Đời trước cha của Lưu Trạm là một kẻ nghiện rượu, trong trí nhớ của hắn, người đàn ông này chưa từng có lúc nào tỉnh táo, không ôm chai rượu uống thì là ngủ, lúc thức dậy lại tìm ông bà nội hoặc vợ đòi tiền, không cho tiền thì đánh đập, quậy tung nhà lên.
Năm Lưu Trạm tuổi, mẹ hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bỏ nhà trốn đi, hai năm sau, người cha nghiện rượu kia cũng bị ung thư gan qua đời.
Khi đó ông bà nội đã hơn tuổi, trong nhà chỉ dựa vào tiền phí sinh hoạt của hai người chú cấp cho, tới năm Lưu Trạm tuổi, ông bà nội lần lượt qua đời, để tìm đường sống cho mình, hắn tham gia quân ngũ.
Sau khi xuyên qua Lưu Trạm có cảm giác như thể mình đang trở lại tuổi ấu thơ, vì một miếng cơm mà trải qua những ngày vật vã tìm đường sống.
Đầu xuân, ruộng bậc thang của thôn Thiên Thương không thiếu bóng dáng bận rộn, ở chỗ ruộng của nhà họ Lưu, Lưu Trạm đang khom lưng cấy mạ.
Tuyết ngoài ruộng đang tan dần, nước lạnh thấu xương, tuy đã là đầu xuân nhưng nhiệt độ vẫn chưa ấm lên, hai chân dẫm trên mặt đất bị lạnh đến mất cảm giác, buổi tối về nhà chỉ muốn nằm lăn ra ngủ, những ngày như vậy kéo dài trong vòng một tháng.
Sau khi cày bừa vụ xuân xong, Lưu Học Uyên muốn mang một tạ tinh lương vẫn còn trong nhà xuống huyện đổi sang thô lương, tiện thể cầm chỗ lông thỏ Lưu Trạm săn được đi bán. Lưu Trạm là tên nhóc không thích ngồi yên một chỗ, nghe thấy cha định xuống huyện hắn cũng đi theo.
Cha con hai người lại vào cửa hàng lương thực kia, vì thời gian này không phải sau vụ thu hoạch nên rất vắng vẻ, trong tiệm chỉ có chưởng quầy ngồi ghi chép sổ sách.
“Một tạ tinh lương đổi được hai tạ thô lương.” Chưởng quầy nhìn thấy có người tới hỏi, không nhanh không chậm trả lời.
“Xin hỏi chưởng quầy, đã sang xuân rồi mà giá cả của lương thực vẫn chưa hạ xuống sao?” Lưu Học Uyên hỏi.
Chưởng quầy liếc mắt đánh giá Lưu Học Uyên, có lẽ là thấy cách nói năng của Lưu Học Uyên không giống những người nông dân thô tục nên thái độ rất kiên nhẫn.
“Tôi có lòng tốt nhắc nhở mấy người, giá cả này chỉ có tăng chứ không giảm đâu, bây giờ ở trên thị trường cả thô lương và tinh lương đều khan hiếm như nhau, thêm chút thời gian nữa khéo còn không đổi được tròn hai tạ.”
Lưu Học Uyên cả kinh: “Vì sao vậy?”
Nông dân trong núi nên không biết chuyện thiên hạ ngoài kia, trong mắt chưởng quầy lóe lên sự khinh thường.
“Tháng trước Tây Hạ đã khai chiến với Đại Sở chúng ta ở U Châu, vua Tây Hạ xuất hơn vạn binh, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã hạ hơn ba thành trì của chúng ta, bây giờ thiên hạ đang loạn lạc, hoàng đế bệ hạ đã hạ chỉ triệu tập binh mã trong cả nước để tiêu diệt Tây Hạ, trận chiến này e là sẽ còn kéo dài.”
Lưu Học Uyên hoảng sợ tột đỉnh. Lá gan của thương nhân có lớn tới đâu cũng không dám lấy chuyện Tây Hạ phá được ba thành trì của Đại Sở ra bịa đặt, nói vậy tin tức kia chính là sự thật! Sự yên bình của thiên hạ sau mười năm cuối cùng cũng bốc lên mùi khói lửa!
Bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác, đành đổi lương thực theo giá cả kia.
Sau khi đổi với chưởng quầy hai tạ thô lương, cha con hai người đi sang tiệm vải bán lông thỏ.
Trên đường đi, Lưu Học Uyên thở ngắn than dài: “Bệ hạ tùy ý làm bậy quá rồi, Văn Đế tốn mất mười năm, dốc hết tâm huyết mở ra thái bình thịnh thế, bây giờ lại khơi mào chiến sự, người chịu khổ chỉ là bá tánh mà thôi…”
Lưu Trạm không để ý lắm mấy lời lải nhải của Lưu Học Uyên, trong lòng hắn còn cảm thấy tên hoàng đế luôn tự cho mình là đúng kia nên có một người tới đập ông ta một đòn cảnh cáo.
Huống chi đối với tầng lớp quý tộc mà nói có chiến tranh cũng chưa chắc là chuyện xấu, chỉ cần chiến trường không lan đến Trung Nguyên thì việc đánh giặc hoàng đế càng ỷ lại vào các đại thần, Lưu Trạm thầm chửi trong lòng.
Cha con hai người ôm hai suy nghĩ khác nhau đi vào trong tiệm vải.
Theo giá thị trường, miếng da lông thỏ đổi được văn tiền, mỗi miếng bán được văn tiền.
Lưu Trạm bỗng nảy ra suy nghĩ, một năm thỏ đẻ không ít, bình thường chỉ ăn cỏ dại, cực kỳ dễ nuôi, có lẽ hắn nên nghĩ cách đào một ổ thỏ ở trên núi mang về nhà nuôi thử xem.
Sau khi ra khỏi tiệm vải, Lưu Học Uyên lại dẫn Lưu Trạm sang tiệm sách.
Tiểu nhị của tiệm sách nghiêng đầu đánh giá hai người, nhìn hai kẻ nông dân mặc áo vải thô bộ dạng nghèo khổ, trong lòng khinh thường, chắc là lại đến đọc sách ké đây, thầm nghĩ khoảng nửa nén nhang nếu không đi sẽ đuổi người.
Lưu Học Uyên dạo qua một vòng, không tìm được sách muốn mua nên đi ra hỏi tiểu nhị: “Xin hỏi vị tiểu huynh đệ, tôi muốn mua một quyển Thiên Tự Văn, nhưng nếu sách mới sợ không đủ tiền, xin hỏi ở tiệm này có bán sách cũ không?”
“Có sách cũ đã từng qua tay người khác, để tôi đi xem thử có Thiên Tự Văn không.” Tiểu nhị không ngờ Lưu Học Uyên thật sự tới mua sách.
Lưu Trạm mỏi chân ngồi xổm ở ngạch cửa chờ, tiểu nhị vừa đi, hắn bật cười nói: “Tên tiểu nhị kia vừa rồi hẳn là định đuổi chúng ta đi.”
Lưu Học Uyên lắc đầu cười.
Lúc trả tiền, một quyển Thiên Tự Văn hàng cũ mà giá tận văn tiền, đắt đến mức làm cho Lưu Trạm rùng mình. Lưu Học Uyên do dự, muốn lấy thêm ít giấy và bút để tập viết, hỏi giá mới biết bộ giấy bút rẻ nhất đã có giá văn tiền, cuối cùng chỉ mua được một quyển Thiên Tự Văn hàng cũ mà thôi.
Lưu Trạm cảm thán, bảo sao ở cổ đại có nhà táng gia bại sản để cho con đi học.
Ra khỏi tiệm sách, cha con hai người bỏ thêm bốn đồng ăn hai tô mì rồi mới lên đường về nhà.
Mấy hôm sau, ba nhà Tào Trương Văn chọn ngày dẫn theo bốn đứa nhỏ sang làm lễ bái sư với Lưu Học Uyên.
Điều kiện có hạn, mọi người cũng không để ý quá nhiều, phòng học chọn luôn ở nhà chính, bốn người mang theo ít thịt và văn tiền làm tiền học phí, bọn nhỏ cũng cung kính dập đầu với Lưu Học Uyên.
Ngày đầu tiên đi học, thứ cần phải học trước nhất chính là tên của mình, mỗi người học viết bên một chậu cát.
Lưu Trạm năm bảy tuổi đã học vỡ lòng, đọc sách bốn năm. Lưu Học Uyên muốn giữ Lưu Trạm ở nhà, không cho hắn lên núi liều lĩnh nữa nên bảo hắn học cùng các bạn. Hắn căn bản cũng không biết chữ của Đại Sở cổ đại, chỉ có thể vừa xem vừa đoán.
Để phòng ngừa Lưu Học Uyên nhìn ra manh mối, Lưu Trạm im lặng chấp nhận đi học cùng.
Hôm nay Lưu Trạm cũng mới biết được ở thế giới này tên của mình là Lưu Minh Trạm. Nhà họ Lưu ở đời Lưu Trạm thống nhất lấy tên lót là Minh, nhưng mà Lưu Trạm vẫn chọn bỏ chữ Minh đi, hắn muốn mình vẫn tên là Lưu Trạm như cũ.
Nông dân nghèo nên không có giấy bút để tập viết, mọi người dùng cành cây viết lên bàn cát, mặc dù vậy Lưu Học Uyên vẫn cẩn thận sửa tư thế cầm bút cho từng người, viết liên tục tên mình trong mấy ngày đến khi quen thuộc mới thôi.
Sau khi học được cách viết tên mình, Lưu Học Uyên chuyển sang dạy Thiên Tự Văn, từng câu từng câu, vừa ngâm vừa viết.
Mấy ngày đầu còn mới mẻ nên nhóm thiếu niên vẫn vui vẻ đi học, qua một thời gian bắt đầu chán nản, Lưu Trạm cũng thuộc số đó. Thời gian hai canh giờ đi học mỗi buổi chiều chính là một loại tra tấn tinh thần.
Những ngày như vậy trôi qua tới giữa mùa hè, có một hôm tan học, Lưu Trạm đang phè phỡn nằm dưới một tàng cây hóng mát, bỗng nhiên thấy Trương Tiểu Mãn vội vã chạy tới.
“Thủ lĩnh, nhị đệ của huynh đánh nhau với người ta!”
“Triệt Nhi? Sao lại đánh?” Lưu Trạm nhíu mày.
Trương Tiểu Mãn nói: “Có người chê cười nhị thúc của huynh và góa phụ thôn bên ăn nằm với nhau, tình cờ bị cậu ấy nghe được, cho nên…”
Lưu Trạm vừa buồn cười vừa tức giận, vị nhị thúc này đúng là không phải đèn cạn dầu.
Góa phụ của thôn Thiên Thương đã sớm bị Lưu Học Dật tán tỉnh hết một lượt rồi, không ngờ còn phát triển sang cả thôn bên cạnh, đến cả lão thái thái cũng ra mặt nhắc nhở nhưng vẫn chứng nào tật nấy.
Người nhà họ Lưu sớm đã thất vọng hoàn toàn với Lưu Học Dật, cùng lúc Triệt Nhi cũng càng ngày càng ít nói, Lưu Trạm không ngờ một Triệt Nhi trông có vẻ nhút nhát lại dám vì cha mình đánh nhau với người ta.
Lúc Lưu Trạm đến một nhóm thiếu niên đang cuộn thành một đống, địch đông ta ít, chỉ có Tào Tráng, Tào Minh và Văn Thanh Sơn đánh hỗ trợ thôi, bên kia có tận tám, chín người!
Triệt Nhi đang bị một tên nhóc cao lớn đè xuống mặt đất đánh, Lưu Trạm là kẻ bênh vực người nhà, lập tức lao đến đập một quyền vào đầu tên cao lớn kia, khiến đối phương mắt đầy sao xẹt.
Những thiếu niên lạ mặt này không phải là người trong thôn của bọn họ, Lưu Trạm đương nhiên đánh không nhát tay, cầm cả gậy lên đánh.
Trương Tiểu Mãn nóng ruột vò đầu bứt tóc, cuối cùng cắn răng thét lên một tiếng rồi nhào vào trận chiến, nhất thời hai bên đánh đến trời đất bụi mù.
Có câu muốn bắt giặc trước tiên phải bắt tướng, Lưu Trạm buông tên nhóc bị hắn đánh đến không còn sức phản kháng ra, sau đó lao tới từ đằng sau, đá văng một tên thiếu niên cao to đen hôi, đối phương bị đánh bất ngờ, không kịp phòng bị.
Thiếu niên kia ngơ người. Nó dẫn theo nhiều người thế này, hoàn toàn không ngờ chính mình phải tự tay động thủ.
“Đệt mợ!!”
Nhưng Lưu Trạm hoàn toàn không cho đối phương cơ hội chửi nhau, cầm cây gậy tấn công như vũ bão, thiếu niên cao to kia không đánh trả được, cuối cùng chỉ có thể mặt mày xám xịt dẫn người rời đi.
Nhưng mà trước khi đi vẫn không quên hù dọa: “Lưu Trạm đúng không? Mày chờ đó! Các huynh đệ, chúng ta đi!”
Tào Tráng xì một tiếng đầy khinh miệt: “Còn không mở to mắt ra xem thôn Thiên Thương là địa bàn của ai, lần sau còn dám tới ông đánh cho chúng mày kêu cha gọi mẹ!”
Trương Tiểu Mãn phụ họa: “Thủ lĩnh của bọn tao là người từng săn được lợn rừng, bọn mày là cái đinh gì?! Mau cút đi!”
Nhóm thiếu niên bên kia tức giận không nói nên lời, chỉ có thể nhanh chân rời đi.
Bãi đất trống đã yên bình trở lại.
“Mọi người có ai bị thương không?” Lưu Trạm hỏi.
Tào Minh nói: “Mới đánh từng này chưa tính là gì.”
Văn Thanh Sơn bịt một bên mắt bầm tím lại, tức giận mắng: “Thằng khỉ kia vóc dáng nhỏ, không cẩn thận bị nó đấm một phát vào mặt, ông nội nó chứ, lần sau để tao gặp được mày tao trả lại mày cả hai mắt.”
Mỗi người một câu đùa giỡn, Lưu Trạm đi qua đỡ Triệt Nhi đứng dậy, “Có bị thương không?”
Triệt Nhi cúi đầu không nói lời nào.
Lưu Trạm phủi bùn đất trên đầu và trên người thằng bé, “Cha đệ là cha đệ, đệ là đệ, quan tâm lời người ngoài nói làm gì? Lần tới nếu đánh nhau phải gọi ca ca, nếu không nhờ nhóm Đại Tráng vừa lúc gặp được, một mình đệ định đánh với cả bọn kia à? Có bị ngốc không thế?”
Triệt Nhi cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Đệ biết rồi.”
Bộ dạng đứa nhỏ này đang là kiểu biết mình làm sai nên sợ bị phạt, Lưu Trạm xoa đầu nó, nói: “Về nhà đi, nếu các thúc bá hỏi thì nói là ca ca đánh nhau, không liên quan đến đệ, biết chưa?”
Triệt Nhi kinh ngạc ngẩng lên nhìn Lưu Trạm rồi lại vội vàng cúi đầu.
Trên đường về nhà, Lưu Trạm tự hỏi nên giải thích chuyện đánh nhau với Lưu Học Uyên như thế nào, không ngờ trong nhà còn xảy ra chuyện lớn hơn, tầm này ai thèm quan tâm chuyện bọn nhỏ đánh nhau vì lý do gì nữa chứ?
Góa phụ xinh đẹp nhất ở thôn bên cạnh trong truyền thuyết – góa phụ Lý – đang ngồi ở nhà chính khóc sướt mướt, dáng vẻ đáng thương vô cùng. Lão thái thái, vợ chồng Lưu Học Uyên, vợ chồng Lưu Học Lễ đều có mặt.
Góa phụ Lý vừa khóc vừa kể lể: “Dật ca và tôi đã nói trước với nhau, nếu tôi có mang thì sẽ cưới tôi vào cửa, bây giờ bụng tôi đã được bốn tháng rồi, mấy người nói xem một mình tôi to bụng biết sống thế nào? Huynh ấy không tới tìm tôi nữa, tôi chỉ có thể tới tận nhà tìm huynh ấy, sao huynh ấy có thể nói hủy hôn là hủy hôn ngay được chứ! Hu hu hu hu, mệnh tôi thật khổ!”
Lưu Trạm biết góa phụ này, chồng của bà họ Lý, đã từng làm tướng nhỏ trong quân đội, sau đó mắc bệnh mất, để lại cho vợ con bốn mẫu ruộng riêng (tư điền).
Quân điền phải nộp bảy phần mười thuế, ruộng riêng chỉ phải nộp ba phần mười, bởi vậy cuộc sống của góa phụ Lý cũng không quá khó khăn. Những người đàn ông độc thân ở núi Tề Vân này có không ít người muốn thành đôi với bà, nhưng góa phụ Lý chẳng vừa ý ai, cuối cùng không ngờ Lưu Học Dật lại có thể dễ như trở bàn tay tóm người.
Nếu góa phụ Lý chỉ có một mình thì không sao, nhưng mà góa phụ Lý này lại có một đứa con trai đã tuổi, ở cổ đại thì đây hoàn toàn là tuổi có thể tự mình đảm đương công việc.
Nếu lúc này góa phụ Lý tái giá thì gia sản của nhà họ Lý chia như thế nào? Con riêng lớn như vậy, sắp xếp thế nào đây?
Lưu Trạm đưa Triệt Nhi về phòng, miễn cho thằng bé lại nghe được điều gì đó không tốt, sau đó hắn ngồi xổm ở góc nhà hóng chuyện.
Lão thái thái tức giận, ôm ngực kêu khổ liên miệng, vợ chồng Lưu Học Lễ không nói lời nào, nhưng cũng có thể nhìn ra thái độ không chào đón góa phụ Lý cho lắm.
Lưu Học Uyên mặt mày đen sì, mẹ của Lưu Trạm, Triệu thị cũng chỉ ngồi bên cạnh thở dài.
Lưu Học Uyên đập bàn một cái: “Lưu Học Dật đâu rồi? Lại chạy đi đâu?”
“Nhị thúc ba ngày nay không về nhà rồi.” Dâu út Phương thị nhỏ giọng nói thầm.
Nghe xong, Lưu Học Uyên nổi giận đùng đùng, đứng lên, “Tam đệ, theo ta đi bắt người về!”
“Đi đâu bắt bây giờ?” Lưu Học Lễ hoang mang.
Lưu Học Uyên cả giận: “Tìm hết ở nhà góa phụ trong thôn, thêm cả quán rượu dưới chân núi, quanh quẩn ở mấy chỗ đó mà thôi!”
Động tĩnh ở nhà họ Lưu đã hấp dẫn không ít sự chú ý của hàng xóm, Trương Phú Sinh thông báo cho mấy người anh em đi tìm cùng Lưu Học Uyên. Chuyện náo nhiệt này sao có thể thiếu phần của Lưu Trạm, Lưu Học Uyên đang giận bốc khói nên không chú ý thấy Lưu Trạm cũng đi theo.
Thôn Thiên Thương chỉ to chừng đó mà thôi, mọi người rất nhanh đã tìm được Lưu Học Dật ở nhà của góa phụ Hồ.
Lúc Lưu Học Uyên phá cửa đi vào, quần áo của Lưu Học Dật vẫn còn lộn xộn, đang uống rượu cùng góa phụ Hồ, trạng thái mơ màng có vẻ cực kỳ thoải mái sung sướng.
Lưu Học Uyên vốn định bắt người về rồi nói tiếp, không ngờ góa phụ Lý cũng đi theo tới tận nơi.
Góa phụ Lý nhìn thấy Lưu Học Dật đang vui vẻ bên cạnh một người phụ nữ khác, nổi cơn tam bành xông vào đánh nhau với góa phụ Hồ, cảnh tượng vô cùng khó coi.
“Nhà họ Lưu chúng ta bị mày làm cho mất hết mặt mũi!” Lưu Học Uyên tát vào mặt Lưu Học Dật một cái.
Đây gọi là huynh trưởng như cha, Lưu Học Dật ăn một cái tát lảo đảo cả người, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, nhưng bộ dạng sống chết không màng này càng chọc điên Lưu Học Uyên hơn.
Nhà của góa phụ Hồ bị thôn dân vây xem, Lưu Học Dật không cần mặt mũi nhưng Lưu Học Uyên vẫn phải nghĩ cho thể diện của nhà họ Lưu, ông nhẫn nhịn nuốt cơn giận, lôi người về nhà rồi nói tiếp.
[Hết chương ]