CHƯƠNG
Thấy vẻ mặt của anh lạnh lùng cứng đờ, Lục Nghiên Tịch sợ đến mức không dám nói to, chỉ có thể hạ giọng giải thích.
Cô thật sự không bị gì hết, đúng giây phút cuối cùng, Tư Bác Văn đã xông vào rồi.
“Lần sau đi đâu cũng phải ở cạnh tôi cho đàng hoàng vào.” Anh nói xong mới thả người xuống, trở về phòng làm việc.
Lúc này dì Lý mới từ bên cạnh đi tới, rót nước ấm cho Lục Nghiên Tịch: “Xem ra cậu chủ cũng rất quan tâm đến mợ chủ đấy. Nếu không, cũng sẽ chẳng để ý đến vậy đâu, còn tra tấn Chu Quốc Vệ ra nông nỗi này.”
Giọng dì Lý đầy vui vẻ, thấy hai người họ làm lành với nhau, bà ấy cũng vui lây.
Lục Nghiên Tịch lại vô cùng hoang mang: “Dì nói vậy nghĩa là sao? Chu Quốc Vệ bị sao thế?” Lúc nãy Tư Bác Văn đã nói để Chu Quốc Vệ nếm chút đau khổ, nhưng cô không rõ chi tiết lắm.
Dì Lý đờ người, nhìn xung quanh không thấy ai, bà ấy mới lén thì thầm vào tai Lục Nghiên Tịch.
Sắc mặt cô dần đỏ bừng, cô quay đầu sang chỗ khác rồi ngồi xuống: “Dì Lý, sao dì lại biết?” Tư Bác Văn không đến mức làm ầm mấy chuyện này lên như vậy chứ?
“Bên ngoài đang ầm ĩ cả lên rồi.” Dì Lý nói dứt lời, vỗ miệng mình mấy cái rồi đi vào phòng bếp.
Đột nhiên, bầu không khí trở nên yên tĩnh, tâm trạng của Lục Nghiên Tịch chợt thấy hân hoan. Đây là lần đầu tiên suốt bao năm qua Tư Bác Văn ra mặt dùm cô, còn tàn nhẫn như vậy. Có điều, cô thấy tội nghiệp thay Chu Quốc Vệ.
Lúc ăn tối, Tư Bác Văn ngồi bên cạnh Lục Nghiên Tịch, có đồ ăn ngon thì anh gắp vài miếng cho cô, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
Còn có chút né tránh, hình như anh đang giấu cô chuyện gì đó. Lục Nghiên Tịch vừa hưởng thụ lại vừa nghi ngờ, chỉ có thể giấu sự hoài nghi vào lòng, ăn cho xong bữa.
Mạnh ai nấy đi tắm.
Họ chung chăn gối lâu như vậy, nhưng từ trước đến nay hai người chưa từng xảy ra chuyện gì. Đến nỗi khi Tư Bác Văn đột ngột ôm lấy eo cô, Lục Nghiên Tịch bỗng giật thót.
“Tư Bác…”
Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Gọi anh là Bác Văn.” Tư Bác Văn cắt ngang lời cô, nhân lúc cô đang ngơ ngác, anh ghé lại gần: “Nghiên Tịch, được không?”
Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, Lục Nghiên Tịch mơ màng gật đầu.
Đã bao lâu, nhưng đêm nay có lẽ là lần đầu tiên Tư Bác Văn dịu dàng như vậy.
Lục Nghiên Tịch còn tưởng rằng anh đột ngột thay đổi như vậy là do chuyện ngày hôm nay, khiến Tư Bác Văn sợ hãi, biết được thì ra trong lòng mình vẫn có cô.
Buổi sáng, hiếm khi Tư Bác Văn ngủ nướng, ôm lấy Lục Nghiên Tịch, tựa đầu vào nhau: “Sau này, chúng ta ở bên nhau được không? Mãi ở bên nhau.”
Lời hứa như vậy giống như một giấc mơ, Lục Nghiên Tịch ngu ngơ sa vào đó.
Cô hoàn toàn không nhìn thấy sự hận thù trong mắt người đàn ông.
Nếu một người phụ nữ thường ngày hay xụ mặt như thể ai đó nợ tiền cô ấy, khuôn mặt lúc nào cũng ủ rũ bỗng dưng rạng rỡ sáng rực cả lên, miệng luôn tươi cười đi đến bên bạn, vậy thì chắc chắn là uống nhầm thuốc.
Chu Nhã Khiết thấy Lục Nghiên Tịch đi tới, trong đầu cô ấy lập tức cảm thấy cô đã uống lộn thuốc mất rồi.