Hổ Béo, người cũng giống tên, to như một núi thịt, là con trai của bách hộ trưởng thôn Đông Lưu, tên đầy đủ là Quách Đông Hổ.
Thôn dân trên núi Tề Vân này không ai không biết thôn bá của thôn Đông Lưu – Hổ Béo, nghe nói năm tuổi cậu ta đã đánh chết một đứa trẻ trong một trận đánh nhau.
(thôn bá: bá chủ của thôn)
Đứa nhỏ kia là con nhà lưu dân vô quyền vô thế, cha Hổ Béo bồi thường cho cha mẹ đối phương hai lượng bạc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, việc này nhanh chóng bị đè xuống.
Sau đó Quách Đông Hổ càng hoành hành ngang ngược, tuổi còn nhỏ nhưng chỉ cần nghe tên đã khiến thôn dân biến sắc.
Lưu Trạm cũng có hiểu biết sơ sơ về đứa trẻ này. Vì thôn Thiên Thương và thôn Đông Lưu cách nhau bởi thôn Thượng Kiều và thôn Hạ Kiều nên ngày thường gần như không có qua lại gì, bởi vậy hắn cũng không để bụng, không ngờ lại có một ngày đối phương tìm tới tận cửa.
Chuyện Quách Đông Hổ dẫn người tới khiêu khích rất nhanh đã truyền tới tai các thiếu niên của thôn Thiên Thương. Lúc Lưu Trạm dẫn đàn em của mình tới, ở bãi đất trống đã đứng sẵn không ít thiếu niên cùng thôn, nhìn thấy Lưu Trạm tới, mọi người tự giác đứng về phía trận doanh của Lưu Trạm.
Từ lúc tới thôn Thiên Thương, mấy năm nay Lưu Trạm duy trì thói quen rèn luyện cơ thể mỗi ngày, một thiếu niên vốn dĩ gầy gò yếu ớt đã cao to lên không ít, Lưu Trạm tự đánh giá mình có lẽ đã được m, qua thêm hai, ba năm nữa cao trên m không phải là vấn đề.
Hắn rất hài lòng với bản thân mình, nhưng đến lúc giáp mặt với Quách Đông Hổ, Lưu Trạm sâu sắc cảm thấy bên phía đối diện chính là một núi thịt!
Quách Đông Hổ khoanh tay khinh thường nhìn Lưu Trạm: “Mày chính là Lưu Trạm? Là Lưu Trạm giết được lợn rừng? Sao trông như một viên đậu thế? Chuyện giết lợn rừng là nói bừa à? Ha ha ha…”
Người của thôn Đông Lưu được dẫn tới cũng cười phụ họa.
Lưu Trạm lười cãi nhau với bọn nhãi ranh này, “Đánh ba trận thắng hai, thế nào?”
Mục đích chuyến đi này của Quách Đông Hổ chính là khiêu khích chế nhạo, tốt nhất là chọc giận rồi đánh nhau một trận để Lưu Trạm biết uy danh của Hổ Béo không phải giả, không ngờ Lưu Trạm lại là người đưa ra đề nghị trước.
“Đánh thế nào?” Quách Đông Hổ hứng thú hỏi lại.
“Bên mày đứng ra ba người, bên tao ba người, ba trận thắng hai, đánh một chọi một. Mày ít nhiều gì cũng là lão đại một phương, tự mình động thủ, không có đàn em sai bảo mà không thấy xấu hổ à?”
Quách Đông Hổ gây chuyện khắp nơi, từ trước đến nay toàn thích tự mình động thủ, bị Lưu Trạm nói như vậy, cậu ta đột nhiên cảm thấy chuyện lão đại tự mình ra tay đúng là quá mất mặt!
Lão đại là phải sai sử thuộc hạ đi đánh nhau mới đúng, giống như cha hắn dẫn quân ra trận giết địch vậy!
“Được! Nếu bọn mày thua thì phải quỳ xuống dập đầu với tao!” Quách Đông Hổ tràn đầy tự tin.
Lưu Trạm cười lạnh trong lòng. Lúc mới đến hắn đã quan sát đám người mà Quách Đông Hổ dẫn đến, toàn binh tôm tướng cua, anh em nhà họ Tào dễ dàng quật được hết, Lưu Trạm chỉ kiêng kỵ một mình Quách Đông Hổ thôi, nhưng cứ ra đòn phủ đầu để làm giảm uy phong của địch cái đã.
“Thủ lĩnh, đệ lên trước cho!” Chưa cần Lưu Trạm phải mở miệng, Tào Tráng là người đầu tiên xung phong.
Tào Tráng tuy không béo như Quách Đông Hổ nhưng hình thể cũng không nhỏ, hơn nữa thịt trên người chắc như cơ bắp chứ không tràn lan thịt thừa như Quách Đông Hổ.
Nhóm đàn em Quách Đông Hổ mang đến vừa nhìn thấy Tào Đại Tráng bước ra đã hơi luống cuống, yên lặng lùi dần về sau, Quách Đông Hổ tiện tay tóm một đứa đẩy lên trước: “Mày lên đi.”
Thằng nhóc nọ chỉ có thể căng da đầu đối chiến với Tào Tráng, không có gì bất ngờ, đánh chưa được ba đòn thằng nhỏ đã nằm sấp.
Sắc mặt Quách Đông Hổ đương nhiên rất khó coi, lại đẩy ra thêm một người đánh với Tào Tráng, lần này mới một đòn đã nằm lăn rồi, Quách Đông Hổ không cam lòng, đẩy lên hai đứa, đều bị hai anh em nhà họ Tào đánh trở về hết.
“Quách lão đại, dựa theo quy tắc đấu võ mà chúng ta giao ước, mày thua rồi.” Lưu Trạm khoanh tay, cười như không cười.
Khuôn mặt Quách Đông Hổ sưng lên, đỏ bừng, chẳng muốn màng quy tắc đấu võ gì nữa cả, chỉ muốn lập tức xông tới đánh Lưu Trạm.
Lưu Trạm đoán được chuyện này sẽ xảy ra, vừa rồi lúc Tào Minh lên chiến đấu, hắn đã trao đổi ánh mắt với Tào Tráng, lát nữa hai người bọn họ hợp sức nhau đánh Quách Đông Hổ, chỉ có tên ngốc mới đi đánh một chọi một.
Nhất thời hiện trường lâm vào hỗn loạn, toàn bộ đàn em mà Lưu Trạm thu được cùng xúm lại đánh, hai bên đánh đến đất trời mù mịt bụi.
Người Quách Đông Hổ toàn thịt là thịt, dùng tay không đánh vào người nó căn bản không đau không ngứa, Lưu Trạm đành phải thay đổi sách lược, dùng kỹ thuật đấu vật, vật nó ngã lên ngã xuống.
Dân phương bắc tính tình hung hăng, thôn dân ở đây hồi còn trẻ ai mà chẳng từng đánh nhau một lần? Mọi người nhìn quen rồi nên không thèm để ý, nhưng mà trận đánh lần này hơi to, rất nhanh đã có người chạy đi báo tin cho Lưu Học Uyên biết.
“Lưu tiên sinh, thằng nhóc nhà ông lại dẫn người đi đánh nhau kìa, ở chỗ sân phơi lúa bên kia đó.”
Lưu Học Uyên đen mặt từ trong nhà đi ra.
Trận chiến này không kéo dài quá lâu, Lưu Trạm cố tình xuống nước trước để cục diện hai bên rơi vào thế bất phân thắng bại, Quách Đông Hổ chửi bậy mấy câu, nói ngày khác lại đến rồi đùng đùng nổi giận dẫn người rời đi.
Cha của Quách Đông Hổ năm ngoái được gọi tới doanh trại, là bách hộ trưởng có thực quyền duy nhất ở núi Tề Vân, Lưu Trạm không muốn đắc tội với người này.
Lúc Lưu Trạm về đến nhà, Lưu Học Uyên đang ngồi ở ngay trước cửa chờ hắn, nhóm thiếu niên vừa đánh thắng trận đang hào hứng tám chuyện, ngay lập tức im bặt.
Năm tên nhóc bị phạt quỳ quay mặt vào tường, hai tay giơ lên cao.
“Quách Đông Hổ chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.” Tào Tráng đánh thắng trận, cực kỳ đắc ý.
“Võ công của mày cao hơn nó, nhưng người nó to hơn.” Trương Tiểu Mãn nói.
“Tao ăn nhiều thêm chút nữa cũng sẽ to được như vậy.” Tào Tráng không phục.
Tuy đang bị phạt quỳ nhưng mấy tên nhóc vẫn hưng phấn tán gẫu, hoàn toàn không phát hiện Lưu Học Uyên đi rồi quay lại, kết quả mỗi người bị phạt thêm nửa canh giờ.
Tới khoảng giữa hè, Lý thị lâm bồn, là một bé gái, Lưu Học Dật đặt tên cho con gái là Lam, con gái nhà họ Lưu đời này lấy tên lót là Duyệt, tên đầy đủ là Lưu Duyệt Lam.
Sau khi Lam Nhi được sinh ra, Lưu Học Uyên và Lưu Học Dật đi cùng Lữ Thụ Sinh xuống huyện thành đi thi, đây là học sinh đầu tiên của Lưu Học Uyên tham gia dự thi nên ông cực kỳ coi trọng.
Kì thi ở Đại Sở thường thi hai vòng, một bài thi chính một bài thi phụ, ba ngày sau có kết quả những người đỗ tú tài.
Tú tài của Đại Sở cũng chẳng có thêm đặc quyền giai cấp gì, nếu như là gặp quan không quỳ, miễn thuế thì chỉ có người từ cử nhân trở lên mới được hưởng, nhưng có ít công danh cũng đủ sức ra oai với bá tánh thường dân rồi, với lại thi đỗ tú tài cũng có cơ hội làm quan, mấy chức quan nhỏ hàng cửu phẩm không phải là không thể.
Thiên hạ này từ lúc hình thành đã có truyền thống thừa kế, chức quan cũng vậy, chỉ cần tốn ít tiền là có thể cha truyền con nối, chỉ cần được làm quan thì dù làm chức nhỏ nhất cũng có thể trở thành cường hào, quan niệm này đã ăn sâu vào tiềm thức của bá tánh Đại Sở, bởi vậy mọi người đều rất coi trọng những kì thi như thế này.
Ba ngày sau công bố kết quả thi, Lữ Thụ Sinh đã đậu tú tài!
Việc này đối với làng trên xóm dưới ở Thông Thiên Phong chính là một chấn động không nhỏ. Lữ Thụ Sinh là con trai của một nhà phú hộ vô danh, trong nháy mắt đều được mọi người biết đến.
Cha con Lữ Thủy Kiều kéo theo một xe lễ vật, khua chiêng gõ trống mang đến nhà họ Lưu khấu tạ ân sư, lễ vật ngoại trừ vải vóc lương thực thịt thà ra thì còn có hai mươi lượng bạc, Lưu Học Uyên vốn định uyển chuyển từ chối, nhưng nói thế nào cha con Lữ Thủy Kiều cũng không chịu nhận lại.
Sau khi Lữ Thụ Sinh thi đậu tú tài, thanh danh của Lưu Học Uyên cũng vang xa, gần như cách ngày lại có người nghe danh tới cầu học, ai nhìn thấy Lưu Học Uyên cũng gọi một tiếng tiên sinh, nhìn thấy lão thái thái gọi lão phu nhân, gần như nâng nhà họ Lưu lên tận trời.
Ban đầu Lưu Học Uyên đều uyển chuyển phủ nhận hết, dù sao ông cũng là người mang tội, cảm thấy thẹn với chính mình, không đủ tư cách làm thầy kẻ khác.
Nhưng Lưu Trạm lại có suy nghĩ khác, bây giờ Lưu Học Uyên đã có danh tiếng tốt, mở trường dạy học cũng là một cách kiếm tiền.
Người tới cầu học chủ yếu toàn là dân chúng ở tầng thấp nhất, không sợ sẽ khiến hoàng đế chú ý, chưa kể hoàng đế còn đang phải lo đánh giặc, rảnh đâu mà để ý tới bọn họ?
Bản thân Lưu Học Uyên cũng hoàn toàn không phải là không có mong muốn mở trường, cộng thêm sự tẩy não của Lưu Trạm và lão thái thái, rồi cả nhà xúi giục, cuối cùng Lưu Học Uyên cũng gật đầu đồng ý, lý do lại là bởi vì Lưu Học Dật.
Đừng nhìn Lưu Học Dật bây giờ sa ngã như vậy, thực ra ông ta cũng có công danh tú tài.
Nhà họ Lưu lại bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là bỏ bốn lượng bạc mua thêm một khu đất trống ở gần nhà, bởi vì nhà họ Lưu là quân hộ, gian nhà mà bọn họ đang ở được tính là tài sản công, nhưng nếu tự mình tiêu tiền mua thêm thì là tài sản riêng, về sau mua bán xử trí thế nào tùy ý.
Mua đất xong lại tới xây nhà, xây nhà trên núi không cần tốn quá nhiều tiền mua nguyên vật liệu, chỉ cần cung cấp đủ một ngày ba bữa cơm cho thôn dân là được.
Lưu Học Uyên thiết kế theo hình thức tứ hợp viện, mặt tường dùng bùn đất, mái nhà dùng rơm rạ, tuy đơn sơ nhưng tổng thể vẫn đàng hoàng ra dáng.
tu-hop-vien
Ảnh minh họa tứ hợp viện
Nhà chính là Chân Tri Đường, dành cho những học sinh học để đi thi. Khu nhà phía đông là Bàng Học Đường, mục đích cũng như tên, là nơi dành cho bọn nhỏ học vỡ lòng. Khu nhà phía tây làm dãy phòng kí túc xá, trong mỗi phòng là một cái giường lớn, ở được mười người. Góc bên trái là phòng bếp, góc bên phải là phòng đọc sách chung.
Lưu Học Uyên đặt tên cho thư viện mới mở là Vân Trung, khi bảng hiệu khắc tên được treo lên ở cổng lớn, thôn dân ở nơi thâm sơn cùng cốc này cảm thấy rất có khí thế.
Nhà họ Lưu chọn một ngày hoàng đạo tế bái thiên địa.
Cùng ngày đó, các thôn dân ở thôn Thiên Thương và những thôn gần đó đều tới chúc mừng, đây là thư viện đầu tiên được mở ở núi Tề Vân, đến cả bách hộ trưởng cũng tự mình cầm theo lễ vật tới chúc mừng, thậm chí đến cả Phái huyện lệnh cũng sai người mang lễ vật tới.
Trong ngày này, ba anh em Lưu Học Uyên mặc bộ đồ mới, là kiểu áo màu trắng có viền tay màu đen, trên đầu đội khăn đen, là trang phục dạy học tiêu chuẩn của thầy giáo.
Tuy chỉ là những bộ đồ may bằng chất vải bình thường nhưng khí chất toàn thân của ba người đã thuyết phục được mọi người, trên mặt Lưu Học Uyên cũng đã xuất hiện lại sự tự tin biến mất đã lâu.
Đợt tuyển sinh đầu tiên, thư viện Vân Trung nhận vào người, bởi vì người tới cầu học toàn là bá tánh bình dân nên Lưu Học Uyên cũng không ra yêu cầu quá cao, học phí đưa tiền hay đưa lương thực đều được.
Lưu Học Uyên cũng đặt ra một loạt quy định cho thư viện Vân Trung, những học sinh trong thôn hoặc thôn bên cạnh có thể học ngoại trú, mỗi ngày đúng giờ tới học là được, tự chuẩn bị lương khô.
Học sinh ở lại kí túc xá, thư viện thu mỗi tháng đồng tiền phí giường ngủ và đồng tiền cơm.
Học sinh tự chuẩn bị giấy và bút, học sinh của Bàng Học Đường không cần giấy bút.
So với các thư viện khác trong huyện, phí nhập học của thư viện Vân Trung tương đối thấp, mặc dù đã khai giảng nhưng sau đó vẫn lục tục có không ít nhà phú hộ dẫn con tới cầu học.
Lưu Trạm tính cho thư viện Vân Trung một bản dự toán. Mua đất, xây nhà, làm bàn ghế, mua sách và tài liệu giảng dạy mất tổng cộng lượng bạc, thu vào ở tiền học phí, Bàng Học Đường tuy nhân số nhiều nhưng lượng quà rất thấp, cũng may bên Chân Tri Đường dư ra.
Trong một năm, lượng học phí thu vào trừ đi phí thêm mua giấy bút, dư được khoảng tầm lượng bạc lãi ròng, coi như không tồi.
Một lượng bạc là văn tiền, lượng là vạn văn tiền, thô lương ở núi Tề Vân bây giờ đã tăng giá lên văn tiền một đấu, đấu là tạ, một năm thư viện sẽ kiếm được khoảng tạ thô lương. Ngày tháng sau này dựa hết vào thư viện để nuôi sống người trong nhà là điều không thể.
Đương nhiên, giá lương thực ở núi Tề Vân đang tăng lên quá cao cũng là một nguy cơ quan trọng, lấy tiền mua lương thực chẳng được bao nhiêu, thậm chí tiền bạc còn không đáng giá bằng lương thực.
Mức giá này chỉ sợ trong thời gian ngắn chưa giảm được xuống, muốn ăn no vẫn cần cày bừa trồng trọt, mười mẫu ruộng kia vẫn là nền tảng sống sót của nhà họ Lưu.
Lưu Trạm hơi thất vọng nhưng cũng không nản lòng, kiếm chưa được nhiều tiền là vì danh tiếng vẫn chưa đủ vang xa, với các mối quan hệ bọn họ có được ở núi Tề Vân này, về sau không lo chỉ mãi dậm chân tại chỗ.
Lưu Trạm bỗng nảy ra thêm một ý, ruộng nước ở núi Tề Vân khoảng tầm lượng một mẫu, tiền tạ ơn của cha con Lữ Thụ Sinh vẫn còn thừa lượng, cộng thêm học phí mới nhận của tân sinh, vừa đủ mua thêm một mẫu ruộng nước nữa.
Về sau mỗi năm thư viện kiếm được lợi nhuận lượng, mỗi năm mua được thêm một mảnh ruộng nước, đây chính là ruộng riêng, nộp thuế chỉ mất ba phần mười!
Nghĩ xong xuôi, Lưu Trạm vội vàng đi tìm Lưu Học Uyên, nói cho cha biết ý tưởng của mình.
Lưu Học Uyên gần như hưởng ứng ngay lập tức, “Kế hoạch của con rất tốt, đất ruộng mới là tài sản cơ bản của chúng ta, từ từ tích lũy tài sản riêng, cuộc sống của chúng ta rồi sẽ khấm khá dần lên.”
Chuyện mua ruộng không nên chần chừ, ba anh em nhà họ Lưu tự mình tới tìm Trần bách hộ của thôn Thiên Thương, ba bốn đứa con trai của Trần bách hộ đều được đưa tới Bàng Học Đường của thư viện Vân Trung, đối với chuyện mua ruộng của nhà họ Lưu, ông ta rất tận tâm.
Ba ngày sau, Trần bách hộ tìm được người bán, là nhà họ Ngưu cùng thôn.
Thứ nữ nhà họ Ngưu sắp gả đi, con trai lại mắc bệnh, đúng lúc đang cần nhiều tiền, nhà họ Ngưu ra giá lượng một mẫu ruộng nước, nghe nói ruộng bán cho Lưu tiên sinh ở thư viện Vân Trung, bọn họ nguyện ý hạ xuống theo giá thị trường, bán lượng một mẫu.
Lưu Học Uyên thấy ruộng nhà họ Ngưu đã cày cấy xong, mạ mọc lên khá cao rồi, trả thêm văn tiền, cả hai bên đều hài lòng với cuộc mua bán này.
Lúc này nhà họ Lưu coi như có thêm tài sản riêng, Lưu Học Uyên giao khế ước đất cho Triệu thị bảo quản, Triệu thị thấy lão thái thái vẫn còn nên không tiện nhận, lập tức từ chối, nhờ Lưu Học Uyên khuyên nhủ mới thấu đáo.
“Phu nhân cứ cầm đi, không sao đâu, năm đó khi còn ở Lưu phủ mẹ cũng đã giao hết quyền hành quản lý cho phu nhân, bây giờ cả nhà đang gặp nạn, chỉ là một tờ khế ước mà thôi, ai cầm cũng như nhau.”
Triệu thị rất thận trọng, bà nghĩ một mẫu ruộng riêng này khó khăn lắm bọn họ mới kiếm được, không thể không giữ gìn cẩn thận.
Triệu thị còn nói thêm: “Trong nhà vẫn còn dư lượng bạc, tôi muốn mua cho mỗi phòng thêm chăn nệm mới, quần áo cũng khá cần thiết, chỗ vải Lữ Thủy Kiều tặng vừa đủ may thêm cho mỗi người một bộ.”
Lưu Học Uyên gật đầu: “Phu nhân tính toán chu đáo, là sơ sót của tôi, chỉ mải nghĩ chuyện của thư viện, quên không cân nhắc đến chi phí ăn ở trong nhà.”
“Bây giờ bổ sung cũng không muộn, mấy năm nay chúng ta vẫn sống tốt mà.” Triệu thị dịu dàng cười.
Lưu Học Uyên bằng lòng, viết sổ bỏ thêm một khoản tiền cho Triệu thị mua sắm và sửa sang cho các phòng, chỉ dựa vào bản thân để sửa cũng không phải ý hay, chẳng bằng mời tới một người thợ thụ công sửa hết lại một lượt.
Bất tri bất giác, người nhà họ Lưu bị đày tới núi Tề Vân sung quân đã được hai năm, lũ trẻ lớn dần lên, phòng ở ngày càng thiếu thốn.
Nhân cơ hội này, Lưu Học Uyên quyết định xây thêm ở phía tây một gian nhà nữa, thợ xây nể mặt thư viện Vân Trung nên không lấy nhiều tiền.
Nhà mới có bốn phòng, cho bốn người nhóm Lưu Trạm, mỗi người một phòng, Lý Tiểu Liên cũng có phần.
Đến lúc này nhà họ Lưu mới bận rộn xong xuôi, mỗi ngày đều nghe thấy tiếng đọc thơ ở thư viện Vân Trung nằm bên cạnh.
Ba anh em Lưu Học Uyên, lúc lên lớp là thầy giáo, lúc tan học vẫn xuống ruộng làm nông dân, cái gì cần tiết kiệm vẫn phải tiết kiệm, điều duy nhất thay đổi chính là làng trên xóm dưới núi Tề Vân này càng thêm kính trọng người nhà họ Lưu.
Lưu Trạm không phải là người có thiên phú học tập, mỗi ngày chỉ muốn chuồn khỏi thư viện. Lưu Học Dật quản bọn trẻ không nghiêm khắc như Lưu Học Uyên, Lưu Trạm chỉ cần hoàn thành bài tập ngay trong ngày là Lưu Học Dật sẽ thả hắn đi.
Đầu thu năm nay Triệu thị có thai, hễ có thời gian rảnh là Lưu Trạm lại lên núi săn ít động vật về cho Triệu thị bồi bổ sức khỏe.
Lưu Trạm biết mình không có hứng thú với phụ nữ, trong lòng tràn đầy hi vọng Triệu thị có thể sinh được một tên nhóc béo ú để Lưu Học Uyên có cháu, tránh cho ngày sau hắn phải gánh trách nhiệm nối dõi tông đường.
Vào năm tuổi, lần đầu tiên Lưu Trạm mộng tinh. Từ lúc xuyên về cổ đại đến nay, hắn đã rất lâu rồi không nghĩ tới chuyện đó. Trong giấc mơ là một hồi mây mưa, lúc tỉnh lại cả người vẫn ngập tràn dư vị, nhưng mà người trong mộng chỉ có một khuôn mặt mơ hồ nhìn không rõ khiến hắn tiếc nuối vô cùng.
Những ngày bình thường êm đềm trôi qua, giữa mùa hè năm sau, Triệu thị sinh hạ cho Lưu Học Uyên một người con thứ, có lẽ là do đồ ăn Lưu Trạm kiếm được rất có tác dụng, tên nhóc này lúc mới sinh khóc rất to, tay chân nhỏ xíu đạp đá lung tung, người tới đỡ đẻ cũng khen đứa nhỏ này rất khỏe mạnh.
Lưu Học Uyên đặt tên cho con thứ là Tông, tên đầy đủ là Lưu Minh Tông.
Năm Tông Nhi được sinh ra này cũng là một năm Đại Sở xảy ra nhiều chuyện lớn.
Đại Sở và Tây Hạ đánh mãi không có kết quả, thế lực trong triều một năm xảy ra biến lớn, nửa năm xảy ra biến nhỏ, riêng chức thừa tướng đã đổi bốn người, có vài đại thế gia vùng lên phát triển mạnh mẽ, cũng có không ít thế gia im lặng ngã xuống.
Chiến sự ở biên cương vẫn đang tiếp diễn, quan lại quý tộc trong triều sa vào cuộc đấu tranh chia bè kết phái, giá cả trong nước tăng cao, cường hào địa phương liên tục thu đất về tay, dân tị nạn có ở khắp nơi, dân tâm bất ổn.
Trận chiến cuối cùng của Đại Sở và Tây Hạ kết thúc bằng việc hòa giải. Đại Sở cắt nhường ba châu ở biên giới cho Tây Hạ làm điều kiện lui binh.
Kết cục này như một cái tát mạnh vào mặt Tuyên Đế, ông ta vừa đăng cơ đã thi hành một loạt biện pháp trấn áp các nhà đại gia tộc, bây giờ là lúc các nhà thi nhau quật khởi.
Nương theo dòng nước, nhiều nhà quý tộc lấy được chức quan to, tình hình nghiêm trọng hơn cả thời Văn Đế còn tại vị.
Để cứu lấy thể diện, Tuyên Đế cho phép mở ân khoa vào đầu xuân năm sau, có ý định thông qua thi thố để che giấu chuyện thua trận.
(ân khoa: khoa thi đặc biệt, tổ chức vào thời gian khác kỳ thi bình thường, chủ yếu là khi triều đình có tin vui, hoàng đế ban đặc ân)
Ân khoa lần này thư viện Vân Trung có ba người là tú tài đi thi, cả ba người này đều là những môn sinh đắc ý của Lưu Học Uyên.
Lưu Trạm đi theo Lưu Học Uyên đến huyện thành, tiễn ba người kia đi thi.
Đi tới cổng huyện thành Võ Nguyên, Lưu Học Uyên thân là phạm nhân nên không thể rời khỏi địa phận huyện Võ Nguyên, bởi vậy không thể đi cùng ba người kia tới quận thành dự thi, mọi người chỉ có thể chia tay nhau ở cổng huyện thành.
Tham gia dự thi ở quận thành lần này có Ngô Chính Tắc, Chu Thanh Lâm và Lữ Thụ Sinh, cả ba tuổi trẻ khí thịnh, mang theo không ít tham vọng đi thi.
Trong lúc Lưu Học Uyên nói mấy lời dặn dò trước khi chia tay môn sinh của mình, Lưu Trạm ngồi ở gốc cây nhàm chán nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, từ xa truyền tới tiếng đánh xe, là mấy chiếc xe chở tù, bên trong là hai mươi mấy người già trẻ lớn bé, Lưu Trạm nhìn những người quần áo tả tơi kia, không khỏi nhớ lại tình cảnh của nhà mình ba năm trước.
“Không còn sớm nữa rồi, các trò mau đi đi.” Lưu Học Uyên phất tay giục đám môn sinh lên đường, nhìn xe ngựa đi càng ngày càng xa, đến tận khi biến mất ở cuối con đường mới thôi, trong lòng cảm khái.
“Cha, con đói bụng, chúng ta tới Lâm Ký ăn bát mì rồi về đi.” Lưu Trạm đang thật sự rất đói, thiếu niên đang tuổi lớn là vậy, mỗi ngày ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Lưu Học Uyên đương nhiên đồng ý, nhà họ Lưu trải qua ba năm tập làm quen và thích nghi, gia cảnh đã tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất đã đảm bảo được ăn no mặc ấm.
Có lẽ là do Lưu Học Uyên tiễn môn sinh của mình đi thi, không khỏi nhớ lại năm đó mình cũng đi thi như thế nên trong lòng đong đầy cảm xúc, phá lệ gọi thêm hai cái bánh nướng cùng với hai bát mì to ăn với con trai.
Huyện thành Võ Nguyên rất nhỏ, cha con Lưu Trạm ăn mì ở Lâm Ký, đối diện là huyện nha, lúc ăn mì Lưu Trạm tranh thủ nhìn mấy người vừa được xe chở tù đưa đến, đang chờ ở cửa huyện nha.
Ông chủ Lâm nhìn những người mới đến, nhỏ giọng nói: “Lưu tiên sinh, vừa rồi có sai dịch tới chỗ tôi mua lương khô, nghe cậu ta nói trong số những phạm nhân đó có cả hoàng thân quốc thích.”
Có chuyện để hóng hớt, Lưu Trạm lập tức tỉnh táo lại.
Lưu Học Uyên kinh ngạc: “Vua Đại Sở ít con, được coi là hoàng thân quốc thích chẳng có mấy nhà, mà mấy nhà hoàng thân quốc thích đó đều được phong hầu phong tướng hết, sao có thể bị lưu đày sung quân? Những lời sai dịch đó nói có khi không đúng đâu.”
“Bá tánh thường dân như tôi không rõ mấy chuyện này, nhưng mà tôi nghe được thêm từ miệng mấy thương nhân, nghe nói hoàng đế bệ hạ bất hòa với nhà ngoại của tiên đế.”
Trong lòng Lưu Học Uyên thầm suy đoán, nhà ngoại của tiên đế chẳng phải là nhà họ Tống ở phủ An Quốc công sao? Chẳng lẽ đúng là vậy? Tim ông nhất thời đập nhanh hơn.
Lúc này Lưu Trạm chú ý thấy một chiếc xe chở tù, trên xe chỉ có hai người, một người đàn ông trưởng thành và một thiếu niên, thiếu niên vẫn luôn ôm lấy người đàn ông đang đổ bệnh kia, nhìn dáng vẻ hẳn là cha con.
Dọc đường đi nhất định đã ăn không ít khổ, không lăn ra bệnh mới là lạ, trong lòng Lưu Trạm vừa nghĩ thì cơ thể đã đứng lên đi qua.
“Cho ngươi này, là trà ấm đấy.” Lưu Trạm đưa cho thiếu niên một cái ống trúc đầy nước.
Thiếu niên kia kinh ngạc nhìn hắn, cả người dơ bẩn không ra hình thù gì, chỉ có một đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng làm cho Lưu Trạm không khỏi nhìn nhiều thêm một lúc.
“Uống đi, tới đây rồi thì không còn gì đáng ngại nữa, lát nữa sai dịch làm thủ tục bàn giao xong xuôi sẽ dẫn mọi người lên núi.” Lưu Trạm vừa nói vừa bẻ cho thiếu niên thêm nửa cái bánh, còn mình ngồi xổm nhai nửa còn lại.
Thiếu niên chần chừ giây lát rồi nhận lấy toàn bộ, không tự mình ăn trước mà đút cho người cha đang đổ bệnh, “Cha, có nước, cha uống một ít đi.”
Người đàn ông kia có vẻ như đang phát sốt, bệnh nặng đến hồ đồ, được con trai đút nước, ông ta cũng chỉ mơ màng uống một ít.
Lưu Trạm đứng dựa vào xe chở tù, hỏi: “Ê, ta nghe nói lần này có hoàng thân quốc thích tới, là hai người à?”
Nào ai ngờ lại có người hỏi thẳng như vậy chứ? Thiếu niên sững sờ.
“Nghịch tử, một lúc rời mắt không canh là lại đi gây chuyện!” Lưu Học Uyên không chút lưu tình xách tai Lưu Trạm trở về.
“A a a! Cha! Đau đau đau!”
“Đứng ngay trước huyện nha hỏi thăm thân thế của phạm nhân? Thật không biết trời cao đất dày là gì!” Lưu Học Uyên đập lên gáy hắn một phát.
Lưu Trạm kêu oan: “Con thuận miệng hỏi thôi, còn nữa, cha, chẳng lẽ cha không tò mò à?”
Lưu Học Uyên trừng mắt với thằng con mình, thái độ làm như không để ý bỏ thêm vào bát mì của Lưu Trạm một miếng thịt heo.
“Mau ăn đi, nếu không quay về kịp giờ cơm tối mẹ con lại lo lắng.”
Lưu Trạm nhìn miếng thịt heo trong bát, không còn ấm ức gì nữa, cắn từng miếng từng miếng, ăn đến mức miệng mồm bóng nhẫy.
[Hết chương ]