“Reng reng reng. . . . .”
Ta mặt nhăn mày nhó, nhanh chóng chóng vươn tay tắt chuông báo thức đi, rồi mới kéo kéo lại cái chăn tiếp tục ngủ. Đang lúc ta bắt đầu mơ hồ chuẩn bị đi gặp chu công thì đột nhiên một vật nặng mạnh mẽ đè ép ta xuống. Ta nháy mắt bừng tỉnh, giương mắt nhìn. Là nhị ca đang ngồi trên người ta với khuôn mặt cười đáng ghét.
“Làm gì vậy?” Ta cào cào tóc, nhìn lại chiếc đồng hồ, nhẹ nhàng đây nhị ca ra. “Mới có giờ mà, để em ngủ thêm một lúc nữa đi . . . . .”
Nhị ca lắc đầu.
“Em quên hôm nay phải làm gì rồi sao?”
“Em biết, không phải là đền công ty sao? Nhưng bình thường không phải là giờ mới đi làm sao? Bây giờ còn sớm. Huống chi em vẫn còn chưa thích ứng được việc chênh lệch múi giờ nữa là . . . . .”
Ta lấy chăn che đầu, mới vừa nhắm mắt lại, trên người nhất thời nhẹ đi, tiếp sau đó là cái chăn không cách mà bay.
“. . . . . .”
Ta thống khổ mở mắt, ngồi dậy, chính thấy nhị ca đã đem chăn quăng lên ghế sô pha từ hồi nào rồi.
“Tỉnh?” Nhị ca trở lại, sờ sờ đầu ta, cảm khái nói: “Tật xấu của em trên giường thật đúng là vẫn chẳng chịu thay đổi gì cả. . . . .”
Ta lắc lắc cái đầu vẫn còn đang mơ màng, lảo đảo bò xuống giường, đi vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt một phen, không khách khí mà đem nhị ca đang ngồi trên giường tống khỏi phòng, rồi mới từ từ thay quần áo ra ngoài.
Bữa sáng thịnh soạn đã được bày ra trên bàn. Đại ca đang chăm chú đọc bào trong khi nhị ca thì đang trét bơ cho bánh mì nướng. Ta ngồi phịch xuống ghế, cầm lấy dao nĩa, đồng thời phát hiện đại ca và nhị ca đang chăm chú nhìn ta.
“Có chuyện gì hả?” Ta theo phản xạ sờ sờ trên mặt, “Trên mặt em có gì sao?”
“Ha hả, còn tưởng rằng em sẽ mặc âu phục chứ.” Nhị ca trộm cười.
“Tập đoàn Lafite không phải nổi tiếng vì nếp sống tự do sao? Đối với trang phục của nhân viên từ trước đên giờ đều không có yêu cầu gì, lúc trước em có tìm hiểu một chút rồi, chẳng lẽ là không phải?” Ta nghi hoặc hỏi.
Lần này hành lý đem tới cái gì cung có nhưng lại không có âu phục, ta vẫn cảm thấy việc mặc âu phục, thắt cà vạt là một chuyện phi thường thống khổ.
“Ân, đúng vậy, bất quá em mặc . . . . .nói sao nhỉ. . . . . . chính là nhìn sao cũng giống một tiểu hài tử. . . . .” Đại ca biểu tình quái dị sờ sờ đầu ta.
Ta nhún nhún vai, không phải là chỉ là một chiếc áo sơ mi với một cái hình chữ thập thôi sao? Có gì mà phải ngạc nhiên đến vậy, đại ca cùng nhị ca quả nhiên là già rồi.
Ăn xong bữa sáng, lại sửa sang lại một chút, ta cùng nhị ca ngồi xe đại ca tới công ty. Dừng xe lại, đại ca theo thang máy tới văn phòng chủ tịch, còn ta thì theo nhị ca đến phòng tổng giám đốc của hắn. Sau khi làm một ít thủ tục, ta lại theo nhị ca đến gặp một trợ lý của hăn ── một mỹ nữ tóc vàng, mắt xanh, thực tập.
Bên ngoài phòng tổng giám đốc là phòng của thư ký, ta cùng cô thư ký kia sẽ làm việc ở đây, ngoài ra ở đây còn có thên hai vị mỹ nữ nữa, đây quả thực giống như hậu cung của nhị ca vậy. Đại ca không sợ nhị ca ngoại tình ở ngoài sao?
Sau một đoạn thời gian tiếp xúc, ta cùng các nàng dần dần quen thuộc, lúc trước còn câu nệ hỏi han nhưng giờ thì miệng cứ như tép nhảy, nói liên hồi.
“Tiểu Mặc, cậu quen với giám đốc sao?” Một thư ký hỏi, nàng là vị mỹ nữ cao gầy.
“Hơn nữa quản lí còn bảo tôi hảo hảo chiếu cố cậu nữa.” Elise, cũng chính là vị trợ lý đi cùng ta, nói.
“Ừ.” Chỉ duy nhất Lily, một nữ nhân hơn tuổi, kéo ghế đến sát cạnh ta, chăm chú nhìn ta nói: “Hơn nữa tôi còn thấy cậu bước ra từ xe chủ tịch.”
“Gạt người a?”
“Thật hả?”
Một loạt những tiếng kinh hô. Rồi ba người trăm miệng một lời nói: “Mau mau khai thật.”
“Tổng giám đốc là anh trai của ta.” Ta ăn ngay nói thật, ba người hoài nghi nhìn ta.
“Gạt người.”
“Hai người nhìn một chút cũng không giống nhau.”
“Đừng tưởng rằng hai người cùng là người Trung Quốc là có thể lừa dối chúng ta.”
“. . . . . .” Ta cười khổ, nữ nhân mà vùng lên quả thực đáng sợ. “Thật đó, tôi không lừa các chị đâu.”
“Hảo, chúng ta tạm thời tin tưởng cậu. Thế còn chủ tịch thì sao? Cậu là được chủ tịch chở tới đây, vậy chuyện này giải thích sao?” Lily tiếp tục hỏi.
“Hắn cũng là anh trai ta. . . . . .”
Lời vừa nói xong, cả căn phòng im lặng một cách thần kỳ, nhưng ánh mắt ba người lại trở nên kịch liệt làm cho ta cảm thấy được đây là sự yên tĩnh trước khi cơn bão tới. Thế là thừa dịp các nàng còn chưa kịp phản ứng lại, ta rất nhanh trốn vào văn phòng nhị ca, tạm thời thoát khỏi cơn bão này.
Nhị ca thấy ta tiến vào cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ vào ghế sô pha, ý bảo ta ngồi vào: “Trốn hả?”
Ta gật gật đầu, có chút nén giận nhìn hắn: “Nhị ca anh biết rõ các nàng nháo như vậy mà không chịu nhặc nhở em.”
Nhị ca tựa tiếu phi tiếu nhìn ta nói: “Nhắc nhở em thì có tác dụng sao?”
“. . . . . .” Đích xác là chẳng có tác dụng gì cả, ta buồn bực nằm trên ghế sô pha.
“Đừng lo lắng, hiện tại các nàng nhìn thấy em mới mẻ nên mới vậy, qua vài ngày nữa là ổn liền.” Nhị ca đi tới sờ sờ đầu ta, “Hôm nay em tạm thời ở đây đi.”
Ta gật gật đầu, đơn giản tha đem ghế lại gần nhị ca ngồi, nhìn hắn làm việc, ít nhất như vậy cũng có thể học thêm vài điều.
Ta theo nhị ca lăn lộn được hai ngày, mấy ngày sau toàn nghịch hắn, làm hắn không thể chú tâm làm việc. Thế là hắn tống ta lại vào phòng thư ký.
Ta ngồi ở trên ghế, nhìn ba vị nữ nhân trước mặt cười không có hảo ý, cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Thực tập, quả nhiên thực vất vả!