Bà Mối Vương Phi

chương 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bước từng chút một, đi trên bậc thang, thân hình gầy yếu màu đỏ của nàng tiến vào hỉ phô. Sáng sớm hôm nay nàng chạy tới quan gia hiệu thuốc bắc thúc giục giải dược, chỉ sợ Diêm vương mặt lạnh không tuân thủ lời hứa, đã quên sự việc lúc này. Thấy Phong Trường Lan đang bắt tay vào chế biến dược, nàng mới yên tâm mà rời đi khỏi hiệu thuốc bắc, nhìn sắc bầu trời còn sớm, nghĩ rằng, rời đi hỉ phô lâu như vậy cũng nên trở về nhìn xem, mọi người khẳng định rất nhớ nàng .

“Lão bản!”

“Lão bản, ngươi đã trở lại.” Tiểu nhị vội vàng xông tới.

“Gần đây các ngươi thật sự rất vất vả.” Nàng nhìn bốn phía, có người đang gấp gáp chế tạo mành hỉ, có người đang phơi lụa đỏ ở trong góc.

“Lão bản, ngươi phải dưỡng thương cho tốt, trong cửa hàng còn có nhóm chúng ta. Sinh ý gần đây cùng ngày thường không sai biệt lắm.” Dư bá khuyên bảo.

“Chính là trướng phòng mới tới kia......” Bọn họ chỉ người được Phong Trường Lan phái tới.

“Tuỳ hắn đi, về sau đem trướng phòng cùng bạc đều giao cho hắn, tiền công của các ngươi đều không thay đổi.”

“Nhưng là lão bản, cái này không được tốt đi.”

“Không thấy lão bản đang mệt mỏi sao?” Dư bá thấy sắc mặt Cô Sương không tốt, vội vàng khuyên nhủ những người khác.

“Lão bản, vào nhà nghỉ ngơi, thật vất vả mới trở về, đừng phiền lòng chuyện khác.”

Nàng cảm kích gật đầu.

“Đến hỉ phô, cũng không cùng Liên di nói một tiếng.” Cửa đột nhiên xuất hiện một đám người, người người thần sắc yên lặng trang nghiêm, tất cả đều mặc một áo dài màu tương, người đứng đầu thân quý khí mặc áo bào màu tím thêu Kỳ lân sải bước đi đến

Cô Sương xoay người, nhìn thấy cờ tung bay cùng mọi người, không khỏi liên tục lắc đầu.

Bày trận lớn như vậy, toàn thành Trường An người người đại khái đều biết nàng cùng hắn lằng nhằng cùng một chỗ.

Ai! Biết hắn đi vào triều, nàng mới chuồn êm đi ra, kết quả vẫn là bị bắt được

“Vương gia, đều đã đến đây, vào bên trong ngồi đi.” Nàng tươi cười, muốn đưa hắn đến chính sảnh ngồi xuống.

Nào biết Thuần Vu Thiên Hải có quyết định của mình. Hắn vòng qua nàng, mọi nơi nhìn nhìn, chọn phòng trong cùng có treo mành hồng.

“Vương gia, đó là phòng của dân phụ, không có thoải mái để cho người ta đi thăm......”

Khuyên bảo vô dụng, thân ảnh cao to đã đi vào trước cửa.

Hắn âm thầm câu môi. Cô Sương ngốc, nàng càng sốt ruột càng chứng minh có quỷ.

Bước vào trong phòng, cái bàn mộc mạc, giường gỗ đơn giản đã thu hết vào trong đáy mắt. Hai kiện quần áo buộc loạn rất giống với tác phong của Cô Sương.

Hơi hơi hít vào, trong phòng đều là mùi thơm ngát, cái này xác nhận nàng muốn dùng hương phấn kia để che đi hương thơm.

Một loại hương vị làm cho ngực hắn ngực sung sướng bình an.

Hắn nhắm mắt lại, làm cho chính mình trầm luân ngắn ngủi trong hơi thở tại đây

“Vương gia, nơi này rất chật hẹp, vẫn là nên đi ra chính sảnh đi, độc của Vương gia độc còn chưa hết, hãy bảo trọng a.” Cô Sương ở phía sau hắn, có chút sốt ruột nói.

Hắn đi vào phòng của nàng, nhìn chung quanh, giống như đang xem xét bí mật trong lòng của hắn.

Hắn là cố ý.

“Nàng cũng đọc sách?” Không để ý tới lời của nàng, hắn thẳng đi đến bàn gỗ bên gần giường, nhìn thấy mặt trên có mấy quyển sách đã bị lật nhiêu có chút rách nát.

“Đều...... Là Trầm Tứ Thiếu đưa tới, nó là thư tứ của lão bản, lão cảm thấy mỗi người đều nên yêu sách, ha ha, thần sớm nói với hắn rằng thần không biết chữ.” Nàng cười gượng.

“A! Hắn là người nào?” Mi phong trầm xuống, hắn thực không vui hỏi, ngón tay dài cầm trang sách lật tới lật lui, cuối cùng đứng ở một quyển sắp nát hết “Kinh Thi”.

“Đó là huynh đệ của thần! Sách của hắn xuất bản đỏ cả bầu trời Trường An “không cùng chí hướng”, hắn mặt trên khen ngợi hỉ phô của thần, mỗi một mùa đều thổi phồng cho thần một phen, hỉ phô có thể có lợi nhuận đó là nhờ công lao lớn nhất của hắn.” Nếu không có Trầm Tứ Thiếu nàng sẽ thua lỗ nhiều hơn so với kiếm lời.

Hắn u oán ngắm nàng liếc mắt một cái. Cùng nam nhân khác xưng huynh gọi đệ, đối phương mà không có không an phận chi tưởng? Hắn không tin.

Mùi chua không đầu không đuôi xuất hiện làm cho Cô Sương ngậm miệng. Hắn giống như không thích có nam nhân khác tới gần nàng.

Lật lật [Kinh Thi], những ngón tay dài dừng ở một tờ giấy, không nhúc nhích. Tờ giấy kia bị lật vô số lần, còn có rất nhiều nếp gấp, có thể thấy được người đọc sách tương đương yêu thích văn chương này.

“Nghi ngôn uống rượu, cùng tử giai lão, cầm sắt ở ngự, ai cũng tĩnh hảo.” Kìm nén rung động, hắn nhớ kỹ câu thơ trên trang sách này, đây là ở trong mộng, hắn đối thân ảnh vô hình ngâm xướng thâm tình.

Cô Sương ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới hắn sẽ tìm tìm đến câu này.

Đây là câu thơ đầu tiên hắn dạy cho nàng, muốn nàng phải luyện tập chữ cho tốt, bọn họ đã từng thân thiết đến thế ở tại trong câu thơ ngắn gọn này.

Tim đập nhanh, nàng vội vàng nghĩ biện pháp muốn che dấu, thấy hắn vẫn chưa truy vấn, nhẹ nhàng thở ra.

“Rất kỳ quái nga, câu thơ này cùng với câu thơ trên vò rượu kia giống nhau như đúc.” Hắn giả bộ hoàn toàn tỉnh ngộ nói.

Ngươi cố ý ! Cô Sương trong lòng mắng nhẹ. Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra được hắn đang dò hỏi.

“Không biết chữ mà ở trong phòng này khắ nơi đều có sách.” Hắn tức giận nói nàng.

“Dù sao còn có thể chụp muỗi.”

“Không nói đến sách, hôm nay tiến cung, thái thượng hoàng thưởng cho bổn vương một ít nho Cao Xương, nàng muốn ăn không? Nghe nói đến nho Cao Xương này rất ngọt, ở Trường An cũng chỉ trong cung mới có thể thấy.”

“Nho...... Nho. Ta không muốn ăn, sẽ dơ quần áo, lại lạnh lạnh.”

“Nếu như vậy, Đông Lam, đem nho vừa lĩnh phân cho bọn tiểu nhị ăn đi.” Hắn đối với cửa sổ cao giọng nói.

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Cô Sương vểnh tai nghe, đau lòng thấy bọn tiểu nhị vừa ăn nho vừa cười đùa. Rất muốn ăn nha!

“Ta đã ngửi được mùi nho.” Hắn đùa nàng.

“Vương gia, thần mệt mỏi, muốn ở trong này nghỉ ngơi, đêm nay sẽ không trở về Hưng Khánh cung, người mau dẫn người trở về đi.” Nàng muốn ở lại trong cửa hàng đem bọn họ mắng đến thối đầu. Ăn nho của nàng, hừ! Nàng sắp tức giận đến điên rồi.

Nghe nàng kêu mệt, hắn đi tới, ôn nhu vỗ vỗ lưng của nàng, đem nàng kéo đến bên giường, tháo tung mái tóc của nàng ta.

“Mệt mỏi thì ngủ đi, ta ở tại đây giúp nàng.” Hắn tự tay cởi bỏ áo ngoài của nàng, giúp nàng nằm ngã xuống giường.

Bàn tay to nắm giữ nàng hạ xuống dưới, cùng mười ngón tay của nàng đan xen nhau

Nàng rụt rè rút tay về, rồi lại ngừng lại. Một chút ôn nhu, một chút ấm áp, nàng vẫn là thực tham. Nàng chỉ dừng lại một hồi thôi thì sẽ rút ra.

Lông mi dài nhướng lên, nàng nhìn nhìn hắn.

“Vương gia?” Hắn sao vẫn còn không đi?

“Chờ nàng nghỉ ngơi đủ, rồi chúng ta trở về Hưng Khánh cung.” Hắn mỉm cười, ngồi ở bên giường.

“Vương gia, có thể để cho thần ở lại......”

Không cho nàng cơ hội dông dài, môi hắn khẽ chạm lên môi nàng lộ ra cảm giác man mát.

Cả người cứng đờ. Hắn......

Nhẹ nhàng đụng chạm làm hai gò má của nàng phất hồng.

Mang theo nỗi lo lắng giống như chuồn chuồn lướt nước một đường lướt qua cánh môi, sau khi khiến cho kích động lại bằng tất cả thương tiếc hút môi thơm tho của nàng.

Hắn hôn vẫn là làm cho người ta say mê như vậy, không vội không say, thâm tình như nước, trong giây lát đó, càng có thể làm cho người ta thêm tham lam cùng quyến luyến, khơi mào hoả diễm ở chỗ sâu nhất trong linh hồn.

Khi sắp làm đối phương bốc cháy, hắn lại hợp thời thối lui, làm cho người ta từ trong sương tuỷ cũng biết vị nhưng lại không được thoả mãn.

“Ngủ đi.” Hắn nhíu mày, có cảm giác khoái ý được thực hiện.

Thế nào còn dám không nghe lời, nàng liền quay lưng đi, ôm môi sắp cháy nhắm hai mắt lại.

Một cái hôn gơi lại bao nhiêu hoài niệm. Tư vị lần đầu tiên ở trong lòng hắn, cảm giác lần đầu tiên hôn lên khoé môi hắn, còn có năm tháng mà bọn họ hoạn nạn có nhau.

Nàng sẽ bảo vệ tốt tất cả những chuyện này, đem yêu thương ở lại trong lòng, thẳng đến khi bước lên hoàng tuyền. Chỉ cần nàng còn sống, tình yêu của bọn họ sẽ vẫn tồn tại, chẳng sợ hắn cái gì cũng không nhớ rõ.

Đêm dài tĩnh lặng, ngoài tường vài tiếng chó kêu có vẻ phá lệ chói tai, ánh mắt tinh anh nhẹ nhàng giống như vải bông. Nàng lê thân thể lạnh lẽo, rón ra rón rén bay qua lùm cây, ánh mắt đông ngắm tây ngắm nhìn xem, phát hiện ra trước tẩm phòng của Thuần Vu Thiên Hải không có người trông coi.

“Đông Lam cùng Ích Thọ cũng đi ngủ? Thật sự là trời cũng giúp ta.” Nàng nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, nhẹ mũi chân hướng cửa sổ tới gần.

Lại xác định không có người, nàng đẩy cửa mà vào.

Lặng yên không một tiếng động đi vào bên trong phòng, ánh sáng của bầu trời lam âm u xuyên thấu qua rèm thưa vào phòng.

Một nam tử lõa lồ, khuôn ngực gầy gò, giống như một bức tượng, mặc áo ngủ màu gấm nằm yên lặng ở trong phòng. Lông mi thật dài, theo hô hấp đều đều khẽ nhếch lên. Ngũ quan rõ ràng, yên tĩnh gợn nước dưới ánh trăng.

Giương cái miệng nhỏ nhắn, nàng nhìn đến ngây người.

Sau một lúc lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, nhớ tới bản thân mình tới làm gì.

Họa thủy a, nam nhân rất tuấn tú cũng là họa thủy.

Từ trong túi đổ ra một viên thuốc, lại từ trên thắt lưng nàng khéo léo lấy ra một cái lư hương.

“Đây là giải dược độc nhất vô nhị của khấp huyết thảo, chàng phải hấp thụ cho tốt, dùng sức hấp, nhất định sẽ tốt lên.” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm. quay đầu lại nhìn nam nhân đang ngủ say.

Ngủ thực say đây, hẳn là sẽ không biết nàng tới.

Đốt với bôi thuốc xong, một vị thuốc đông y mùi thơm ngát toả ra, trong phòng nhất thời khói nhẹ lượn lờ.

Sợ rằng hắn hấp không đủ nhiều, nàng dụi mắt nhẹ, đem lư hương đặt ở trên tay, đưa tới đầu giường.

“Chàng hãy cố gắng lên.” Nàng tựa vào bên giường, mê luyến nhìn hắn.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, là ở trên cây Tử đằng, hắn thần thái ngạo nghễ hỏi tên nàng. Lần thứ hai gặp mặt, hắn ngồi ở trong một đám vương công quý tộc gắt gao nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đen thâm thuý, di động theo dáng người đang múa của nàng, làm mặt nàng hồng lên.

Tay áo bị người kéo kéo, nàng đột nhiên lấy lại tinh thần, nhất thời bị hù doạ.

Hắn tỉnh sao?

Hô hấp ổn định, trộm ngắm hai mắt của hắn, thấy nam nhân đang nhắm mắt ngủ say chính là giật giật, nhẹ nhàng đặt trên tay áo của nàng.

Hoàn hảo không tỉnh. Nàng nhẹ nhàng mà thở ra.

“Hoa thơm quá.” Mồm miệng không rõ lời nói vô nghĩa, đặt lên tay áo cứ thuận thế mà lên.

“Nha?” Hắn muốn làm cái gì? Cô Sương nội tâm kinh sợ, lôi tay áo dài, kết quả căn bản là vô dụng, hắn hướng bên cạnh lăn một vòng, toàn bộ đặt ở trên vạt áo của nàng.

Cô Sương cứng đờ. Động cũng không được đẩy cũng không được, chỉ cần nàng hơi thêm động tác, người này sẽ bừng tỉnh.

“Hoa hồng có gai của ta.” Hắn lẩm bẩn thanh âm chưa tỉnh, tay tự do tiến vào trong áo khoác của Cô Sương, lung tung đẩy vạt áo ra.

Nhìn xem khói thuốc, nàng cắn răng nhịn xuống.

Bàn tay trêu trọc kia vẫn chưa bởi vì ẩn nhẫn của nàng mà thu về. Nó đến rồi lại quay đi, lau quá da thịt bóng loáng ở cổ tay của nàng, đảo qua vòng eo nhỏ tinh thế như liễu của nàng, mơn trớn bên cạnh hai vú của nàng.

Cô Sương hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu hắn không nhắm mắt lại, động tác thong thả, mồm miệng không rõ, nàng nhất định nghĩ rằng hắn vẫn chưa ngủ.

“Cùng hoa mà ngủ.” Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, một tay dùng sức, giữ chặt Cô Sương đang cầm lư hương, cả người bao phủ đi lên.

Lúc Cô Sương lấy lại tinh thần thì nàng đã bị ép tới không thể động đậy.

Mà nam nhân trong lúc mơ ngủ này dùng môi nóng hôn lên làn da trắng như tuyết cuả nàng, lặp đi lặp lại. Mỗi một cái hôn như đốt cháy da thịt nàng, lưu lại nhiều vết tích màu hồng.

Nàng giống như cái thớt gỗ đợi người ta làm thịt cá, nghẹn hô hấp, cương cứng thân mình, cắn răng thừa nhận ma nhân này đụng vào, một lúc lâu sau, nàng mới có thể thoát thân.

Trên nửa thân trần tất cả đều là dấu vết hắn lưu lại. “Đáng chết.” Thừa dịp hắn xoay người, nàng chuồn xuống giường, vội vàng phủ thêm áo khoác bị kéo xuống, bực mình lắc người ra khỏi phòng. Nàng thật sự muốn bóp chết chính mình. Trong thân thể của hắn như đốt hoả tinh, đang từng bước một hủy diệt sự tự chủ của nàng.

Sớm biết thế nên nói thẳng nàng có giải dược, sẽ không vất cả như thế, Nhưng nghĩ lại, hắn chấp nhất cho trí nhớ nà như thế tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận giải dược, nàng lại cố sức khuyên bảo bản thân, nếu như bị hắn nhìn ra quan tâm của nàng, sẽ càng thêm phiền toái. Chuyện càng tô thêm lại càng đen, nàng cũng không muốn làm.

Ai!

Sáng sớm hôm sau, vừa ngủ được không bao lâu nàng mệnh khổ lại bị Liên phu nhân gọi, tiến vào chính sảnh. Đồ ăn sáng nóng hầm hập đã bày ra trên bàn tròn.

“Nàng đã tỉnh, mau tới ăn đồ ăn sáng.” Người nào đó đêm qua hại nàng, đứng núi này trông núi nọ, hôm nay lại thần thanh khí sảng tiếp đón nàng.

Cô Sương cắn răng. Xú nam nhân này!

“Đây là canh gà Liên di tự tay hầm, uống nhiều một chút.” Hắn cười tự tay múc cho nàng một chén.

“Vâng!” Cúi đầu ăn canh, tốt nhất là cái gì cũng đừng nói, nàng khó giữ được bản thân sẽ không mắng chửi người. Ai, giải dược kia còn lại ba viên, Phong Trường Lan nói, nếu không dùng hết toàn bộ, sẽ không thể chữa khỏi, nàng cố tình vụng trộm thay hắn giải độc, đốt cháy một viên thuốc cần hết một canh giờ, nàng cũng chỉ có thể phân làm bốn lần, để tránh rút dây động rừng.

Nàng thật sự muốn đâm đầu vào hồ tự sát.

“Nàng làm sao vậy, cúi đầu ăn? A? Trên cổ sao lại nhiều vết tích màu hồng như vậy?” Cố nén một bụng đắc ý, Thuần Vu Thiên Hải thực “Kinh ngạc” quan tâm nói.

“Trong Hưng Khánh cung có rất một con muỗi to.” Chính là người này.

“Thật đáng thương, nàng sống ở phía cuối cùng trước đây ít có người ở có nhiều muỗi lắm, đêm nay nàng chuyển đến Hưng Khánh điện đi. Nơi đó mỗi đêm đều có đốt hương liệu xua muỗi, sẽ không để nàng lại bị muỗi cắn.” Rất là thương hoa tiếc ngọc.

Vai Cô Sương sụp xuống, ánh mắt xinh đẹp thu lại một nửa, tựa tiếu phi tiếu nói: “Toàn bộ để cho Vương Gia làm chủ.” Có nỗi khổ mà không thể nói a.

Đêm đó, nàng lại lén lút từ phòng phía đông của Hưng Khánh điện đến phòng của hắn đốt cháy viên thuốc, lần này nàng thông minh hơn, đem lư hương đặt ở bên giường liền vội vàng cách xa, chậm đợi viên thuốc tiêu hao.

Người đang ngủ say liền trở mình, đá vào cái lư hương ở dưới. Cô Sương cản qua một lần nữa để đặt, kết quả vừa chuẩn bị lư hương cho tốt, người đã bị cuốn ở trên giường, thừa nhận đòi hỏi hôn vô độ của hắn.

Nàng không thể đông đậy không thể kêu, cương thân mình, đè nén dục vọng, mặc hắn ăn thoải mái.

Sáng sớm ngày hôm sau, thời khắc cùng nhau ăn đồ ăn sáng.

“Trên tay và trên cổ nàng sao lại vẫn có vết tích màu hồng?” Nam tử tóc chải chỉnh tề, thần thái sáng láng “kinh ngạc” hỏi.

“Ha ha, dân phụ cũng không biết.”

“Liên di, đêm qua Hưng Khánh điện không có đốt hương liệu sao?”

“Hôm qua sơ suất.” Liên phu nhân lập tức đáp.

“Xem ra thể chất của nàng dễ dàng trêu chọc muỗi, không bằng chuyển đến trong phòng của bổn vương đi, để bổn vương che chở cho nàng.” Hắn một chút cũng không giống như là đang nói cười.

Không cần đi vào bóp cổ hắn! Cô Sương nắm chặt đũa trên tay ngọc, liều mạng cắn răng. Nàng thực hoài nghi, hắn là không phải đang chỉnh nàng chứ. Nhưng ban đêm, hắn quả thật là ngủ thật sự ngon a, hô hấp đều đều nhẹ nhàng không lừa được người.

“Dân phụ no rồi, đợi chút nữa muốn quay về hỉ phô đi một chút.” Nàng buông bát đũa đứng dậy.

“Vừa vặn, ta cũng muốn đi hỉ phô.”

“Vương gia.”

“Ta sẽ mặc y phục hàng ngày đi trước, sẽ không thêm phiền toái cho nàng.” Hắn cực nhanh chóng hiểu được tâm tư của nàng, giống như là một loại thói quen.

Tâm sự bị đoán trúng, nàng không thể cự tuyệt lại.

Hai người ra Hưng Khánh cung, đi lên xe ngựa, đi vào hỉ phô.

Trước cửa Hỉ phô đang đứng khoảng bốn, năm nho sinh.

“Các vị đại gia là coi trọng cô nương nhà ai? Cô Sương nhất định sẽ thay các ngươi xe chỉ luồn kim.” Nàng nghĩ đến có việc làm ăn tới cửa.

“Bọn họ là thợ thủ công mà ta mời đến.” Thuần Vu Thiên Hải giữ chặt tay áo của nàng, đem nàng kéo đến bên cạnh người, “Hỉ phô rất nhỏ hẹp, hai ngày trước ta hỏi phường chủ, hắn nói phía sau của hỉ phô đã không có người ở, phía đông cũng có thể tuỳ tiện sử dụng, bổn vương đã tính toán vừa vặn có thể thay nàng mở rộng thêm sân, thông ra một mảnh hoa viên có thể di tới khuê phòng của nàng.”

“Vương gia, không cần phải xây dựng rầm rộ thế đâu.” Không biết khi nào thì nàng lại trốn chạy.

“Trương sư phó, các ngươi theo bổn vương tiến vào.” Mặc kệ kháng nghị của nàng, hắn tự mình dẫn nhóm thợ xây đi vào.

“Đem bức tường này xoá sạch, đem gian phòng kia dỡ xuống, sau đó xây dựng một gian đại sảnh khí phái.” Hắn đi đến trong viện chỉ vào nhà ngói cổ xưa nói: “Đều dùng gỗ lim hết.”

“Dạ.”

“Bức tường này cũng phải xoá sạch, đem sân làm to ra đến tận mặt sau đi.”

Một cái tay nhỏ bé túm tay áo rộng của hắn, dùng sức kéo kéo.

“Làm cái gì?” Hắn mỉm cười cúi đầu, đối diện cùng nàng.

“Vương gia, dừng bước nói chuyện.” Nàng cười hớ hớ, gật đầu với nhóm thợ, đem Thuần Vu Thiên Hải kéo đến trong phòng của mình.

Không có nóng lòng hỏi nàng muốn làm gì, hai mắt thâm thúy khóa chặt nàng lại nói: “Nàng không cần lo lắng gì, có ta ở đây.”

“Vương gia, Cô Sương cảm thấy bây giờ như vậy cũng đã tốt lắm rồi, hơn nữa đập phá, cũng sẽ gây ảnh hưởng cho láng giềng.”

“Ta sẽ gọi người làm cho bọn họ chuyển đến nơi khác, trợ cấp cho bọn họ, bảo đảm làm cho họ vừa lòng.”

“Vương gia, Cô Sương chính là một người bình dân, thật sự không cần cái gì hoa viên hay cổng và sân rộng lớn.”

“Ta hi vọng nàng sẽ thoải mái. Nàng không thích Hưng Khánh cung, bổn vương chỉ có thể lựa chọn địa phương mà nàng thích, cho nàng chỗ ở tốt nhất. Chấm dứt chuyện ở Tây Bắc, ta sẽ đến ở cùng nàng, không ở khai phủ kinh thành mà sẽ ngụ ở nơi này có được không?

“Không có một chút ý nghĩ muốn ở bên người bổn vương sao?” Thấy ánh mắt nàng muốn khóc, hắn đưa tay phải ra vuốt nhè nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của nàng. Chính nàng không biết, nàng cũng không có nghĩ rằng kiên cường như vậy. Cố gắng ở giữa bụi gai nở rộ, nhưng lưu lại là vết sẹo vỡ nát.

Nàng cần hắn.

“Lưu lại đi, làm nữ nhân của ta! Làm cho chúng ta nghi ngôn uống rượu, cùng tử giai lão.”

Lại thật sâu nhìn hắn một cái. Trong lúc hoảng hốt đó, bọn họ lại giống như trở lại từ trước. Xuyên qua vô số ánh sáng, vô số ánh trăng, vô số thương tâm, vô số nhớ nhung, bọn họ có thể gắt gao ôm nhau, không có điểm dừng, không có thua thiệt, không có lời thề, không có tầng tầng cách trở.

Nhưng nháy mắt mấy cái, giờ phút này đã không phải là một khắc sáng lạn kia.

Nàng thương hắn, so với bất kì người nào trong thiên hạ đều thương hơn.

Nàng có thể vì hắn mà mang toàn bộ tâm tư trên lưng, có thể vì hắn mà chịu được tịch mịch, có thể vì hắn cô độc sống quãng đời còn lại, có thể vì con nối dòng của hắn mà nhận hết ủy khuất, nhưng không cách nào ở trước mặt hắn biểu lộ chính mình.

Nàng biết, trừ bỏ gia tộc Thuần Vu bức bách, chính nàng cũng có khó khăn khúc mắc làm cho bọn họ không thể gần nhau.

Từ nhỏ sinh hoạt tại Tín Dương Vương phủ, nàng đã xem quá nhiều nữ nhân trong lúc tranh đấu nhau, nàng đối bản thân tự thề tuyệt đối sẽ không cùng người chung một chồng, tuyệt đối không giống nương nhận hết khuất nhục như vậy, cố chấp của nàng, bướng bỉnh của nàng, lựa chọn của nàng, cõi lòng đầy áy náy rời hắn đi, làm cho hai người đoạn tuyệt kiếp này, chỉ nguyện kiếp sau nàng còn có thể lại gặp được hắn, khi đó, nàng sẽ giành toàn bộ tình cảm mà yêu thương hắn.

“Thần......” Nàng đau thương cười, môi đã bị mút thật sâu.

Hắn có thể biết lòng của nàng, bất cứ quyết định gì chưa từng nói ra, hắn đều có thể tiếp thu trước. Nếu bọn họ chưa từng mất đi thì bọn họ làm sao lại có thể hiểu nhau như thế? Hắn đối với nàng sao có thể giống như bàn tay với ngón tay.

Hắn ôn nhu hôn nàng, hôn thật sự chân thành, thực sự động tình.

“Lưu lại.” Hắn càng hôn mút sâu hơn, mỗi lần thêm một chút, khẩn cầu một lần, thẳng đến hôn ra nước mắt.

“Cô Sương, ta đã trở về.” Đang hôn đến bi thương thì bị tiếng kêu từ cửa sáng sủa đánh gãy.

Nhẹ nhàng đẩy người trước ngực ra, Cô Sương lau đi nước mắt trên mặt, xoay người ra ngoài phòng, đi vào ngoài cửa lớn. A Tắc Lực mái tóc màu đồng để lộ làn da màu trắng, đối với nàng cười.

“Cô Sương, ta từ Lâm An đã trở lại, thời gian này, ngươi có nhớ ta hay không?” Hắn nói tiếng Trung Nguyên đã lưu loát hơn.

Cô Sương còn chưa có mở miệng, Thuần Vu Thiên Hải đã dùng chính mình thân mình rất nhanh che ở trước mặt của nàng.

Mang theo ý tứ hàm xúc cảnh cáo ánh mắt thong dong rơi xuống trên người A Tắc Lực.

“Ngươi đừng ngăn cản Cô Sương, ta muốn nói chuyện với nàng.” Cá tính thẳng thắn A Tắc Lực chỉ vào hắn lớn tiếng nói.

“Ngươi tìm Cô Sương có chuyện gì sao?”

“Ta đến kêu nàng gả cho ta. Cô Sương, ta ở Lâm An cho mua cho ngươi rất nhiều hàng dệt, ngươi tới nhìn xem.” Hắn buông sau cái bao sau lưng, chiếm hơn phân nửa thân mình, tìm kiếm thân ảnh của nàng.

“Ngươi đi nhanh đi!” Cô Sương phát hiện ra tình thế không ổn. Người nam nhân che ở trước người nàng đang âm trầm lên, cả người phát ra lãnh ý.

“Ta không đi! Ta là nam nhi đĩnh thiên lập địa.” Hắn nói rất chí khí.

“Ngươi tên là gì?” Thuần Vu Thiên Hải khóe miệng gợi lên, nhìn tính tình giống như rất tốt hỏi.

“A Tắc Lực.”

“Tốt lắm, A Tắc Lực, về sau, không cho phép ngươi tiếp cận Cô Sương trong vòng năm thước.”

“Cô Sương là gì của ngươi?”

“Vĩnh viễn là nữ nhân tốt nhất của ta.”

“Ta muốn quyết đấu với ngươi, ai thua, thì người đó sẽ không được tiếp cận Cô Sương.” A Tắc Lực rút đao ở bên hông ra lắc lắc.

“Có gì không thể.” Thuần Vu Thiên Hải không nhanh không chậm mà bước xuống sân khấu, đi vào trước cửa cách A Tắc Lực khoảng ba trượng trên đất trống.

“Cũng không cần phải lớn chuyện như thế, ha ha, ta cùng hai vị cũng chưa có gì liên quan, vẫn là đừng làm hòa khí bị thương.”

Nàng bị Thuần Vu Thiên Hải hung hăng trừng mắt nhìn một cái, lại bị A Tắc Lực đau thương liếc mắt một cái.

Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Cứ như vậy làm cho nàng rất đau đầu.

“Vương gia là thân thể vạn lượng hoàng kim, làm sao có thể ở phố phường cùng người quyết đấu?” Sợ hãi bọn họ thật sự sẽ đánh nhau, Cô Sương chạy lên, lôi tay áo của Thuần Vu Thiên Hải kéo trở về, “Không cần, Vương gia, Liên phu nhân sẽ trách cứ Cô Sương.”

“Đông Lam.” Hắn gọi cấp dưới, “Trông coi nàng, đừng để cho nàng xằng bậy.” Ánh mắt hắn bắt đầu không hề để ý đến nàng.

Mặt Đông Lam không chút thay đổi giống như tường đồng vách sắt ngăn trở nàng.

Cô Sương vài lần ý muốn phá vây, cuối cùng đều bị hắn kiên quyết giữ tại chỗ. Nàng không ra được, căn bản không còn cách nào khác ngăn cản trận hồ nháo này, một lời của nàng, hai nam nhân một chữ đều nghe không vào.

“Đến đây, động thủ đi.”

“Ngươi không cần binh khí?”

“Thắng ngươi không cần binh khí.” Hắn bàn tay trần, mang theo ý cười bước tới A Tắc Lực.

A Tắc Lực không nghi ngờ hắn, cầm đao ngang trời chém lại đây.

Cô Sương vô năng vô lực, tim nàng vì Thuần Vu Thiên Hải mà treo ở giữa không trung, căn bản không dám nhìn hai người giữa sân, trong tai chỉ nghe đến tiếng gió của đao phá cùng tiếng hét thình lình của Thuần Vu Thiên Hải, “Người đâu, người nước khác ám sát bổn vương, bắt.”

Thị vệ giống như thủy triều từ trong đường hầm yên tĩnh trào ra.

A Tắc Lực dùng đao ngăn cản, cuối cùng vẫn là bị bọn thị vệ buộc thành cái bánh chưng.

“Đùa giỡn lừa đảo, người Đại Đường đều thích đùa giỡn lừa đảo.” Hắn không cam lòng hô to.

Thuần Vu Thiên Hải làm mặt lạnh, không để ý tới hắn kêu gào, lại quay đầu nhìn Cô Sương.

“Ích Thọ, đưa hắn giao cho Hồng Lư tự, nói hắn có ý muốn ám sát bổn vương, bổn vương có lòng nhân hậu, không cần tính mạng của hắn, đưa hắn trục xuất ra khỏi đại Đường vĩnh viễn không được trở lại.” Muốn cướp đi Cô Sương của hắn? Vậy thì cả đời đừng nghĩ tiến vào đại Đường.

“Tuân mệnh.”

“Ngươi...... Ở Ba Tư chúng ta, người như thế nhất định sẽ bị Quang Minh thần trừng phạt.” Ánh mắt của A Tắc Lực đều đỏ.

“Nơi này là Trường An, quyền sinh quyền sát của ngươi là do bổn vương định đoạt.” Hắn dương dương tự đắc, thị vệ đã nhanh chóng áp A Tắc Lực đi rồi.

Quay thân mình lại, hắn không nhìn nàng, bàn tay to lại nắm chặt tay của nàng, đem nàng kéo vào trong xe ngựa đã chuẩn bị tốt.

“Không muốn ở lại bên người bổn vương, là vì hắn sao?” Lý trí cùng bình tĩnh đều bị ghen tuông khống chế. Hắn để ý toàn bộ nam nhân xuất hiện ở bên người nàng, huống hồ A Tắc Lực còn có lòng ái mộ mãnh liệt như vậy.

Trong lòng nàng có thể có người khác hay không?

Cô Sương cúi đầu, “Vương gia, người đừng quên, ta có kéo kế, ta là có phụ nữ đã có chồng.”

kéo kế: kiểu tóc dành cho người phụ nữ đã có chồng

“Nàng không thể có phu quân.” Ngụ ý rằng, nếu có, hắn sẽ không chút do dự làm cho hắn biến mất, nàng lần nữa cự tuyệt hắn, lại âm thầm quan tâm tới mọi thứ của hắn, nàng sắp làm cho hắn phát điên rồi.

“Vương gia, ngài điên rồi.”

“Hừ!”

Xe ngựa dừng lại, không đợi Đông Lam đến vén rèm, Thuần Vu Thiên Hải đi thẳng xuống xe ngựa, túm tay Cô Sương trầm mặc không nói.

“Vương gia!” Ích Thọ chạy chậm, sải bước đi theo phía sau hắn nói. “Hôm nay trong Môn hạ phủ Thượng Thư có nói, Vương gia vì chuyện tư mà xông vào Doãn phủ, làm trái với pháp luật kỷ cương.”

“Ân!” Bước chân chưa ngừng, tiếp tục đi phía trước, không có chút nào bị ảnh hưởng.

“Trên Triều đình vài môn sinh của Doãn Hiển đang mưu tính buộc tội lại Vương gia.” Dư đảng của Doãn Hiển vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn thay hắn báo thù.

“Đã biết.”

“Bệ hạ muốn ta truyền lời, thỉnh Vương gia ở trong phủ nghiền ngẫm suy nghĩ mấy ngày, sự việc khác không cần lo nhiều.” Hoàng Thượng đối Vương gia vạn phần tin tưởng, những chuyện khó khăn, đều đã ra tay thay hắn giải quyết. Dù sao bốn năm trước, hai người đã sóng vai thâm nhập vào Hoàng thành, tru sát Vi hoàng hậu, đoạt lại thiên hạ Lý thị, sau khi có quyền có thế, Hoàng Thượng lại nghe theo đề nghị của Vương gia, trước khi thay thái thượng hoàng đăng cơ, thì thu phục tam đại lão thần.

Dựa theo biện pháp của Vương gia, hắn một đường đăng cơ thuận thuận lợi lợi.

“Ân.” Áo bào màu xanh của hắn bay theo gió, Cô Sương bị túm không thể không chạy đuổi theo, chuyện của triều đình thượng nàng nghe được nhất thanh nhị sở (đại khái là rõ ràng), thậm chí bắt đầu lo lắng.

“Thái ấp ở Thanh châu đưa thư đến, lão Vương phi đã lên đường đến kinh thành. Vương gia, tiểu nhân xin cáo lui.” Ích thọ dừng bước chân lại, khom người đưa hai người đi xa.

Lão Vương phi muốn tới? Cô Sương ngây người ra một lúc lâu.

Rốt cục trở lại phòng khách của Hưng Khánh Điện, Thuần Vu Thiên Hải đối với toàn hộ hạ nhân ra lệnh, “Đem toàn bộ cửa phòng của bổn vương đóng lại, không được quấy rầy.”

Ta ta ta, ba cánh cửa cùng song cửa đều bị đóng lại, hạ nhân cũng đều lục tục lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cắn răng, Thuần Vu Thiên Hải đem Cô Sương đang giãy dụa ép vào trong lòng, lực đạo kia cơ hồ muốn đem nàng sát nhập vào trong người.

Hôm nay sự xuất hiện của A Tắc Lực, đánh tan toàn bộ nhẫn nại của hắn.

Hắn muốn nàng, nàng chỉ có thể là của hắn.

“Thả...... ra.” Nàng ra sức vặn vẹo. Tại đây không thể đủ lý trí để dừng lại, không thể không lắng nghe tiếng tim đập cuồng loạn của hắn, nàng sẽ đầu hàng, nàng sẽ khuất phục, nàng lại giẫm lên vết xe đổ, đem nhẫn nại mấy năm nay biến thành phí công.

“Cô Sương, ta biết nàng đối với ta tình thâm ý trọng. Nàng nhịn xuống chân đau đi xin thuốc cho ta, nửa đêm đốt cháy giải dược cho ta. Những chuyện đó ta đều biết hết. Vì sao nàng không chịu thừa nhận tình cảm đối với ta.”

Hắn chống lại ánh mắt của nàng.

“Ta đã nghĩ đến tìm lại trí nhớ đã mất? Bốn năm qua, ta giống đã đánh mất ba hồn bảy vía. Nhưng trí nhớ này của ta làm cho nàng không thoải mái, làm cho nàng khó chịu, ta có thể cảm nhận được, cho nên ta ngậm miệng không đề cập tới.” Buông cái ôm ra, hắn kéo nàng đi vào trước cái bàn, mở ra một cái hộp gấm, bên trong chỉ dùng để đựng khấp huyết thảo.

“Nếu nàng không muốn ta nghĩ đến, ta sẽ không suy nghĩ.” Hắn cầm hộp gấm lên, một đôi giày màu đen đem phân tán khấp huyết thảo thải thành những mảnh vụn. “Nàng không muốn ta dùng khấp huyết thảo, ta sẽ không dùng.”

Nàng không phải không thương hắn, lòng của nàng luôn vì hắn rung động, hắn vì nàng mà làm tất cả, làm sao nàng không thể lung lay được?

Phía trước là tình thương của hắn, phía sau là gia tộc Thuần Vu cùng lão Vương phi uy hiếp, nàng nên làm cái gì bây giờ?

“Cô Sương, ta có năng lực có thể làm mọi chuyện vì nàng. Có năng lực vì nàng mà vượt qua sông biển, nam nhân như thế chẳng lẽ còn không đáng để nàng ở lại sao?”

Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi đến trước khoé mắt của nàng, nơi đó đang một mảnh ướt át.

“Cô Sương không phải là người vô tình, thần cũng ái mộ Vương gia, thâm tình của Vương gia cũng làm cho ta rung động. Thần có thể không để ý danh tiết để cho người, có thể vì người mà vượt lửa quá sông...... Thần có năng lực vì người ở lại đến khi một ngày nào đó người thú Vương phi. Nếu người thật sự yêu Cô Sương, xin người hãy đáp ứng thần, lấy Vương phi, để sinh ra người thừa tự được không?” Nàng muốn đem hết toàn lực bù lại những đau xót, nàng muốn hắn lấy Vương phi, nàng muốn hắn có con nối dõi, nàng muốn hắn phải sống thật tốt, nàng muốn ở trong này bầu bạn cùng với hắn đến khi hắn lấy vợ, đem đoạn thời gian này biến thành trí nhớ đẹp nhất và cuối cùng của bọn họ ở kiếp này. Như vậy, kiếp sau, nàng sẽ không phải sống trong hối hận.

“Ta đáp ứng nàng, ta sẽ có Vương phi, cũng sẽ có con nối dòng. Nàng sẽ ở lại chứ” Nhìn vào ánh mắt của nàng, hắn thực sự hứa hẹn.

Cô Sương nghĩ đến hắn đáp ứng rồi, vui mừng cười khổ, “Tốt lắm, song có lẽ còn thỉnh Vương gia lại đáp ứng ta một sự kiện, Cô Sương trời sanh tính ghen tị, không muốn nhìn đến nữ nhân khác chiếm giữ âu yếm người, luôn luôn cũng không được. Cho nên khi người cưới Vương phi, người hãy để thần rời đi khỏi Hưng Khánh cung, từ nay về sau không bao giờ tìm thần nữa.”

Ông trời đã cho nàng một đoạn thời gian như vậy, nàng sẽ nắm chắc thật tốt, dùng hết kiếp này toàn bộ yêu thương hắn.

Hắn ảm đạm hạ mắt, truy đuổi môi của nàng, hôn luôn cả lời cùng kháng cự của nàng.

“Chàng...... Phải đáp ứng ta...... Buông tay ra...... Mau buông.” Hắn nuốt luôn lời nói của nàng. Hai tay vội vàng cởi bỏ quần áo của hai người, tham lam ngửi mùi hương trên người nàng.

Là hương vị này, là hương vị chỉ trong mộng mới có. Ánh mắt của hắn lại đỏ lên. Vì truy đuổi mùi hương khí này, mà hắn đã bị dày vò đã lâu, chấp nhất đã lâu.

Cùng nàng thiếp hợp, tâm hắn sẽ không đau đớn cùng trống rỗng.

Lòng trung thành mãnh liệt mang đến niềm vui mừng thật lớn.

Ngăn cản không được nhiệt tình của hắn, nàng theo hắn trong lúc đó cùng nhau trầm luân ở giường, cùng hắn triền miên. Trong đáy lòng vẫn có thanh âm, không ngừng thúc giục nàng mau rời đi, nhưng nàng cũng không muốn chạy, thầm nghĩ mà ôm hắn.

Mái tóc màu đen như mực của hắn phát tán ra, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, ôm chặt lấy nam nhân đang dùng sức luật động, mỗi một lần trèo lên đỉnh cao, trong đầu liền nổ tung đến hoa mắt choáng váng.

Bọn họ cuối cùng cũng sẽ không gần nhau đến già, cho nên, chỉ có làm cho giờ khắc này càng thêm sáng lạn, càng mê người, mới không uổng công chia lìa.

“Vương gia, chàng phải đáp ứng thiếp...... Thả thiếp đi.” Nàng thở hổn hển ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói.

Truyện Chữ Hay