“Chú, dì.” Hàn Phỉ vẫn luôn ngồi ở bên giường bệnh nhìn thấy ba Hạ mẹ Hạ lại đây, vội đứng lên, “Học tỷ tỉnh chưa ạ?”
“Tỉnh rồi, chỉ là…” Ba Hạ thở dài, xua xua tay, “Được rồi, được rồi, trước tiên không nói đến con bé, Tiểu Nam thế nào rồi, trong lúc chú rời đi nó có tỉnh lại không?”
“Vẫn không tỉnh.” Hàn Phỉ lắc đầu.
“Ba, ba tỉnh rồi.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng của An An, mấy người trong phòng bệnh đồng thời nhìn về phía giường bệnh.
Phó Nam Cẩm tỉnh lại lập tức cảm thấy đau đầu vô cùng, thật vất vả mở mắt ra, thích ứng ánh sáng liền nhìn đến mấy người xa lạ đứng trước mặt mình.
Thân thể bản năng đề phòng làm hắn muốn giơ tay phòng ngự, nhưng đau đớn trên cánh tay làm hắn trắng mặt, cánh tay hắn thật giống như gãy xương.
Thời điểm ca nô xảy ra chuyện, hắn cảm thấy mình chết chắc rồi, không nghĩ tới bản thân vậy mà mạng lớn nhặt về một cái mạng.
Phó Nam Cẩm nhanh chóng bình tĩnh lại, tầm mắt quét một vòng trên người vài người ở trước mặt, hai người lớn tuổi một chút khuôn mặt hòa ái, người đàn ông đứng bên cạnh tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt kinh hỉ, còn có một đứa bé đang ghé vào mép giường nắm chặt tay hắn mặt đầy vệt nước mắt, đáng thương vô cùng mà nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ kia thực xinh đẹp đồng thời cũng thực quen mắt nhưng hắn nhớ không nổi đã gặp ở chỗ nào.
Những người này trên người đều không có ác ý.
“Ông chủ, anh tỉnh rồi.”
“Tiểu Nam, con cuối cùng cũng tỉnh lại, hù chết ba mẹ.” Tuy rằng bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, nhưng Giang Nam vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, làm cho bọn họ lo lắng không thôi.
Phó Nam Cẩm nhíu mày, hai người tự xưng là “ba mẹ” này, hắn không hề quen biết.
“Các người là ai?” Phó Nam Cẩm nói ra câu đầu tiên sau khi tỉnh lại.
Hắn có lẽ là được người cứu, như vậy những người trước mặt này là ân nhân cứu mạng của hắn sao?
“Con nói cái gì vậy, Tiểu Nam?” Mẹ Hạ nghe được câu này, trong lòng lộp bộp một chút.
Vẻ mặt ba Hạ cũng không thể tưởng tượng nổi: “... Tiểu Nam, con không quen biết chúng ta sao?”
Phó Nam Cẩm không nói chuyện, trong mắt mang theo đề phòng, mấy người trước mắt tựa hồ đối với hắn vô cùng quen thuộc, nhưng hắn xác thật chưa từng gặp qua bọn họ.
“An An con cũng không quen sao?” Mẹ Hạ vội vàng đẩy An An đến trước mặt Phó Nam Cẩm, “Con nhìn xem con biết thằng bé chứ?”
Phó Nam Cẩm nhìn về phía đứa bé đang đứng bên cạnh giường bệnh ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, chậm rãi lắc lắc đầu: “Không quen.” Nếu hắn vừa rồi không nghe lầm, đứa nhỏ này gọi hắn là “ba”.
Trong phòng bệnh lâm vào một trận trầm mặc ngắn ngủi, ba Hạ cùng mẹ Hạ liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được không thể tưởng tượng nổi.
Hạ Hề mất trí nhớ, vậy Giang Nam cũng mất trí nhớ? Chuyện này không khỏi cũng quá trùng hợp đi.
“Ông chủ, anh biết em chứ?” Hàn Phỉ vẫn luôn đứng ở một bên không nói chuyện thật cẩn thận hỏi một câu.
“Không biết.” Phó Nam Cẩm không hề do dự, hắn không thể nói là gặp qua một lần là không bao giờ quên nhưng nếu như là người từng có quan hệ, hắn đều sẽ có ấn tượng, mà những người này hắn xác thật chưa từng gặp qua.
Hàn Phỉ sờ sờ đầu: “Chuyện đó, chú dì mọi người trước không nên gấp gáp, cháu đi gọi bác sĩ, khả năng chỉ là tạm thời, dù sao cũng là đụng phải đầu, nói không chừng qua hai ngày là tốt rồi.”
Hàn Phỉ tìm bác sĩ tới, bác sĩ cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi, bọn họ trước giờ chưa từng gặp qua trường hợp hai vợ chồng đụng phải xe cùng nhau mất trí nhớ, sau khi kiểm tra một lượt, cũng không tra ra nguyên nhân là gì.
“Ba, mẹ không quen An An, ba cũng không quen An An sao?” Một bàn tay nhỏ mềm mại cầm lấy tay Phó Nam Cẩm, âm thanh mềm nhũn của đứa bé còn mang theo giọng nức nở nghẹn ngào.
Phó Nam Cẩm theo bản năng rút tay về thoát khỏi cảm xúc ấm áp đó, An An bị hắn làm cho hoảng sợ, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt, lại chịu đựng không khóc, mắt trông mong nhìn Phó Nam Cẩm.
Phó Nam Cẩm nhìn cặp mắt ướt dầm dề của cậu, trong lòng hiện lên một cảm giác khác thường.
“An An ngoan, An An đừng sợ, có bà ngoại ở đây rồi.” Mẹ Hạ vội tiến lên muốn ôm An An vào trong ngực, An An lại né tránh tay bà, túm chặt ống tay áo Phó Nam Cẩm quơ quơ, sợ hãi nói: “Ba, chúng ta đi tìm mẹ đi, An An muốn về nhà.”
Phó Nam Cẩm muốn rút tay ra nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nhẫn tâm, mặc kệ cậu túm ống tay áo của hắn không nói chuyện.
Tổng hợp lại những gì hắn nghe được cùng với lời nói của bác sĩ, hắn đại khái đoán bản thân có lẽ mất đi một ít ký ức, những người trước mắt này nhất định là hắn quen biết, nhưng rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ trước mắt này gọi hắn là “Ba”, vậy đây là con của hắn sao?
Ba Hạ cùng mẹ Hạ cảm giác được một trận vô lực, hai vợ chồng cùng nhau mất trí nhớ, đem chuyện kết hôn sinh con đều quên hết, đây là chuyện quái quỷ gì vậy!
“Tiểu Nam, con thật sự không nhớ gì cả sao?” Mẹ Hạ còn ôm một tia hy vọng.
“Tôi tên Phó Nam Cẩm.” Phó Nam Cẩm nghe không quen hai chữ “Tiểu Nam” này, vì thế mở miệng nói.
“Phó Nam Cẩm?” Hàn Phỉ sờ đầu, “Ông chủ, anh tên Giang Nam, không phải Phó Nam Cẩm, đúng rồi, anh không phải là mất trí nhớ sao? Sao lại biết mình tên Phó Nam Cẩm? Sao lại loạn như vậy chứ?”
“Giang Nam?” Phó Nam Cẩm chau mày, “Ai tên Giang Nam?”
Ba Hạ cùng mẹ Hạ kinh ngạc mở to hai mắt.
“Con khôi phục ký ức trước kia sao?” Ba Hạ có chút chần chờ hỏi hắn.
“Có ý tứ gì?” Phó Nam Cẩm nhạy cảm bắt được ý tứ trong lời nói của Ba Hạ, chống mép giường muốn ngồi dậy lại không ngờ một trận choáng váng trong đầu ập đến lập tức ngã xuống giường.
“Tiểu Nam…”
“Ông chủ…”
“Người bệnh hiện tại yêu cầu nghỉ ngơi, người nhà đi ra ngoài trước đã, để người bệnh yên tĩnh một chút, đừng quá kích thích anh ấy.” Bác sĩ nói.
“Không muốn, con không muốn rời khỏi ba.” An An nghe được mình phải đi ra ngoài, nhất thời nóng nảy, vững vàng bắt lấy tay Phó Nam Cẩm, “Con không muốn đi ra ngoài, sau khi con rời khỏi đây ba sẽ không cần con nữa, mẹ cũng không cần con nữa…” An An nói chuyện, nước mắt bắt đầu “xoạch” “xoạch” rơi xuống.
“An An nghe lời, ba cũng bị bệnh, chờ ba hết bệnh rồi là có thể chơi cùng An An…”
……
Phó Nam Cẩm nghe được tiếng khóc của đứa trẻ, còn có tiếng người nói chuyện, nhưng mí mắt lại càng ngày càng nặng, chậm rãi rơi vào giấc ngủ.
Hạ Hề lần nữa lần tỉnh lại đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phòng bệnh chiếu vào bên trong, tạo thành trên mặt đất một vầng sáng nhu hòa.
Vẫn là gian phòng bệnh ban nãy, phòng bệnh ngoại trừ cô cũng không có ai cả, không có ba mẹ của mình, cũng không có tiểu shota vừa rồi.
Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác?
Hạ Hề chưa kịp vui sướng, liền nhìn thấy điện thoại đặt trên bàn, thần sắc lại ảm đạm xuống.
Đây không phải loại điện thoại vừa lạc hậu vừa nhỏ cô dùng trước đó, chiếc điện thoại này không chỉ màn hình cực kỳ lớn, hơn nữa còn cực kỳ mỏng, màu vàng ngả ánh hồng đậm, so với chiếc trước đó cô dùng xinh đẹp hơn rất nhiều.
Hạ Hề ấn thử một nút, màn hình lập tức sáng lên, một tấm ảnh bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Hạ Hề.
Trong ảnh là một bé trai mang mũ tai thỏ, bé trai mặc quần yếm đang dẩu môi khóc, tuy rằng trên ảnh chụp đứa bé chỉ chừng một hai tuổi, nhưng Hạ Hề liếc mắt một cái liền nhận ra bé trai này chính là đứa bé vừa mới lôi kéo tay cô gọi “mẹ”, An An.
Mà phía trên ảnh chụp hiển thị chính là thời gian ngày hôm nay: Ngày tháng năm .
Năm cô tốt nghiệp là .
Hạ Hề ấn điện thoại nửa ngày cũng không thể mở khóa, hiện tại điện thoại hiện đại như vậy sao, đều phải có hình vẽ mới mở được khóa?
Ngay khi Hạ Hề chuẩn bị từ bỏ thì ngón tay vô tình chạm vào hình elip nhỏ phía dưới điện thoại, điện thoại mở khóa, lại một tấm hình rơi vào mắt Hạ Hề.
Hạ Hề lập tức trừng lớn đôi mắt, bật dậy từ trên giường, ảnh chụp trên màn hình di động là một cô gái đang hôn một chàng trai.
Chàng trai nghiêng mặt, khóe miệng hơi hơi giơ lên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô gái, khuôn mặt cô gái tươi cười, thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.
Nếu là một tấm hình bình thường, Hạ Hề khẳng định sẽ than thở một tiếng “Bị show ân ái”, nhưng hiện tại cô không biết nên nói gì mới tốt, bởi vì cô gái trên bức hình kia chính là cô.
Hạ Hề cảm thấy có lẽ cô thật sự mất đi một ít ký ức rất quan trọng.
Hạ Hề đứng dậy xuống giường, ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ ai, xem xét phòng đơn mà cô nằm, nơi này có lẽ là bệnh viện tư nhân, trang thiết bị trong phòng bệnh đều cực kỳ tốt, chỗ này ở một đêm hẳn là rất đắt, hơn nữa lại còn là phòng đơn.
Hạ Hề đi dọc theo hành lang, thỉnh thoảng thò đầu xem xét từng phòng bệnh mình đi ngang qua.
“Học tỷ…”
Một người đàn ông đi về hướng Hạ Hề, có chút lo lắng nhìn cô: “Sao chị lại xuống giường, có chỗ nào không thoải mái không?”
Hạ Hề nhìn kỹ hắn, có chút chần chờ: “… Hàn Phỉ?”
“Học tỷ, sao lại đối với em xa lạ như vậy chứ?” Hàn Phỉ cười cười, đỡ lấy Hạ Hề cánh tay, “Dì về nhà nấu cơm, chú đi tìm bác sĩ, An An đang ở trong phòng Nam ca, chị cũng đi qua đi.”
“A?” Hạ Hề có chút ngốc, bọn họ thân quen như vậy sao?
Hàn Phỉ học cùng một trường với Hạ Hề, so với Hạ Hề nhỏ hơn hai tuổi, hai người gặp qua vài lần ở mấy buổi gặp mặt, nhưng cũng không phải thực quen thuộc.
Hạ Hề còn chưa kịp nói cái gì, Hàn Phỉ đã đẩy cửa một gian phòng bệnh ra: “Học tỷ, chị đi vào trước, hiện tại là giờ cao điểm, dì không tiện gọi xe, em lái xe đi đón dì.”
“…Được…” Hạ Hề tựa hồ theo bản năng đáp lại một câu.
Hàn Phỉ đem Hạ Hề đẩy vào trong phòng: “Học tỷ, chị trông chừng ông chủ tốt một chút, em sẽ lập tức quay lại.”
Phó Nam Cẩm vừa mới tỉnh lại không được bao lâu, An An vẫn luôn đứng trước giường bệnh chưa từng rời đi, thấy hắn tỉnh lại, liền thân mật dựa vào ôm lấy cánh tay hắn.
Phó Nam Cẩm biết trốn không thoát, cũng dứt khoát không trốn.
Ngủ một giấc tỉnh lại, suy nghĩ của Phó Nam Cẩm dần dần rõ ràng lên, thông qua vài ba câu vừa rồi, hắn đã đại khái đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Mẹ…” An An thấy được Hạ Hề bị đẩy vào, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra tươi cười vui vẻ.
“Mẹ…” An An một tay lôi kéo ống tay áo Phó Nam Cẩm không dám buông, lại muốn đi tìm Hạ Hề, nhất thời lâm vào tình thế khó xử, bộ dáng giống như cầm hai món đồ chơi yêu thích, cái nào cũng không bỏ xuống được.
Mẹ? Phó Nam Cẩm theo cánh tay nhỏ của An An nhìn qua.
Hạ Hề mặc quần áo kẻ sọc của bệnh nhân, khuôn mặt còn có chút trắng bệch, để mặt mộc, tóc dài lung tung buộc lại ở sau đầu, mặt mày sạch sẽ xinh đẹp, ánh mắt trong trẻo, nhìn giống như một học sinh mười tám, mười chín tuổi.
Trong lúc Phó Nam Cẩm nhìn về phía Hạ Hề, Hạ Hề cũng đang quan sát hắn, người đàn ông trên giường bệnh bộ dáng rất đẹp mắt, mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng không che giấu được ngũ quan xinh đẹp của hắn, đặc biệt là đôi mắt, bộ dáng…
Bộ dáng cùng An An giống nhau như đúc!!!
Hạ Hề dám khẳng định cô chưa từng gặp qua người đàn ông này, dù sao thì người có diện mạo xuất sắc như vậy, nếu gặp qua là rất khó làm người ta một chút ấn tượng đều không có.
Hạ Hề cúi đầu mở di động, nhìn sườn mặt người đàn ông trên ảnh chụp một chút, lại nhìn thoáng qua người đàn ông trên giường bệnh.
Người đàn ông nhìn cô trong ánh mắt mang theo một tia lãnh đạm, không chỉ là ánh mắt, trên cơ thể người này còn mang theo cảm giác lạnh lẽo người sống chớ lại gần.
Hạ Hề không khỏi nhíu mày, người đàn ông này bộ dáng quả thực sự rất đẹp, nhưng có vẻ như cũng không phải là khẩu vị của cô.