CHƯƠNG
“Được, tớ chỉ chờ có mỗi câu này của cậu thôi.” Chu Nhã Khiết cười khì khì như con cáo được đắc ý.
Lục Nghiên Tịch cười bất lực. Cô nhìn điện thoại thấy có tin nhắn, là Hoắc Vũ Khải hẹn gặp mặt cô.
Địa điểm vẫn là chỗ cũ, trong một nhà hàng tương đối thanh tịnh, Hoắc Vũ Khải đã đợi rất lâu, vừa thấy Lục Nghiên Tịch tới, ánh mắt anh ta chợt biến sắc.
Thật đúng là nhạy cảm quá mức mà… hoặc nên nói phải chăng mắt anh ta đừng sắc như vậy thì tốt. Lục Nghiên Tịch vừa tới gần, anh ta đã thấy dáng đi của cô hơi kỳ lạ.
Anh ta trừng mắt nhìn cô ngồi xuống, sau đó dấu vết như ẩn như hiện sau lớp áo cao cổ kia khiến tim anh ta chìm xuống tận đáy vực.
“Đến rồi đấy à.” Hoắc Vũ Khải nở nụ cười, muốn khiến bản thân tỉnh táo lại.
Bọn họ đã kết hôn rồi mà, chuyện này quá đỗi bình thường.
Lục Nghiên Tịch hoàn toàn không biết trong thời gian ngắn ngủi mà người này đã nghĩ nhiều đến thế, sau khi ngồi xuống lập tức vào vấn đề chính: “Anh hẹn em ra đây làm gì?”
Cô vẫn chưa quên lời nói của Tư Bác Văn, nên lúc tới đã quan sát xung quanh cẩn thận, sợ bị người khác theo dõi.
Lời này khiến Hoắc Vũ Khải sửng sốt, chỉ cần hai người ở riêng với nhau là cô luôn muốn kết thúc cuộc gặp gỡ nhanh nhất có thể. Trong lòng anh ta thoáng khó chịu, ngoài mặt lại không biểu hiện chút nào. Anh ta từ tốn nói: “Anh tìm được một team, bọn họ có phương pháp điều trị rất tốt cho người thực vật. Trong vòng ba năm từ khi thành lập, bọn họ đã thành công khiến mười người khôi phục bình thường. Chỉ có mỗi việc là bọn họ định cư tại Los Angeles, sẽ không dễ dàng đồng ý di chuyển.”
Đối với một người được phán sẽ sống thực vật cả đời thì đây là một cơ hội.
Hơn nữa, Lục Nghiên Tịch đã từng thử đích thân gọi mẹ mình tỉnh lại, nhưng hề không có tác dụng gì hết. Đôi khi mẹ sẽ lẩm bẩm gọi tên ba, có lẽ là nếu không có ba thì mẹ sẽ không tỉnh lại.
Bất chợt nghe được tin tức như vậy, Lục Nghiên Tịch không nhịn được vui sướng: “Team này đang ở đâu?”
“Los Angeles.” Hoắc Vũ Khải đáp lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch gắt gao.
Quả nhiên, mặt mày cô lập tức suy sụp, ảo não thấy rõ.
Cả đời cô cũng không muốn đặt chân tới nơi thương tâm đó nữa.
“Nghiên Tịch, vì bác gái, anh vẫn hy vọng em đưa bác gái sang đó.” Ít nhất như vậy thì vẫn còn có một tia hy vọng.
Lục Nghiên Tịch do dự một lát, nhắm nghiềm mắt lại. Tới khi cô mở mắt ra lần nữa, lý trí đã lấn át cảm xúc: “Được, em về sẽ bố trí đưa mẹ sang bên đó. Anh giúp em liên hệ với team kia đi.”
“Anh đã liên hệ xong cả rồi, khi nào em xuất phát thì nói với anh một tiếng là được.” Hoắc Vũ Khải cười khẽ, dường như đã sớm đoán trước được kết cục như vậy.
Cảm giác này khiến Lục Nghiên Tịch khó chịu vô cùng, loại cảm giác bị người nhìn thấu này khiến cô bất chợt muốn trốn tránh: “Em về trước đây.” Nói xong, cô mỉm cười lịch sự rồi đứng dậy rời đi.
Cô đang trốn, trốn tình cảm Hoắc Vũ Khải dành cho mình. Cô không thể nào đáp lại anh ta, nhưng vẫn hưởng thụ việc người ta đối xử tốt với mình.
Hoắc Vũ Khải nhìn theo Lục Nghiên Tịch bước ra khỏi nhà hàng, nhìn cô dần hòa vào dòng người, bên môi là nụ cười chua xót.
Có một người ngồi xuống đối diện anh ta, nhìn thoáng qua Hoắc Vũ Khải, rồi lại nhìn bóng hình xinh đẹp dần xen lẫn trong đám đông: “Khải, làm gì thế? Một người phụ nữ thôi mà. Bên nước tôi nhiều gái xinh lắm, cần gì phải cố chấp chứ?”
Đối phương là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, ngũ quan góc cạnh sắc sảo, trên môi luôn nở nụ cười thản nhiên.