Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành

chương 22: 22: học tập trận pháp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy ngày kế tiếp Nhất Vô Niệm như thường lệ đả tọa tu hành, tưới linh dược thủy cho hạt giống cùng rèn luyện cơ thể.

Trải qua mấy ngày liên tục không ngừng tự thân tu luyện Nhất Vô Niệm cảm thấy tu vi của bản thân cũng có chút tăng tiến.

【Tu vi: Trúc Cơ tầng (/)】

Mặc dù có tăng thật nhưng cảm giác cũng không có nhiều như tưởng tượng.

Bất quá, Nhất Vô Niệm cũng không gấp dù sao tu hành cũng không phải một sớm một chiều liền hoàn thành.

Cuối cùng hắn dứt khoát đình chỉ việc tu luyện, cất bước đi ra khỏi động phủ tiến về động phủ của sư tôn Lăng Không.

Hôm qua sư tôn đã nhắc hắn hôm nay sẽ đi theo hắn học tập một chút liên quan tới trận pháp, bởi vì Trấn U Minh bên trong có đại trận phong cấm, rất cần người hiểu rõ trận pháp.

“Ngươi đã tới rồi! Hôm nay vi sư sẽ dạy ngươi về trận pháp, việc này rất quan trọng bên trong Trấn U Minh.

Niệm nhi, ngươi cần cố gắng học tập cho tốt!”

Lăng Không đối với đệ tử của mình ân cần dặn dò.

“Vâng sư tôn, đệ tử sẽ chăm chỉ học tập!” Nhất Vô Niệm ngoan ngoãn đáp lại.

“Được rồi, vậy vi sư sẽ giải thích cho ngươi hiểu thế nào là trận pháp.” Lăng Không đối với đệ tử của mình chịu khó rất hài lòng.

Hắn điều chỉnh ngữ khí một chút rồi nói: “Trận pháp vốn là thông qua đồ vật trung gian để dẫn động, điều khiển cùng phân bố các năng lượng trong phạm vi trận pháp bao phủ thành một loại gọi là kết giới.

Trong kết giới ta có thể tùy vào việc nắm giữ thiên địa pháp tắc để huyễn hóa ra rất nhiều loại trận pháp có công dụng khác nhau.”

Hơi dừng lại một chút, Lăng Không nhìn thoáng qua đệ tử của mình phát hiện hắn vẫn đang chăm chú lắng nghe mới hài lòng tiếp tục nói:

“Ta giới thiệu cho con một số loại trận pháp mà tu chân giới thường hay gặp nhất…”

Bên dưới Nhất Vô Niệm vô cùng nghiêm túc lắng nghe, theo như sư tôn vừa nói thì trận pháp dựa vào trình độ của Trận Pháp Sư mà diễn hóa ra vô vàn trận pháp.

Trong đó có một số loại thường gặp như: Sát Trận, Khốn Trận, Huyễn Trận, Hộ Trận, Truyền Tống Trận…

Đơn giản hiểu thì Sát Trận mang tính chất công kích, Khốn Trận có thể giam cầm đối phương, Huyễn Trận làm cho đối thủ rơi vào ảo giác… Đặc biệt nhất có lẽ chính là Truyền Tống Trận.

“Truyền Tống Trận chính là trận pháp mang tính lợi ích cao nhất trên đại lục, bởi vì sao? Bởi vì nó có thể dịch chuyển tu sĩ chúng ta đến một địa điểm vô cùng xa chỉ trong tích tắc.”

“Vậy sư tôn, tông môn chúng ta có Truyền Tống Trận không?” Nhất Vô Niệm hiếu kỳ mở miệng hỏi.

“Cái này…” Lăng Không hơi khựng lại sau đó cười khổ lắc đầu giải thích: “Tại Bắc Vực, theo như ta biết thì chỉ có các thành trì mới có.

Về phần Huyền Đan Tông chúng ta không có Trận Pháp Sư nào đủ trình độ để bố trí ra Truyền Tống Trận cả.”

“Như vậy sao…” Nhất Vô Niệm hơi thất vọng một chút.

Hắn vốn còn muốn thử trải nghiệm cái gọi là Truyền Tống Trận này như thế nào.

Hiện tại xem ra không có duyên rồi.

“Được rồi, những gì nói ta cũng đã nói rồi.

Đây là một ít thư tịch, điển tịch liên quan tới trận pháp ngươi cầm về tự mình nghiên cứu đi.”

Lăng Không giải thích xong liền đưa cho Nhất Vô Niệm một ít đồ vật liên quan tới trận, theo hắn thì trò giỏi là trò tự học tập.

Bởi vậy hắn sẽ không can thiệp quá nhiều vào sự phát triển của đệ tử mình.

“Vâng, đệ tử xin cáo lui.” Đối với sư tôn hành lễ rồi hắn rời khỏi nơi đây.

Ngay khi hắn vừa ra ngoài cửa động phủ sư tôn Lăng Không, đột nhiên có một đạo độn quang bất ngờ xuất hiện khiến hắn kinh hãi.

Nam tử mặc một bộ cẩm bào màu xanh dương hai tay chắp sau lưng, niên kỷ vô cùng trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén như kiếm, vừa nhìn liền cho hắn có cảm giác đây là một vị tuyệt thế cao nhân.

Người này là ai?

Trong nội tâm Nhất Vô Niệm tự hỏi một câu.

Khi hắn còn đang suy tư thì nam tử đã mở miệng cười nói: “Đây chính là Vô Niệm sư đệ phải không?”

Bị đối phương gọi ra tên của mình làm hắn hơi ngạc nhiên, trong đầu cấp tốc phân tích.

Người này gọi hắn là sư đệ, vậy có nghĩa địa vị ít nhất cũng bằng đám người phong chủ.

Mà mấy người khác hắn đều đã gặp mặt, người duy nhất hắn chưa từng gặp đó là…

“Vô Niệm gặp qua tông chủ!” Ngay lập tức Nhất Vô Niệm hành lễ với nam tử đối diện.

Hắn đã đoán được người trước mặt là ai.

Nam tử hơi cười khoát tay một cái nói: “Sư đệ không cần hành lễ rườm rà như vậy.

Lần này tương đối vội vàng sư huynh cũng không có kịp chuẩn bị quà gặp mặt, đây coi như một chút tấm lòng, sư đệ không cần khách sáo.”

Vừa nói nam tử từ trong nhẫn trữ vật cầm ra một túi trữ vật đưa cho Nhất Vô Niệm, sau đó khách sao mấy câu rồi đi vào bên trong động phủ.

Nhất Vô Niệm ánh mắt vô cùng phức tạp cùng bối rối nhìn chiếc túi trữ vật đang ở trên tay mình.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ gặp tông chủ trong tình huống này, hơn nữa vừa rồi hắn không cảm nhận được một chút ghét bỏ cùng bất mãn nào từ lời nói hành động cùng ánh mắt của đối phương.

Không những thế còn được tông chủ sư huynh trên danh nghĩa tặng quà gặp mặt, đây cũng quá nhiệt tình rồi.

Mặc dù không biết tông chủ là nể mặt sư tôn hay là thật tâm thì hắn cũng có ấn tượng tốt với đối phương.

Cất túi trữ vật vào trong nhẫn trữ vật Nhất Vô Niệm cất bước đi về động phủ của mình.

Vừa vào trong động phủ Nhất Vô Niệm liền cầm túi trữ vật được tông chủ tặng ra xem, thần thức vừa mới quét vào lập tức liền giật mình.

Không nghĩ tới tông chủ còn rất hào phóng.

Bên trong có ba lọ đan dược chưa biết tên, một bộ pháp y màu trắng, linh thạch và một ít phù lục chưa biết công dụng.

Nhất Vô Niệm cầm ra từng món đồ đặt lên trên giường đá, lần này xem xét kỹ hơn thì trên thân bình đan dược có ghi một dòng chữ nhỏ.

Hồi Khí Đan, Ngưng Khí Đan và một viên Trúc Cơ Đan.

Hai loại đan dược trước thì không có gì để nói, riêng viên Trúc Cơ Đan thì làm Nhất Vô Niệm khá bất ngờ.

Phải biết để có được Trúc Cơ Đan tại Huyền Đan Tông cũng không dễ dàng, đệ tử có thể dùng điểm cống hiến để đổi nhưng cũng không dễ dàng.

Hoặc có thể thông qua trưởng bối như sư tôn ban tặng chẳng hạn, hắn hiện tại chính là thuộc về điều này.

Cuối cùng một cách trực quan hơn đó là tranh tài.

Mỗi năm Huyền Đan Tông đều tiến hành khảo hạch đệ tử ngoại môn, giống như đợt trước hắn từng tham gia.

Mười người đứng đầu mỗi người đều sẽ nhận được một viên Trúc Cơ Đan, cạnh tranh công bằng, dùng thực lực để giành được phần thưởng.

Lần trước hắn đột ngột dừng cuộc khảo hạch cho nên cũng không biết những ai tiến vào mười người mạnh nhất.

Bỏ qua mấy dòng suy nghĩ này ánh mắt Nhất Vô Niệm nhìn về đồ vật còn lại, linh thạch thì có khoảng viên hạ phẩm.

Về phần phù lục thì hắn không hiểu lắm cho nên tạm thời cất đấy.

Cuối cùng chỉ còn lại một đồ vật duy nhất, đó là một bộ pháp y.

Nhất Vô Niệm không nghĩ nhiều lập tức nhỏ máu nhận chủ.

Trải qua một chút thời gian luyện hóa, hắn phát hiện không ngờ bộ pháp y này thuộc về Pháp Khí cực phẩm.

Pháp Khí cực phẩm đối với Nhất Vô Niệm mà nói cũng không phải thứ gì đó ghê gớm, nhưng dù sao bộ pháp y này cũng là được người khác tặng.

Điều này làm cho hắn có một chút cảm giác khó nói lên lời..

Truyện Chữ Hay