Trước khi Hạ Hề đến địa chỉ Phó Nam Cẩm gửi thì đến căn nhà ma một chuyến...
À không, là căn nhà nhỏ phủ đầy dây thường xuân của Bình Dật.
Hạ Hề nhìn màu xanh trước mắt, khó tránh khỏi việc nhớ đến nhà hoa Phó Nam Cẩm đưa cô đến mấy hôm trước, khóe miệng khẽ cong lên.
Bình Dật thấy Hạ Hề đến cũng không kinh ngạc, hình như đã biết từ trước.
Hôm nay hiếm khi Bình Dật ăn mặc đàng hoàng, áo sơ mi màu xanh may tinh tế, quần đen dài, tóc tai chải ngay ngắn gọn gàng, tinh thần dồi dào pha cho Hạ Hề một tách cà phê.
Hạ Hề không dám uống, vì điểm kỹ năng sống của Bình Dật bằng không.
"Tìm chú làm gì thế?" Bình Dật dựa vào bàn, uống một ly cà phê mình tự pha, sau đó mặt không đổi sắc nhả lại, ném qua một bên.
Hạ Hề nhìn thấy, khóe mắt giật giật vài cái. Đọc Full Tại
Hạ Hề chớp mắt vài cái, lại chớp vài cái, đột nhiên che mặt, giọng điệu nghẹn ngào: "Chú nhỏ, Giang Nam muốn ly hôn với con, không chỉ ly hôn, anh ta còn có rất nhiều vợ chưa cưới, không chỉ có rất nhiều vợ chưa cưới, còn có một ông nội biến thái, chú nhỏ, con muốn từ bỏ..."
Bình Dật nhìn Hạ Hề khóc hơn mười phút, mãi đến khi tiếng khóc của Hạ Hề ngày càng nhỏ, mới thản nhiên lên tiếng: "Khỏi giả bộ.""
Hạ Hề lập tức im lặng, ngẩng đầu lên thả lỏng cơ thể dựa vào ghế sofa phía sau, trên mặt ngay cả không có một giọt nước mắt.
Bình Dật rót một ly nước ấm đưa cho cô: "Nó không cần con nữa, con có muốn gả cho chú không?"
Hạ Hề vừa uống nước vào miệng, sau đó phun toàn bộ lên mặt Bình Dật không chừa tí gì.
Bình Dật nhắm chặt mắt, sau đó nghiến răng nghiến lợi: "Chú đã tự thuyết phục bản thân rất nhiều ngày, xem như cũng là nhìn con lớn lên, dù sống cạnh nhau chắc cũng không có vấn đề gì, hơn nữa còn có được một đứa con trai, bây giờ xem ra, chú phải cân nhắc lại."
Hạ Hề rất vất vả mới trấn định được bản thân, khó tin nhìn Bình Dật: "Chú nhỏ, chú muốn kết hôn với con?"
"Bây giờ còn đang cân nhắc." Mặt Bình Dật không đổi sắc.
Hạ Hề sửng sốt hồi lâu, đột nhiên cười ha ha: "Ông chú già, không phải chú đã thầm mến con nhiều năm rồi chứ?"
Bình Dật nhìn cô: "Sao nào, có gả hay không gả, bỏ qua cơ hội này sẽ không có lần sau đâu."
Vẻ mặt Bình Dật rất nghiêm túc, lúc trước Hạ Hề còn cảm thấy Bình Dật đang nói đùa cũng phải nghiêm túc theo, sau đó một giây không do dự trả lời: "Không gả.""
Bình Dật nhìn cô vài giây, ngồi xuống cạnh cô xoa đầu cô: "Thật ra chú còn sợ con đồng ý."
"Vì sao? Con đáng sợ như vậy sao?" Hạ Hề hừ một tiếng, "Vì sao chú lại muốn cưới con?"
"Gả cho chú không phải còn tốt hơn đi theo Phó Nam Cẩm sao?"
Lý do này thật hoàn hảo.
"Hai người lén lút có âm mưu gì thế?"
"Rất nhiều." Bình Dật cũng không giấu diếm, "Con muốn hỏi chú và Giang Nam, hay là Phó Nam Cẩm?"
"Phó Nam Cẩm?" Hạ Hề biết trước kia Bình Dật đã từng điều tra thân thế của Giang Nam, từ khi nào lại quen biết Phó Nam Cẩm rồi?
Bình Dật vừa muốn mở miệng, Hạ Hề đã ngắt lời anh ta: "Xin lỗi vì ngắt lời chú, con hơi hoang mang, hai người các chú đã lén lút lên kế hoạch bao lâu rồi?"
Lén lút lên kế hoạch? Không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng.
"Cũng chưa bao lâu, hai năm trước khi đám bạn bè kẻ thù, và người nhà lần lượt xuất hiện bên cạnh Phó Nam Cẩm."
Lúc trước Hạ Hề đã biết được vài điều từ chỗ Bình Dật, còn nhờ anh điều tra nữa, nhưng mà...
"Nếu thế thì Giang Nam định thế nào?" Sau khi biết quan hệ giữa mình và nhà họ Phó, Giang Nam định làm gì, Hạ Hề rất tò mò.
"Kế hoạch A, kế hoạch B, kế hoạch C..." Bình Dật đưa từng ngón tay ra, sau đó đột nhiên nắm tay lại, "Thật ra chú vẫn luôn phản đối con và Giang Nam."
"Con biết rồi, chú nhỏ..." Hạ Hề bất đắc dĩ, "Con muốn nghe chuyện quan trọng, vậy kế hoạch ABC là cái gì?"
"Kế hoạch ABC gì đó giờ không còn quan trọng nữa, vì khi Phó Nam Cẩm mất trí nhớ không có nhiều thông tin với việc này, chỉ có thể dựa vào điều tra của chú mà phỏng đoán khả năng hành động của nhà họ Phó, còn có rất nhiều chuyện không điều tra được, nhưng Giang Nam, sự việc như vậy..."
"Nếu nó không phải chồng con, chú sẽ rất khâm phục nó, với những thứ chú điều tra được vẫn quá ít, vậy mà Giang Nam vẫn chuẩn bị chu đáo, cho nên khi bàn bạc những kế hoạch với chú đều tránh được những rủi ro cao."
Hạ Hề nghe vậy, trừng mắt nhìn: "... Đơn thỏa thuận ly hôn cũng là một trong những kế hoạch kia à?"
"Không phải một trong những kế hoạch đó." Bình Dật lắc đầu, "Sau khi loại trừ kế hoạch ABC thì đó là biện pháp duy nhất khả thi."
"Giang Nam mất trí nhớ, cho nên chỉ có thể dựa vào tư liệu điều tra để suy đoán nhà họ Phó, bao gồm cả ông cụ biến thái kia. Giang Nam là một người đã rời khỏi nhà họ Phó, nếu muốn dựa vào sức bản thân mà đơn phương độc đấu lật đổ nhà họ Phó thì tỷ lệ thành công bằng 0. Tục ngữ nói không sai, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Giang Nam không hiểu rõ nhà họ Phó, cho nên những kế hoạch cứng rắn đối chọi đều không thể thực hiện được."
Hạ Hề đã hiểu rõ, Giang Nam không có nhà họ Phó thì chính là một người bình thường, hơn nữa đấu cùng với lão già biến thái kia, không hiểu rõ về ông ta thì chỉ có thể làm khỉ bị ông ta trêu đùa.
"Điều kiện quan trọng nhất trong những kế hoạch của Giang Nam đều là con và An An, cho nên nó không dám mạo hiểm những chuyện có thể làm tổn thương hai người, cuối cùng chúng ta dựa vào toàn bộ tư liệu về ông lão họ Phó đưa ra phương án ly hôn, nhưng chưa kịp tiến hành, hai người đã xảy ra tai nạn giao thông."
Hạ Hề gật đầu, hóa ra đơn ly hôn là thế này, đúng là dựa vào suy nghĩ của ông cụ, ông ta chỉ muốn nhìn thấy nỗi buồn chia ly, chỉ cần ly hôn, có thể ông ta sẽ thật sự không truy cứu nữa.
Nhưng mà...
"Chú nhỏ, theo hiểu biết của con trong khoảng thời gian sống với Phó Nam Cẩm, anh ấy không giống người có thể thỏa hiệp, chuyện ly hôn cũng không phải chuyện anh ấy có thể làm ra." Hạ Hề có thể giải thích hành động của Giang Nam, nhưng Giang Nam và Phó Nam Cẩm thật sự là cùng một người, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng cách làm việc của anh chắc sẽ không khác gì nhau.
"Chú biết là con nghĩ gì." Bình Dật cau mày, "Nhưng Giang Nam và Phó Nam Cẩm có chút khác nhau, chắc con biết nhà họ Phó... Ừ..."
Bình Dật dừng một chút, cầm lấy một xấp giấy tờ ném cho cô: "Có thể con đã nghe nói đến nhà họ Phó nhưng chưa từng trực tiếp cảm nhận thực tế, con đọc đi, sau khi con đọc xong sẽ nảy sinh hoài nghi với thế giới này."
Hạ Hề cau mày, không hiểu rõ lời nói của Bình Dật, nhưng vẫn nghe lời cầm văn kiện trên bàn lên đọc.
Bên trong có giải thích, cũng có hình ảnh, giải thích rất khó hiểu, Hạ Hề nhìn hình ảnh trước. Đọc Full Tại
Mấy căn biệt thự, vài cao ốc, mấy khu nhà đô thị cao cấp Châu Âu, vài trang trại trồng nho, ngay cả mỏ quặng Châu Phi cũng có...
"Có phải đôi mắt bị kích thích rồi không?" Bình Dật nhún vai với cô: "Nhìn đi, đây là thế giới của người giàu có."
Hạ Hề đọc phần giải thích, đều là sản nghiệp ở nước ngoài và địa vị của nhà họ Phó, bao gồm một số đồ vật hiếm có.
"Sau khi Phó Nam Cẩm khôi phục trí nhớ nhìn thấy tư liệu điều tra của Giang Nam, lại đến gặp chú lần nữa."
Hạ Hề cau mày: "Cho dù mất trí nhớ hay không, anh ấy đều đến tìm chú, sau đó bàn bạc mọi chuyện với chú, hai người là tình yêu đích thực à?"
Bình Dật: "..."
Bình Dật trừng mắt liếc Hạ Hề một cái, sau đó nói tiếp: "Đối với Giang Nam mà nói dù có chọn kế hoạch nào, thì kết quả cuối cùng vẫn là đảm bảo tương lai cho An An và con, đây cũng là bước đường cùng rồi."
"Còn Phó Nam Cẩm thì khác, khi cậu ta nhớ lại, tuy điều kiện đầu tiên vẫn như trước phải bảo vệ con và An An, nhưng cậu ta lại có năng lực bảo vệ các con."
"Hả?" Hạ Hề chống má, "Ý chú là Giang Nam không thể cứng rắn, nhưng Phó Nam Cẩm định lấy đá chọi đá sao, còn chắc chắn không ly hôn? Là có ý gì đây?"
Khéo miệng Bình Dật run rẩy một chút: "... Con tổng kết vô cùng đúng chỗ."
"Phó Nam Cẩm cũng lập ra kế hoạch ABCD..."
Bình Dật lấy một tập tài liệu ném cho cô: "Đây là do Phó Nam Cẩm chuẩn bị lúc trước."
Hạ Hề mở tài liệu ra, quả nhiên là chữ viết của Phó Nam Cẩm.
Kế hoạch A: Ly hôn.
Hai chữ ly hôn đã bị Phó Nam Cẩm gạch chéo thật to, đơn giản nhưng hiệu quả.
"Ly hôn là chú đề nghị." Khóe miệng Bình Dật giật nhẹ: "Chú không chấp nhận con ở bên Giang Nam, cũng không đồng ý cho con ở cạnh Phó Nam Cẩm."
"Đó là cùng một người." Hạ Hề âm thầm nói.
Kế hoạch A bị phủ quyết, kế hoạch B là Phó Nam Cẩm rời đi, sau đó viết một năm, hai năm, ba năm... Cuối cùng cũng bị Phó Nam Cẩm gạch chéo.
"Phó Nam Cẩm nói một năm còn được, nếu cậu ta không trị được lão già kia, sau hai ba năm trở về, chỉ sợ đã bị con đội mũ xanh rồi."
Hạ Hề: "..." Anh mới là người đội mũ xanh ý.
Kế hoạch C: Đá chọi đá.
Trước khi ông cụ trở về, sẽ phối hợp với Kiều Văn Ngộ, dùng thế lực trước kia của Phó Nam Cẩm đánh đòn phủ đầu, khiến ông cụ trở tay không kịp, để ông ta không về nước sớm, không có cơ hội thấy Hạ Hề và An An, phải dập tắt ngay từ trong trứng trước khi ông ta ra tay.
Bình Dật: "Trước mắt kế hoạch C có thể nói là phương án hoàn hảo nhất, cũng là phương án khó thực hiện nhất, nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ cần bắt được con và An An là đã tóm được gáy Phó Nam Cẩm, cho nên chỉ có thể liều ăn cả ngã về không."
"Vì thế mà khoảng thời gian này anh ấy luôn bận rộn sao?" Hạ Hề nhớ đến cách đây mấy hôm Phó Nam Cẩm luôn về nhà rất trễ, sáng sớm đã ra ngoài, cô cho rằng anh bận đối phó Phó Văn Đào, hóa ra còn có người khó xơi hơn Phó Văn Đào.
"Nhưng mà..." Bình Dật khép hờ mắt, "Phó Nam Cẩm lợi hại, ông cụ kia cũng không dễ chọc, trước khi về nước đã giáng một đòn phủ đầu khiến Phó Nam Cẩm không kịp trở tay."
Hạ Hề lật đi lật lại: "Ủa kế hoạch D đâu? Kế hoạch C đã xuất hiện biến cố, phải có kế hoạch D chứ?"
"Phó Nam Cẩm nói, nếu kế hoạch C xảy ra vấn đề bất ngờ, vậy là nhất định ông cụ Phó đã nhìn thấy con, toàn bộ những kế hoạch kia đều không còn ý nghĩa, bởi vì quyền quyết định đã không còn nằm trong tay cậu ta nữa rồi." Bình Dật giang hai tay, "Chú thông minh như vậy cũng không giải thích được lời nói của cậu ta, cho nên chú đã tự vạch ra kế hoạch D cho con."
"Chú tin Phó Nam Cẩm sẽ có cách đối phó với ông nội biến thái của cậu ta, cho nên chú cảm thấy hay là quay lại thực hiện kế hoạch lúc trước của Giang Nam, trước tiên dùng một thỏa thuận ly hôn để làm giảm sự cảnh giác của ông cụ, sau đó..."
Bình Dật đang nói cái gì, Hạ Hề đều không nghe thấy, Phó Nam Cẩm nói quyền quyết định đã không còn trong tay anh, chính là để nhắc đến "sự lựa chọn".
"Này..." Bình Dật quơ quơ tay trước mặt Hạ Hề, "Có nghe lời chú nói không thế? Cuối cùng con muốn ly hôn hay không? Nếu là Giang Nam, các con còn có thể trải qua cuộc sống bình yên, nhưng con vốn định đi theo Phó Nam Cẩm, về sau nhất định sẽ không có được ngày yên ổn. Cho dù cậu ta có đối tốt với con thế nào, nhưng đã sống trong loại gia đình như vậy, có rất nhiều thứ cần con phải đối mặt, Hề Hề, con cảm thấy mình có đủ khả năng sao?"
Hạ Hề nhăn mũi với Bình Dật, gằn từng tiếng: "Con, nói, lại, một, lần, cuối, cùng. Con, không, ly, hôn."
Bình Dật bị dáng vẻ hung dữ như oán phụ của cô dọa lùi ra sau một bước, ho nhẹ một tiếng: "Không ly hôn thì không ly hôn, chú còn một kế hoạch E, có thể giảm thiểu mọi tổn thất xuống thấp nhất."
"Cái gì?" Hai mắt Hạ Hề sáng rực lên.
Bình Dật mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay với Hạ Hề, Hạ Hề đi qua, Bình Dật nhỏ giọng nói: "Chú đã điều tra, ông cụ Phó đã 82 tuổi, thật ra cũng không còn sống được bao nhiêu năm, nhiều nhất là hai mươi năm, nhất định là ngủm rồi, khi đó con và Phó Nam Cẩm muốn ở bên nhau thế nào thì cứ ở như thế, quá đơn giản."
Hạ Hề nghe xong mặt không biểu cảm, đặt tay lên vai Bình Dật đẩy ra, lạnh lùng nói: "Con còn muốn sinh cho An An một em gái, đến lúc đó con đã thành sản phụ lớn tuổi, có thể sinh con hay không cũng khó nói."
Bình Dật: "..."
Hạ Hề đứng lên: "Không làm phiền đến chú nhỏ, con đã có kế hoạch dự phòng rồi."
"Đợi một chút..." Bình Dật thấy Hạ Hề muốn đi, cuối cùng thở dài, "Con đi theo chú."
Hạ Hề lui về phía sau mấy bước, bày ra tư thế Taekwondo: "Chú muốn làm gì? Đừng nói muốn trói con lại nhé?"
Bình Dật tức giận gõ lên đầu cô một cái: "Đi nào."
Hạ Hề theo Bình Dật lên lầu, Bình Dật đưa cô lên căn phòng trong cùng trên tầng hai, chỉ chỉ: "Mở ra nhìn đi, đây đều là do Phó Nam Cẩm chuẩn bị cho con."
"Hả?" Hạ Hề do dự, "Phó Nam Cẩm chuẩn bị cho con?"
Bình Dật gật đầu, hất cằm ra hiệu với cô.
Hạ Hề dừng một chút, đưa tay đẩy cửa vào.
Ánh nắng ngày hè nóng bỏng, bao phủ toàn bộ căn phòng, Hạ Hề không khỏi lấy tay che mắt.
Đợi sau khi cảm giác chói lòa qua đi, Hạ Hề buông tay, mới nhìn thấy vô số đồ đạc chất trong căn phòng hai mươi mét vuông, không có chỗ đặt chân.
Thứ đầu tiên đập vào tầm mắt chính là phần lớn diện tích đều dùng để đặt từng gói quà được gói cẩn thận.
"Hả? Đây là cái gì?" Hạ Hề nhìn về phía Bình Dật.
Bình Dật ôm ngực tựa vào cánh cửa, bĩu môi: "Đây là quà Phó Nam Cẩm chuẩn bị cho An An và ba mẹ con."
"Cậu ta nói chuyện tương lai không ai có thể nắm chắc, lần này cậu ta đập nồi dìm thuyền, kết quả ra sao cậu ta không thể khống chế, cho nên đã chuẩn bị xong mọi thứ, để tránh phải lo nghĩ trước sau."
"Cái đó..." Bình Dật hất cằm, "Là quà sinh nhật mỗi năm của An An, nếu không nhầm thì là ba mươi năm, còn có quà kết hôn, bao gồm cả sính lễ gặp mặt đưa cho con dâu tương lai, còn có quà sinh nhật mười năm cho ba mẹ con, bao gồm ghế mát xa, bồn tắm mát xa, thực phẩm bảo vệ sức khỏe..."
"Chú đã nhắc với cậu ta, thuốc bảo vệ sức khỏe chỉ có hạn hai ba năm, cậu ta nói năm nay tặng thuốc bảo vệ sức khỏe trước..."
Hạ Hề nhìn Bình Dật, không trả lời.
Bình Dật vội xua tay: "Được, được, chú không nói nhảm nữa, còn cái này..."
Bình Dật bước vào phòng, mở một ngăn kéo, lấy một cái hộp ra: "Đây là thứ đảm bảo cuộc sống sau này của con."
"Tiền?" Hạ Hề cau mày mở hộp ra, nhưng bên trong không phải là thứ cô đang nghĩ, mà là một tấm danh thiếp điện thoại, còn có sổ bảo hiểm.
"Cậu ta mua hết bảo hiểm cho An An và ba mẹ con, còn có số của bác sĩ, dù ai trong gia đình con xảy ra chuyện, bác sĩ này sẽ giúp con."
"Cậu ta để ở chỗ chú hai phần tiền, một phần là khi con thua lỗ hết toàn bộ tiền, không còn cách nào kiếm tiền sẽ đưa cho con. Phần thứ hai là khi nhà con ốm đau cần tiền chữa bệnh sẽ lấy ra, vào lúc cần thiết sẽ giảm bớt gánh nặng kinh tế cho con."
"Đúng rồi, cậu ta còn lập kế hoạch học tập cho An An."
"Tiểu học, cấp 2, cấp 3, cậu ta đều lên kế hoạch cho An An, ở trong ngăn kéo kia..." Bình Dật chỉ chỉ, "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc An An sẽ học những trường này, nếu có gì ngoài ý muốn..."
Bình Dật lắc lắc di động: "Còn để lại số điện thoại có thể giúp con giải quyết vấn đề."
"Còn nữa..."
"Khoan." Hạ Hề đưa tay ra, vẻ mặt giống như bị đóng băng, "Anh ấy định làm gì? Vứt bỏ con sao?"
"Chú bảo này, đây là vì cậu ta tính toán chu đáo, chắc là sau khi tất cả các kế hoạch thất bại hoặc là cậu ta xảy ra chuyện sau khi rời đi mới để cho con xem mấy thứ này."
"Vì sao bây giờ lại cho con xem? Chú không giữ lời hứa."" Hạ Hề mặt không biểu cảm.
"Chú chỉ đồng ý với cậu ta không nói với con, không hứa khi con hỏi thì chú không nói." Bình Dật cười tủm tỉm.
*
Hạ Hề mất cả ngày ở chỗ Bình Dật, khi đến khu biệt thự đã là chập tối.
Hạ Hề theo vị trí Phó Nam Cẩm gửi qua di động đi đến, sau đó ấn chuông gọi cửa.
Rất nhanh, Hạ Hề đã đứng trong phòng khách, đối diện với ông cụ Phó, ba mẹ Phó ngồi trên sofa, còn có Phó Nam Cẩm đứng ở đầu bậc thang, ống tay áo xắn cao, bưng một tách cà phê, khuôn mặt có chút uể oải.
"Cô tới đây làm gì? Đổi ý rồi sao?" Ông cụ Phó nhìn hành lý bên cạnh cô, cau mày.
Hạ Hề lườm Phó Nam Cẩm một cái, đôi mắt Phó Nam Cẩm sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc.
Hạ Hề dời mắt, lấy hai tờ giấy ly hôn từ trong túi ra đặt lên bàn: "Đây là thỏa thuận ly hôn của tôi và Giang Nam, trên bản thỏa thuận có ghi rõ Giang Nam rời khỏi hộ khẩu, toàn bộ tài sản, bất động sản hay con trai đều thuộc quyền sở hữu của tôi, cho nên bây giờ đây là nhà tôi, tôi đến ở vài ngày."