Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

chương 38: 38: sư thúc ngươi tốt!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Âm thanh của Dương Thanh truyền tới làm Nhất Vô Niệm không khỏi thở nhẹ ra một hơi, ít nhất có vị sư bá này ở đây, chắc hắn cô nàng này sẽ không dám làm khó hắn.

Nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy hóa ra có chỗ dựa thật tốt dùng.

Vừa mới định mở miệng đáp lại, Dương Cơ Nguyệt đứng ở trước mặt hắn đã lên tiếng trước, “Gia gia, ta đến thăm người!”

Nói xong câu nàng liền chạy tới bên cạnh lão giả, cũng chính là Dương Thanh ôm lấy cánh tay của lão lắc lư.

“Tiểu nha đầu ngươi vậy mà hôm nay có lương tâm đến thăm gia gia sao? Nói đi lại muốn xin ta bao nhiêu linh thạch.” Dương Thanh cười mắng thiếu nữ, nhưng trong ánh mắt tỏa ra sự hiền hòa trìu mến.

“Gia gia, ngươi sao có thể nói Cơ Nguyệt như vậy được cơ chứ.” Dương Cơ Nguyệt không vui bĩu môi nói.

“Được, được… là gia gia nói sai.” Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu nhìn tôn nữ của mình.

Nhất Vô Niệm há hốc mồm nhìn hình ảnh trước mắt, mới vừa rồi hắn còn đem Dương Thanh sư bá làm chỗ dựa, thoắt cái sư bá liền trở thành gia gia của đối phương.

Rốt cuộc đây là trùng hợp ngẫu nhiên hay vận mệnh đang trêu đùa hắn vậy.

Một bên khoác tay lên ống tay áo của gia gia, một bên Dương Cơ Nguyệt còn không quên trừng mắt với Nhất Vô Niệm, trong ánh mắt khó nén khỏi tia cười đắc ý.

Cô nàng này đáng đánh đòn.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Nhất Vô Niệm biết hắn không thể nói ra điều này được, cuối cùng đưa ánh mắt dừng tại mấy cuốn điển tịch trên tay của Dương Thanh sư bá.

Bên này, Dương Thanh một hồi nói chuyện với tôn nữ cũng khẽ lắc tay nói: “Nguyệt nhi, ngươi ra bên kia đứng một chuyến để ta giải quyết nốt công việc.”

“Công việc?” Dương Cơ Nguyệt nhìn qua Nhất Vô Niệm liền hiểu ra.

Vốn đang nghĩ có nên nói với gia gia trừng phạt tên tiểu tử này một chút không, nhưng cuối cùng vẫn thôi.

Nàng ngoan ngoãn đi phía sau lưng Dương Thanh.

Đi đến trước mặt Nhất Vô Niệm, Dương Thanh nói chuyện: “Vô Niệm, ngươi mau đến đây xem sư bá chọn cho ngươi mấy cuốn điển tịch này đúng ý không?”

Hai huynh muội họ Dương còn đang kinh ngạc không biết tên tiểu tử này là ai, vậy mà để gia gia đích thân tìm điển tịch cho thì nghe được hai chữ kia liền giật mình.

“Sư thúc?”

Gia gia lại đối với nam tử này tự xưng là sư thúc, vậy chẳng phải nói cấp bậc địa vị còn cao hơn hai người bọn họ.

Dương Cơ Tử suy nghĩ một chút liền nhớ lại biểu tình lúc nãy của Nhất Vô Niệm, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, may mắn bản thân hắn còn chưa có quá phận.

Lại nhớ ra điều gì hắn liền nhìn qua muội muội, lần này xem ra muội muội nhận được một bài học đắt giá rồi.

Lúc này, trong lòng Dương Cơ Nguyệt tràn ngập sóng gió.

Nàng không nghe nhầm đấy chứ, người này vậy mà lại hơn nàng một bối phận.

Nói như thế chẳng phải nàng phải gọi hắn là sư thúc.

Dương Cơ Nguyệt rất muốn hỏi gia gia của nàn một câu để xác định điều này, nhưng có vẻ như điều đó không cần thiết nữa, khi mà cuộc đối thoại của hai người họ đã chứng thực tất cả suy nghĩ của nàng.

“Sư bá không sai biệt lắm chỗ này đều đối với ta hữu dụng, đa tạ người!” Nhất Vô Niệm cầm trên tay từng cuốn điển tịch cày cộm nói với Dương Thanh.

“Ha ha, hữu dụng liền tốt rồi.” Dương Thanh vuốt râu trên cằm gật gật đầu vui vẻ nói với Nhất Vô Niệm.

“À… phải rồi!” Dương Thanh chỉ vào một bên thiếu niên, thiếu nữ nói: “Đây là Dương Cơ Tử cùng Dương Cơ Nguyệt, hai đứa nhỏ này là tôn nhi của ta.”

Nói xong Dương Thanh lại vẫy tay với hai người huynh muội Dương Cơ Tử cùng Dương Cơ Nguyệt, chỉ tay vào Nhất Vô Niệm giới thiệu: “Mấy đứa mau mau đến thỉnh an Vô Niệm sư thúc các ngươi đi.”

Dương Cơ Tử không có băn khoăn gì cả kéo tay muội muội trên mặt vẫn còn phụng phịu đối với Nhất Vô Niệm hành lễ: “Cơ Tử, Cơ Nguyệt gặp qua Vô Niệm sư thúc!”

Nhất Vô Niệm một tay hơi gãi gãi cái sống mũi của mình khoát tay nói: “Không có gì, không cần phải khách sáo!”

Hắn dường như thấy được côn nàng Dương Cơ Nguyệt này, hình như không những không sợ mà còn càng thêm bất mãn với hắn thì phải, mà cũng đúng, ai lại muốn hành lễ đối với người mà mình vừa khó chịu bao giờ.

Nhưng mà đến nước này rồi thì hắn cũng đành chịu thôi, việc nhỏ nhặt này cũng không thể nói với Dương Thanh sư bá đi.

Quá mất mặt!

Đến lúc đó có khi lại bị gán cái tội trưởng bối nhỏ mọn thì hỏng bét.

Dương Cơ Nguyệt một bên phồng má không hài lòng nhìn Nhất Vô Niệm, bỗng nàng nghĩ tới chủ ý gì, lập tức khuôn mặt đổi nét cười nhìn Nhất Vô Niệm nói: “Vô Niệm sư thúc, Cơ Nguyệt hành lễ cũng đã làm rồi, không biết sư thúc liệu có quà quà gặp mặt hay không?”

Nói xong còn giơ một tay ra giống như muốn nhận quà.

Trong lòng Nhất Vô Niệm có chút cứng ngắt, cô nàng này đổi sắc mặt thật nhanh, vừa nãy còn trừng mắt đỏ mặt tía tai bây giờ lại gọi một câu sư thúc, một tiếng sư thúc ngọt sớt… Thật là làm người ta có chút không thích nghi được!

Quà gặp mặt à? Hừm… hình như hắn có một chút quà của hệ thống chưa dùng tới.

Dương Cơ Nguyệt vốn mang theo tâm tư trêu đùa Nhất Vô Niệm, đối phương dù cho hay không cho nàng đều sẽ bắt bẻ.

Quà đểu nàng liền làm hắn mất mặt chế cười, quà tốt sao… Ha ha.

Làm gì có chuyện đó được.

Nhìn tu vi của người này mới Luyện Khí tầng nàng liền biết mới gia nhập tông môn, mới gia nhập làm sao có khả năng có đồ tốt.

Điều này cũng làm nàng khó hiểu.

Người này niên kỷ cũng không nhỏ, nếu như không muốn nói rằng lớn hơn nàng.

Vậy mà hắn mới chỉ có tu vi Luyện Khí tầng , không biết vị sư lão tổ nào nguyện ý chiêu thu hắn nữa.

Gia gia nổi tiếng cương trực cũng có thể cười nói với hắn, còn giúp hắn tìm điển tịch điều này rất khả nghi.

Kẻ này thiên phú yếu nhưng dường như lại rất được cao tầng chào đón, lý do sẽ là gì đây?

Mặc kệ thế nào nàng đều phải làm đối phương gặp khó mới được, như vậy trong lòng nàng mới vui được.

Nghĩ như vậy tay của nàng càng giơ tới gần trước mặt Nhất Vô Niệm hơn.

Dương Thanh thấy tôn nữ của mình như vậy vốn còn muốn trách mắng một phen, nhưng cuối cùng cũng không nỡ, dù sao đều là tôn nữ bản thân yêu thương nhất.

Nhưng mà suy nghĩ một chút thì cảm thấy vấn phải tìm bậc thang xuống cho sư điệt.

“Khụ khụ… Nguyệt nhi, Vô Niệm sư thúc của ngươi lần này đến đây là có công việc, đừng quấy.”

Dương Cơ Nguyệt không cam lòng đưa tay rút về, ngoảnh đầu sang một bên coi bộ rất tức giận.

Thở dài trong lòng một tiếng, Nhất Vô Niệm cười nói: “Sư bá nói quá lời rồi, trưởng bối gặp mặt tất nhiên phải có quà.

Mặc dù lần này không chuẩn bị được quà kỹ càng, nhưng cũng coi như chút lòng thành mong hai vị sư điệt không chê bai.”

“Sư thúc nói quá lời rồi.” Dương Cơ Tử cảm thấy muội muội lần này chính là muốn làm khó chịu vị sư thúc tiện nghi này đây mà.

Đương nhiên hắn không thể để cho làm mối quan hệ hai bên căng thẳng được, hơn nữa hắn đã biết vị sư thúc tiện nghi này lai lịch rồi.

Đoán không sai chính là…

Vốn dĩ nghĩ cứ thế bỏ qua, nhưng nghe được lời của Nhất Vô Niệm nói lập tức không khỏi cười thầm.

“Ha ha.

Gia gia đã cho ngươi một cơ hội xuống đài rồi, vậy mà ngươi còn không biết thân biết phận.

Đã thế để bản cô nương cho ngươi toại nguyện.”

Dương Thanh cũng không ngờ Nhất Vô Niệm sẽ nói thế, cuối cùng cũng đành thở dài, chỉ mong chút nữa tôn nữ không làm khó sư điệt..

Truyện Chữ Hay