Trở về động phủ, cảm nhận được quả trứng vẫn không có dấu hiệu nào chứng tỏ sẽ nở ra, nói thật trong lòng của hắn cũng vô cùng im lặng.
Nếu như không phải hắn có hệ thống, biết được bên trong quả trứng này chính là hậu duệ của thượng cổ miêu tộc thì hắn cũng không có trông mong gì khác.
Nhìn hơn chục năm nhưng nó vẫn không có ý định sẽ chui ra, Nhất Vô Niệm mới cảm thấy phía sau lưng Bắc Tiểu Mộng là một đại thế lực mạnh mẽ cỡ nào.
Những năm gần đây hắn thường xuyên cung cấp linh tài địa bảo, các loại linh nhũ cực phẩm chỉ mong muốn một điều nhỏ nhoi thôi, đó chính là khiến cho quả trứng nhanh chóng nở ra.
Bất quá, xem ra tạm thời bản thân hắn có lẽ nên lãng quên nó đi thì hơn.
Bởi vì, dưới ánh mắt của hắn, hắn cho rằng thời điểm quả trứng này nở ra còn rất xa xôi.
Lắc đầu cười nhẹ, hắn ngắt một lá ngộ đạo trà sau đó bắt đầu các bước pha trà.
Một thời gian pha trà cho sư tôn, hắn cũng học hỏi được rất nhiều điều.
Ngồi trong động phủ một mình cầm tách trà nóng hổi nhâm nhi, quãng thời gian một mình này hắn khiến hắn đam mê trà đạo.
Tự mình pha trà, một mình nhâm nhi thưởng thức, vừa kết hợp với thư giãn quả thực khiến cho tinh thần của hắn một mực đạt tới trạng thái đỉnh phong.
Cũng bởi vì trạng thái một mực tốt khiến cho hắn cảm ngộ mọi thứ như diều gặp gió, tiến triển thần tốc, hắn có thể cảm nhận được không bao lâu hắn liền đạt tới trạng thái viên mãn, có thể trùng kích Nguyên Anh.
“Vô Niệm sư đệ!”
Đột nhiên có âm thanh từ bên ngoài động phủ truyền vào khiến cho hắn cớ chút nghi hoặc, đứng dậy đi ra động phủ, chỉ thấy bên ngoài đang đứng chính là một vị thiếu nữ.
Thiếu nữ sở hữu khuôn mặt tuyệt mỹ, dáng người thướt tha, yểu điệu thục nữ quả thực mê người.
Bất quá, trong mắt Nhất Vô Niệm hiển nhiên không có chú ý mấy điểm này, trong lòng mặc dù không hiểu sao đối phương lại tìm tới, nhưng bên ngoài vẫn phải mỉm cười tiếp đón.
Tử Tuyết Lam cười nói:
“Liên quan tới bên trong tông môn, tông chủ sư huynh nhờ ta chuyển giao chút việc đến ngươi.”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, nàng cũng chỉ cười cười.
Hai người đi vào bên trong động phủ, Nhất Vô Niệm với tư cách là chủ nhà đương nhiên không có lý nào không mời khách.
Một tách trà nóng hổi, một đĩa linh quả hắn trồng ra, có thể nói là chiêu đãi tận tình.
Tử Tuyết Lam cũng không phải lần đầu đến đây, nàng không chút khách sáo một bên cầm linh quả ăn, vừa thưởng thức tách trà vừa nói:
“Những năm này ngươi bế quan trong tông môn nên không biết, gần đầy các sự kiện tại Bắc Vực diễn ra liên tục, bởi vậy rất nhiều đệ tử trong tông môn đều ra ngoài.
Vài ngày nữa là tới ngày khảo hạch nhập môn, ý của tông chủ sư huynh là muốn ngươi đến đó chủ trì.
Ta đều nói rồi đó, ngươi thấy thế nào?”
Trông thấy vẻ mặt mờ mịt của hắn, Tử Tuyết Lam bèn nói thêm:
“Tông chủ sư huynh vốn dĩ làm như vậy, một phần là nhờ ngươi, còn đâu cũng là muốn ngươi rèn luyện một chút sự vụ bên trong tông môn.”
Tử Tuyết Lam nói thẳng như vậy hắn cũng không thể tiếp tục giả ngơ, vừa nãy hắn còn định lên tiếng từ chối, nhưng nghe mấy lời này của nàng, đành phải nuốt vào họng.
Chuyện đã đến lúc này, nói từ chối là không thể nào, cuối cùng hắn cũng bất đắc lên tiếng đồng ý.
Tiếp đó, hai người vui vẻ trò chuyện không bao lâu Tử Tuyết Lam đứng dậy xin phép trở về, mà Nhất Vô Niệm cũng khách sáo vài câu, bất quá Tử Tuyết Lam chỉ cười cười.
Nhìn bóng lưng của Tử Tuyết Lam hắn trầm tư suy nghĩ, lần này không biết tại sao tông chủ lại bảo hắn đi chủ trì khảo hạch nhập môn.
Nếu nói rằng bên trong tông môn hết người, hắn là người đầu tiên đứng ra không tin, nói đùa gì chứ Huyền Đan Tông với tư cách là một trong những thế lực mạnh nhất Bắc Vực.
Bên trong tông môn vô số cao thủ.
“Tông chủ muốn hắn ra mặt chẳng lẽ chỉ đơn thuần như những gì Tử sư tỷ nói.”
Ánh mắt của Nhất Vô Niệm nhìn về một phía, miệng hơi lẩm bẩm một câu.
Nói xong, hắn đứng dậy đi vào bên trong động phủ tiếp tục tu luyện.
…
Sau khi rời khỏi Trấn U Minh, Tử Tuyết Lam ngoảnh đầu nhìn về đằng sau, bên trong ánh mắt cũng có một chút mê man.
…
Tám ngày sau, Nhất Vô Niệm từ bên trong đả tọa tỉnh lại, sau khi làm xong những công việc hàng ngày hắn mới rời khỏi Trấn U Minh.
Mà ngay sau khi Nhất Vô Niệm rời khỏi Trấn U Minh, một bóng người xuất hiện trên đỉnh Trấn U Minh người này nhìn bóng lưng biến mất của Nhất Vô Niệm thật lâu, sau đó mới xoay người đi vào bên trong Trấn U Minh.
Lần đầu tiên được giao cho việc lớn để làm trong lòng của hắn cũng có một chút hồi hộp, bất quá cũng không có vấn đề gì lớn, dù sao hắn cũng trải qua mưa tanh gió lớn chuyện gì mà chưa từng gặp qua.
Chẳng qua lần đầu được tông chủ tín nhiệm giao cho việc hệ trọng trong lòng có chút lo lắng bản thân làm không tốt.
Khảo hạch nhập môn, nói chính xác chính là chỉ những người từ khắp nơi trong phạm vi Bắc Vực đi tới Huyền Đan Tông kiểm tra tư chất, vượt qua khảo thí để trở thành đệ tử của tông môn.
Cơ bản có hai hình thức kiểm tra, đầu tiên chính là kiểm tra linh căn, nếu như linh căn của ngươi mạnh thì ngươi sẽ được tuyển thẳng.
Được coi là mầm mống tốt, tông môn sẽ trọng điểm bồi dưỡng.
Cách thứ hai chính là thông qua khảo hạch.
Bất kể là linh căn yếu, hay phế thế nào chỉ cần ngươi có thể vượt qua thì tông môn đều sẽ nhận ngươi làm đệ tử.
Thế nhưng những nhóm người này đều sẽ thông qua một năm khảo hạch nữa, sau đó bắt đầu sàn lọc.
Nhất Vô Niệm trước đó cũng thuộc về nhóm này, bất quá khác biệt chính là hắn không cần đi khảo hạch, mà là được một vị trưởng lão trong tông môn đưa vào.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không đạt yêu cầu, rất nhanh liền trở thành đệ tử ký danh, ba năm trôi qua hắn không khác gì đệ tử tạp dịch.
Khoảng thời gian đó, nói thật hắn cũng không có oán trách tông môn một chút nào, chẳng qua trong lòng vẫn luôn chất chứa tâm tư, buồn phiền.
Thời gian luân chuyển, giờ hắn lại trở thành người chủ trì đại hội khảo hạch nhập môn, cảm xúc có chút không nói thành lời.
Ngự kiếm, thoắt một cái hắn liền hóa thành một đạo lưu quang trên không trung…
Tại bên ngoài Huyền Đan Tông, lúc này vô cùng nhộn nhịp.
Hôm nay là ngày Huyền Đan Tông mở cửa thu nhận một đợt đệ tử mới, rất nhiều thế lực lớn nhỏ bên trong Bắc Vực đều đến tham gia.
Liếc mắt liền có thể thấy được mỗi chỗ, mỗi một đoạn đều có một nhóm người tụ tập trao đổi, nói chuyện phiếm bất quá cũng có rất nhiều thanh thiếu niên, thiếu nữ lẳng lặng đứng một mình.
Đương nhiên cũng có một chút thế lực lớn, chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận ra được bởi vì đội hình của đám người này thật sự quá xa hoa, hơn nữa bên người toàn có cao thủ đi theo, khí thế lộ ra lập tức không khó đoán.
Tại phạm vi của Huyền Đan Tông đa số mọi người đều biết thân biết phận, không có ai đầu óc bị nước rút cố tình gây sự ở đây.
Thời gian trôi qua khoảng hơn một giờ nữa, đột nhiên từ bên trong Huyền Đan Tông truyền ra chín tiếng chuông gõ vang.
Trên hư không của tông môn tức khắc hiện ra một chiếc đỉnh màu vàng chói lóa, đỉnh hiện đám người bên dưới lập tức cảm nhận được áp lực.
Áp lực đến bất ngờ nhưng rời đi cũng rất nhanh nhưng vẫn để lại cho đám người bên dưới thổn thức không thôi, mồ hôi sau lưng ướt đẫm, ánh mắt chói lóa nhìn về phía bên trong Huyền Đan Tông..