CHƯƠNG
…
Buổi sáng, Lục Nghiên Tịch thức dậy còn hơi khó khăn, cô vừa lật người liền rơi vào một vòng tay ấm áp. Cô sửng sốt, kinh ngạc trợn trừng mắt, trước mặt cô là cơ ngực cường tráng, tinh tế, cô lập tức đỏ mặt.
Nhớ lại từng chút một chuyện hôm qua, mặt cô đỏ lựng lên, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ để Tư Bác Văn nhìn thấy cảnh này thì không biết sẽ xấu hổ thế nào.
Nhưng cô hoàn toàn không biết rằng anh nhìn thấy rất rõ ràng, tất cả những thứ này đều đi đúng theo kế hoạch của anh: “Dậy đi làm thôi.”
Cô bật cười, cảm giác như có cơn gió thổi thoảng qua trong lòng, rung động không thôi.
“Tư Bác Văn, đây là mơ sao?” Một lúc sau, Tư Bác Văn đã đang mặc quần áo rồi thì Lục Nghiên Tịch mới hỏi.
Đây quá giống một giấc mơ, trong một thời gian rất ngắn mà Tư Bác Văn đối xử với cô như thể hai người khác nhau. Cô cảm giác đây chính là một giấc mơ, một giấc mơ mà cô đã mơ từ bé tới lớn.
Cô vẫn còn nhớ rõ sự lạnh lùng mà Tư Bác Văn dành cho cô.
Cánh tay đang mặc quần áo của Tư Bác Văn khựng lại, sau đó cúi đầu hôn một cái lên trán cô: “Mau dậy đi, sắp muộn giờ làm rồi.” Giọng anh ngọt ngào đến mức có thể vắt được ra nước.
Nếu như dì Lý tận mắt nhìn thấy nhất định sẽ bị dọa cho giật mình thét lên. Bà đã từng tận mắt nhìn thấy Tư Bác Văn đối xử lạnh lùng với cô thế nào, hoàn toàn không giống vợ chồng mà giống như kẻ thù hơn.
Chính Lục Nghiên Tịch cũng có suy nghĩ như vậy. Tư Bác Văn thay quần áo xong đi xuống lầu, một lúc sau Lục Nghiên Tịch mới hoàn hồn lại được, xúc cảm ươn ướt trên trán vẫn chưa biến mất.
Hôm nay cô đi theo Tư Bác Văn cùng đi làm. Hai người khoác tay nhau vô cùng thân mật, thật sự là một cảnh tượng hiếm thấy, trăm năm mới có một lần.
Chu Nhã Khiết kinh ngạc đến mức con mắt như muốn rớt cả xuống đất, đợi đến khi Lục Nghiên Tịch ngồi xuống rồi, cô ấy tức bày ra vẻ mặt hóng chuyện: “Sao hai người tự nhiên lại tốt đẹp thế? Trước đây tớ còn tưởng là có một mình cậu đơn phương thôi cơ.”
Không phải chỉ có một mình cô ấy nghĩ như vậy mà gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Lục Nghiên Tịch xua tay, cô không định kể lể rõ ra, mà cũng có thể nói là đến cô cũng chẳng rõ tại sao cả.
Nhưng nụ cười hạnh phúc nơi khóe miệng đã phá tan vẻ mặt lạnh lùng giả vờ của cô.
Chu Nhã Khiết nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, lập tức hiểu ra: “Quả nhiên là người phụ nữ được tình yêu tưới tắm mà.” Ngữ điệu cùng giọng nói được nâng lên cao vút, cứ như thể sợ người khác không biết.
Khuôn mặt Lục Nghiên Tịch lập tức xấu hổ đỏ lựng lên. Cô trừng mắt nhìn Chu Nhã Khiết, lúc này Chu Nhã Khiết mới chịu im lặng, tiếp tục làm việc.
“Lục Nghiên Tịch, vào đây một lát.” Có người vào phòng làm việc, lúc đi ra gọi một tiếng.
Lục Nghiên Tịch “a” một tiếng rồi đứng dậy bước vào trong.
Chu Nhã Khiết ở đằng sau cười gian xảo đầy ẩn ý, lần này có mà ăn cẩu lương ngập miệng luôn.
Sau khi đẩy cửa bước vào, Lục Nghiên Tịch còn chưa lên tiếng thì Tư Bác Văn đã vẫy tay bảo cô tới rồi lấy ra một tập giấy tờ.
Giấy chuyển nhượng cổ phần.
% cổ phần?
Lục Nghiên Tịch trợn tròn mắt, nhìn Tư Bác Văn, không hiểu có chuyện gì: “Anh định làm gì vậy? Em đã có cổ phần của chú rồi, nếu được cho thêm thì em sẽ là cổ đông lớn nhất của công ty à?”
Rõ ràng là vì hợp tác làm ăn nên mới liên hôn, vì sao lại dễ dàng cho cô như vậy?