Khi Chung Huyên chạy tới quán bar, nhìn thấy trước mặt Hạ Hề có tới mười mấy ly rượu, bên trong chưa các loại chất lỏng màu sắc khác nhau.
Hạ Hề nhìn thấy cô, gục lên người cô: "Huyên Huyên, tớ thất tình rồi.""
"Thất tình?" Chung Huyên giật mình, "Con cũng có rồi, thất tình cái gì?"
"Ban ngày ban mặt Hạ Hề đến quán bar uống rượu, cậu vẫn là Hạ Hề mà tớ biết sao?" Chung Huyên cảm thấy khó tin, "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Hạ Hề chợt trợn tròn mắt, lớn tiếng mắng một trận.
"Đơn thỏa thuận ly hôn? Cậu nói phát hiện đơn ly hôn Giang Nam đã ký tên trên xe anh ấy?" Chung Huyên không thể hiểu được, "Giang Nam muốn ly hôn với cậu à? Tớ không tin đâu.""
"Mặc kệ câu có tin hay không, tớ đã nhìn thấy đơn và nhẫn cưới." Nhớ đến cặp nhẫn đó, trái tim Hạ Hề nhói đau, bưng ly rượu lên uống cạn chất lỏng bên trong.
Chung Huyên sờ cằm: "Không phải chứ, theo thời gian trên đơn ly hôn cậu nói, là mấy ngày tớ mới ra nước ngoài, Giang Nam còn đưa cho tớ một khoản tiền bảo tớ mua quần áo túi xách cho cậu. Cậu không nhớ tớ đã mang về cả một vali đồ xa xỉ sao? Nếu ly hôn, anh ấy còn muốn mua đồ cho cậu làm gì?"
"Ha ha."" Hạ Hề cười lạnh một tiếng, "Anh ấy cho tớ toàn bộ tài sản, cả con cũng nhường, rời khỏi hộ khẩu nên tiền đưa cho cậu cũng là của tớ."
Hạ Hề bực bội uống thêm một ly rượu, nhất thời khiến Chung Huyên cũng hoang mang, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Hạ Hề như vậy, không chịu được nói: "Tớ không ngờ rằng Hạ Tiểu Hề của chúng ta cũng có ngày mượn rượu giải sầu, hơn nữa còn vì một người đàn ông, chậc chậc.""
"Chung Huyên, cậu bỏ đá xuống giếng phải không?" Hạ Hề trừng cô.
"Năm đó khi tớ thất tình, cậu cũng đã từng nói như vậy."" Chung Huyên nhún vai, sâu trong lòng cô cũng không tin Giang Nam muốn ly hôn với Hạ Hề, nếu là thật chỉ có thể nói mấy năm nay Giang Nam đóng vai người chồng hoàn hảo rất thành công, ngay cả giải Oscar cũng không xứng với kỹ thuật diễn của anh.
Chung Huyên cầm một ly rượu trước mặt Hạ Hề uống thử, nhân tiện mở to hai mắt: "Đây là nước đào?"
Chung Huyên nhấc từng ly rượu trước mặt Hạ Hề lên uống thử, đây đều là đồ uống không cồn mà.
"Hạ Hề, đầu óc cậu hỏng rồi à?"
Hạ Hề cười lạnh một tiếng: "Chung Huyên, mượn rượu giải sầu chưa bao giờ là phong cách của tớ, đầu óc tớ ấy à, vẫn luôn rất tỉnh táo."
Chung Huyên giơ ngón tay cái với cô: "Cậu khủng thật. Hạ Tiểu Hề, Giang Nam đối tốt với cậu như thế, nếu thật sự ly hôn, tình cảm nhiều năm như vậy cũng không thể đổi lại một lần khiến cậu mượn rượu giải sầu, đúng là cảm thấy hoảng sợ thay Giang Nam.""
Chung Huyên vừa nói xong, thì thấy đôi mắt Hạ Hề đỏ hoe, sau đó bắt đầu rơi nước mắt, lại ôm chầm lấy Chung Huyên khóc vô cùng đau lòng.
Buổi sáng người trong quán bar không nhiều lắm, thấy Hạ Hề khóc thương tâm như vậy, ông chủ quán bar cũng không dám tiến lên khuyên, sợ khuyên không tốt lại k1ch thích cô.
Chung Huyên thấy Hạ Hề khóc đau lòng, vỗ vai cô: "Lần đầu tiên tớ thấy cậu khóc vì một người đàn ông, khóc nhiều một chút, để bù lại những lần lỡ dịp thất tình trước đây."
"Huyên Huyên... Hu hu..."
Chung Huyên ôm cô vỗ vai cô cũng không an ủi gì, để mặc cô khóc, mãi đến khi Hạ Hề khóc mệt, tự mình nín khóc, mới cầm một tờ khăn giấy lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói: "Hạ Hề, cái váy của tới 7000 tệ, vừa mua, hôm nay mới mặc lần đầu tiên."
Hạ Hề cầm lấy khăn giấy lau nước mắt nước mũi dính lên váy của Chung Huyên, nức nở nói: "Tớ đền cho cậu, đợi tớ và Giang Nam ly hôn xong, có tiền sẽ đền cho cậu."
Chung Huyên bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Có hiểu lầm gì trong chuyện này không?"
Hạ Hề khóc khàn cả giọng: "Làm sao biết có hiểu lầm hay không, tớ đã mất trí nhớ, Huyên Huyên, có phải tớ ngoại tình không? Ngoại tình xong bị Giang Nam bắt gian được?"
"Không có." Chung Huyên tức giận trừng mắt, "Mỗi ngày chuyện cậu kể nhiều nhất với tớ chính là khoe Giang Nam nhà cậu, khuôn mặt đẹp, có tiền, chăm lo gia đình, yêu vợ thương con, ngay cả trên giường cũng rất mạnh mẽ. Cho nên Hạ Tiểu Hề, cậu không thể có lý do ngoại tình, huống chi nếu cậu lăng nhăng nhất định tớ sẽ biết."
"Phải." Hạ Hề không kìm được gật đầu, "Đúng là rất mạnh mẽ.""
"Cái gì?" Chung Huyên mở to hai mắt.
Hạ Hề vội lắc đầu, một giọt nước mắt lại lăn dài nơi khóe mi, tách một cái rơi vào ly rượu.
Chung Huyên bội phục sát đất, cậu khóc cũng bá đạo thế? Đọc Full Tại
Kinh khủng!!!
"Vậy là Giang Nam ngoại tình." Hạ Hề vỗ bàn một cái, "Tớ nhớ ra rồi, chính là Ân Hiểu, lần trước người phụ nữ hẹn Giang Nam đi thuê phòng là cô ta."
Giang Nam và Ân Hiểu lén lút trong công ty, sau đó vì Ân Hiểu mà muốn ly hôn với Hạ Hề. Nhưng trong lòng anh còn chút lương tâm, cảm thấy có lỗi với Hạ Hề, cho nên để lại hết tiền và con cái cho Hạ Hề, còn mình rời khỏi hộ khẩu. Vậy mà không ngờ lại xảy ra tai nạn giao thông, bị mất trí nhớ, không nhớ rõ Ân Hiểu, cho nên mới làm như không thấy Ân Hiểu.
Hạ Hề càng nghĩ càng cảm thấy đây là sự thật, hai tay nắm chặt khẽ run rẩy.
"Hề Hề, tuy lần trước tớ và cậu đi bắt gian, nhưng cuối cùng tớ cảm thấy Giang Nam không giống người sẽ làm ra loại chuyện này."" Chung Huyên cau mày.
"Bạn trai từ thời trung học của cậu, khi cậu bắt gian anh ta tại giường, cậu có tin anh ta sẽ làm ra chuyện phản bội cậu không?" Hạ Hề thở dài một tiếng.
Cuối cùng, Chung Huyên im lặng, buổi sáng người đàn ông đó còn ngọt ngào với cô, buổi tối đã lên giường cùng với người đàn bà khác, đúng là không thể tưởng tượng được.
"Vậy cậu định làm gì?" Chung Huyên sợ cô nhất thời nghĩ quẩn, "Bây giờ quan trọng chính là cậu cũng vốn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất định không được xúc động, làm ra những chuyện tổn thương bản thân.""
Hạ Hề không nói một lời, im lặng ngồi một chỗ.
Chung Huyên nhẹ nhàng huých cô một cái: "Hề Hề, cậu không sao chứ?"
Đột nhiên Hạ Hề buồn bực ôm đầu, vò loạn tóc tai trên đầu, kêu r3n thành tiếng: "Huyên Huyên, làm sao bây giờ, cho dù có đơn thỏa thuận ly hôn, tớ vẫn không tin Giang Nam sẽ ra đi, làm sao bây giờ? Có phải tớ bị điên rồi không?"
Chung Huyên: "..."
"Huyên Huyên, khó khăn lắm tớ mới yêu đương, sau đó đột nhiên có một ông thầy bói nói với tớ rằng, xin chào, Hạ Hề, năm năm sau, chồng cô và cô sẽ ly hôn. Tất nhiên tớ sẽ không tin, nhưng không bao lâu sau, tớ liên tiếp nhận được thư do Hạ Hề tương lai gửi đến, bên trong là đơn ly hôn do chồng tớ lý, cậu nói là sự thật hay là giả dối?" Hạ Hề nói xong cả câu, cũng không hề lắp bắp.
Chung Huyên: "..." Thật ngại quá, đầu đà điểu như tớ không thể hiểu được.
Hạ Hề vẫn nói nhảm như trước: "Chung Huyên, tớ rất thê thảm đúng không, tớ vừa bắt đầu yêu đương ngọt ngào, tớ yêu một người đàn ông, một người có thể khiến tớ phấn đấu quên mình vì họ, có thể khiến tớ chết vì họ, hôm qua tớ mới vừa trở thành một công chúa nhỏ, hôm nay đã trở thành một người bị chồng bỏ..."
"Hôm qua, tớ vừa nhận một vườn hoa tươi nở rộ, hôm nay hoa tươi của tớ đã thành phân bón, Huyên Huyên, tớ thê thảm lắm đúng không?"
Chung Huyên nghe hai câu của cô, nhìn Hạ Hề khóc đến lem luốc mặt mũi, có chút buồn bực: "Hình như đây là chì kẻ mắt và mascara tớ mang về cho cậu, chắc là không thấm nước đâu nhỉ?"
Hạ Hề lau đôi mắt một lượt, đột nhiên suy sụp nói: "Vì Giang Nam mà nước mắt khóc ra cũng có tính sát thương, anh ấy đúng là khắc tinh của tớ."
Chung Huyên: "..." Cô rất muốn an ủi Hạ Hề, nhưng tình hình bây giờ cũng không cho phép.
"Nếu không ngoại tình, chính là hết tình cảm, Huyên Huyên, tớ càng đau lòng, tớ giữ mình trong sạch hai mươi mấy năm, vất vả lắm để đợi người đàn ông của mình, vì anh ta đã cưới chui, sau đó còn hết tình cảm rồi ly hôn, Huyên Huyên, cậu nói tớ có phải quá thất bại không?"
Chung Huyên: "..."
"Cậu nói đi, tớ quá thất bại phải không?"
"Không thất bại, làm sao thất bại được..."
"Cậu nói không thất bại? Đang nói giúp cho Giang Nam sao?"
"Không phải,..." Chung Huyên khó xử, "Ừ, thất bại.""
"Cậu nói tớ thất bại?" Hạ Hề lập tức lại khóc, "Quả nhiên là tớ thất bại.""
Chung Huyên: "..." Bây giờ cô cảm thấy may mắn vì trước kia Hạ Hề không thích quá nhiều người, nếu không với tình hình ngày hôm nay có khả năng sẽ lâu lâu xuất hiện một lần.
"Hề Hề, cuối cùng cậu định thế nào?" Hạ Hề thay đổi cảm xúc liên tục, Chung Huyên cũng không biết Hạ Hề nghĩ gì nữa.
"Không biết."" Hạ Hề vò góc áo, cúi đầu, "Huyên Huyên, nếu tớ khôi phục trí nhớ, đột nhiên phát hiện ra giữa tớ và anh ấy thật sự xuất hiện vấn đề thì phải làm sao bây giờ?"
"Thật ra, Hề Hề, cậu mất trí nhớ nhưng Giang Nam không mất trí nhớ, bây giờ anh ấy còn đối xử tốt với cậu như vậy, nhất định là yêu cậu.""
Hạ Hề nhìn cô hồi lâu, chu môi: "Anh ấy cũng mất trí nhớ rồi.""
Chung Huyên: "..." Đọc Full Tại
Chung Huyên mất nửa tiếng để hiểu được câu chuyện, cuối cùng tổng kết một câu: "Hề Hề, trước nay cuộc sống của cậu phong phú không giống người thường.""
"Huyên Huyên, tớ cảm thấy tớ rất thích anh ấy, chưa từng thích ai như vậy."" Hạ Hề chống cằm nhìn quầy rượu đủ màu sắc trong quán bar, giọng nói có chút không rõ: "Tớ nhớ khi học đại học, tớ nhìn thấy Phùng Dương chơi bóng rổ, cảm thấy nam sinh này rất đẹp trai, toàn bộ nữ sinh đang nhìn cậu ta, tớ cảm thấy tớ còn rất thích cậu ta."
"Thích cậu ta chạy đuổi bóng trên sân, nam sinh tuổi trẻ, giống như ánh mặt trời."" Hạ Hề nâng ly rượu, nhắm một con mắt, nhìn cô gái phản chiếu trên mặt thủy tinh, "Mới chú ý đến cậu ta, nhìn cậu ta nhiều hơn người khác, cũng đã nghĩ tới sau này với dáng vẻ của cậu ta sẽ được nhiều nữ sinh hâm mộ. Nhưng khi cậu ta thật sự tỏ tình tớ lại từ chối, lui về phía sau sợ hãi, lo lắng, hoài nghi bản thân có thật sự thích cậu ta không? Sau khi từ chối, tớ như trút được gánh nặng."
Nước mắt Hạ Hề lại rơi một lần nữa: "Nhưng mà, Phó... Giang Nam không giống vậy, tớ luôn muốn ở gần anh ấy, sống cả đời muốn cùng anh ấy, tớ còn muốn sinh con cho anh ấy, vì được ở cùng anh ấy, tớ có thể làm bất kỳ việc gì. Huyên Huyên, tớ thật sự rất thích rất thích cảm giác ở cùng anh ấy, tuy anh ấy thường xuyên chọc giận tớ, nhưng tớ lại thích dáng vẻ khi anh ấy trêu chọc tớ, có phải tớ không có khí phách không?"
Hạ Hề che mắt, nước mắt trượt qua kẽ tay rơi xuống: "Tớ thích một người đàn ông như vậy, nhưng chỉ mới năm năm, Huyên Huyên, thật sự đã đi đến bước phải ly hôn sao? Thật sự thời gian qua lãng phí như thế ư?"
Chung Huyên ôm cô, cùng cô rơi nước mắt: "Hề Hề, sự việc còn chưa đến bước này, tớ và cậu cùng nhau đi tìm chân tướng, nếu lỡ là hiểu lầm thì sao?"
Hạ Hề thút thít: "Cậu nói xem tên trong di động của tớ là "Bảo Bối Lớn", sao lại ly hôn rồi?"
"Đúng." Chung Huyên vỗ đầu một cái, thu nước mắt về: "Cậu có biết Giang Nam lưu tên cậu là gì trong di động không?"
"Cái gì?"
"Toàn bộ thế giới của anh.""
"Nói đùa à?"
"Tớ nói là Giang Nam lưu tên cậu trong di động là "Toàn bộ thế giới của anh", có nghĩa là cậu là toàn bộ thế giới của anh ấy, trước khi tớ ra nước ngoài còn gặp anh ấy, lúc đó cậu gọi cho Giang Nam, tớ nhìn thấy tên trên di động hiển thị như thế, không thay đổi.""
"Ha ha." Hạ Hề bĩu môi, ""Toàn bộ thế giới của anh", Huyên Huyên, cậu vẫn không hiểu Giang Nam, vừa nghe tên đã biết anh ấy không thể nghĩ ra được rồi, vừa nhìn đã biết là style của tớ, nhất định là tớ lưu cho anh ấy, nếu như tự anh ấy nghĩ ra, phải là "Toàn bộ thế giới của tôi", chứ không phải "Toàn bộ thế giới của anh" rồi.""
"Mặc kệ của anh hay của tôi, điều đó chứng tỏ anh ấy vẫn yêu cậu."" Chung Huyên bị xoay vòng có hơi choáng váng.
Ánh mắt Hạ Hề đột nhiên sáng ngời: "Huyên Huyên, cậu nói xem có phải vì Giang Nam bị tớ ức hiếp quá lâu, cho nên mới bắt đầu phản kháng không? Trong di động của anh ấy đều là ảnh tớ selfie, nhất định là tớ cầm di động của anh ấy chụp, còn cà hình nền khoá đều là tớ, chậc chậc, tớ cảm thấy rất có khả năng tớ sẽ làm vậy."
Chung Huyên: "..." Thật mệt lòng, an ủi một kẻ mất trí nhớ khóc lóc đầy sức sống.