CHƯƠNG
Lần cuối…
Hi vọng mà Lục Nghiên Tịch vừa nhen nhóm đã vụt tan biến.
Thấy ánh mắt trống rỗng của Lục Huyền Lâm, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
“Ba, con xin lỗi, con xin lỗi…”
Lục Huyền Lâm hơi nghiêng đầu, nhìn sang Lý Tang Du bên cạnh, ánh mắt lập tức liếc về phía cửa, nhìn người phía sau cánh cửa kia: “Các, các người…”
“Ba, bọn họ làm sao?” Giọng của ông nhỏ như muỗi kêu, Lục Nghiên Tịch ở gần mới nghe rõ, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn theo ánh mắt Lục Huyền Lâm, nhìn về phía một nhà Vương Chấn ở phía sau cửa, còn có cả Tư Bác Văn…
Lục Huyền Lâm đột nhiên tắt thở, Lục Nghiên Tịch cũng không có cơ hội lắng nghe lời còn lại nữa, cả người lúc này cũng rơi vào bóng tối.
Thời gian tua ngược lại khi còn bé. Từng khung hình, từng mốc thời gian, những hình ảnh ấm áp vui vẻ kia cũng hiện về trong đầu, cô chìm vào trong kí ức.
Nằm trong bệnh viện một ngày, vì chuyện ở Phong Thành không thể gác lại quá lâu, cơ thể Lý Tang Du cũng bình thường, đi máy bay về sẽ không sao cả nên Tư Bác Văn đã tự mình quyết định, đưa Lục Huyền Lâm đi hỏa táng rồi mang tro cốt của của ông cùng về.
Chuyện ở Phong Thành đã chất thành đống mất ngày, Tư Bác Văn thỉnh thoảng cũng để ý đến cả Lục Nghiên Tịch.
Dù sao hi vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
Lục Nghiên Tịch nằm trên giường ba ngày, sau khi tỉnh lại đã bị người nhắc ăn cơm. Cô ăn một chút rồi lại bắt đầu ngẩn người.
Sau khi đám tang của Lục Huyền Lâm kết thúc, cô cũng không đi làm, chỉ chết lặng mặc cho người ta sai khiến.
Cô không đi làm ở công ty, chỉ ở nhà thuê bác sĩ gia đình đến chăm sóc cho Lý Tang Du, lúc cô không có chuyện gì làm sẽ ở cùng với Lý Tang Du, lẳng lặng nói chuyện với bà.
Gia đình bỗng trải qua biến cố như vậy, cô biến thành thế này cũng là chuyện bình thường.
Lúc Hoắc Vũ Khải biết chuyện đã muốn đi gặp Lục Nghiên Tịch, nhưng lại bị ngăn ở bên ngoài biệt thự, gọi điện thoại thì đổ chuông rất lâu nhưng cũng chẳng có ai nghe máy.
Mãi cho đến nửa đêm ngày thứ mười, sau khi Lục Nghiên Tịch ăn xong không về phòng luôn mà ngồi ở sofa, cầm điện thoại bắt đầu đọc tin tức.
“Nghiên Tịch, anh có chuyện quan trọng.”
“Ting” một tiếng, tin nhắn của Hoắc Vũ Khải được gửi đến. Ngay sau đó có một cuộc gọi đến, Lục Nghiên Tịch ấn nghe.
“Ý anh là sao?” Lục Nghiên Tịch vẫn biết có cuộc gọi đến, nhưng cô không muốn được an ủi nên cô mới không nhận cuộc gọi.
Trừ Hoắc Vũ Khải ra, Chu Nhã Khiết cũng đã gọi đến rất nhiều cuộc. Tư Bác Văn cũng từng nói rằng Chu Nhã Khiết rất quan tâm đến cô, thường xuyên hỏi anh về chuyện của cô.
Nếu có thể, cô muốn tự mình chịu đựng khoảng thời gian này, để cho bản thân có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
“Lục Thị có vấn đề rồi. Gần đây đã đầu tư vào rất nhiều công trình, toàn là công trình lớn thôi, nhưng những người khác trong giới lại không coi trọng những chỗ đó lắm. Lục Thị vẫn cứ khăng khăng làm, trông rất giống cố ý làm vậy.” Giọng Hoắc Vũ Khải nghiêm túc, không có ý đùa giỡn nào cả, sau đấy lại nói tiếp: “Nếu như tất cả những dự án đó đều thua lỗ, vậy thì Lục Thị chắc chắn sẽ không trụ nổi.”