt trên facebook mà mình thật sự thấy khá thấm, đó là, giữa gia đình và tình yêu, xin hãy luôn lựa chọn gia đình, vì chính họ, mới là người thương yêu và sẽ ở bên bạn mãi mãi; tất nhiên không thể ứng với từng trường hợp, tình huống giữa Lăng Thượng với Vân Liệt thậm chí còn chưa được đưa ra ánh sáng, nhưng mà hẳn Lăng Thượng cũng đã có suy nghĩ đại loại như vậy đấy Hết Phần IV.