CHƯƠNG
Lúc này Chu Quốc Vệ mới phản ứng lại, vội lùi sang bên cạnh: “Mời cô.”
Lục Nghiên Tịch né tránh gã ta, quay lại sàn nhảy, nhưng luôn cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nhìn theo mình, khiến cô thấp thỏm không yên.
Lúc cô đi, tình cờ trông thấy Mộ Bảo Vinh, sau khi đưa mắt nhìn nhau, cả hai bèn lướt qua.
“Đi lâu thế?” Vẻ mặt Tư Bác Văn hơi khó coi, vừa nãy có không ít phụ nữ sáp tới đây khiến anh thực sự rất chán ghét. Nhưng trong trường hợp thế này, anh cũng không tiện đuổi người ta.
“Có chút việc.” Lục Nghiên Tịch khẽ mỉm cười, nắm tay Tư Bác Văn đầy tự nhiên, cùng anh đi gặp gỡ các sếp lớn trong giới kinh doanh.
Trên ghế sofa cách đó không xa, Chu Quốc Vệ bưng ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm: “Cô gái kia là ai thế?”
Người đàn ông bên cạnh nhìn theo ánh mắt gã ta, sau khi xác định được là ai, lại quay đầu nhìn Chu Quốc Vệ chằm chằm: “Anh hỏi cô gái bên cạnh cậu Tư hả?”
Chu Quốc Vệ gật đầu, gã ta không quen cô gái kia, nhưng vẫn biết Tư Bác Văn.
Người đàn ông nghe thấy vậy, vẻ mặt chợt hoảng sợ. Anh ta vẫn luôn đi theo Chu Quốc Vệ, quá hiểu ý gã ta vừa nói lúc nãy: “Cô gái kia là vợ của cậu Tư.”
“Lục Nghiên Tịch? Nghe nói đến tận bây giờ hai người họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, hề hề.” Chu Quốc Vệ cười, thịt trên mặt rúm cả lại, ánh mắt thèm thuồng cộng thêm làn da bóng nhẫy khiến người ta ghê tởm.
Người đàn ông bên cạnh đánh mắt nhìn Tư Bác Văn rồi quay đầu lại: “Cậu Chu, tôi khuyên anh đừng làm bậy thì hơn. Cậu Tư không dễ chọc đâu.”
“Anh ta có quan tâm đến cô gái kia đâu. Sợ gì chứ? Cùng lắm thì đem tặng cô gái kia cho anh ta là được.” Chu Quốc Vệ hờ hững, uống cạn rượu vang đỏ trong tay, lập tức đứng lên.
Lục Nghiên Tịch đi cùng Tư Bác Văn một lúc, đã bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Chân cô đi giày cao gót mười phân, đứng lâu cũng thấy đau.
Tư Bác Văn cũng biết, bèn bảo người mở một căn phòng, đến phòng suite cao cấp trên lầu nghỉ ngơi.
Anh nhận được một cuộc gọi, lập tức trở nên sốt sắng, nói: “Cô cứ ở đây nghỉ ngơi, lát nữa hẵng xuống.” Dứt lời, anh đi thẳng ra cửa.
Thậm chí còn chẳng kịp đóng cửa.
Lục Nghiên Tịch đứng dậy đi đóng cửa rồi trở về giường nằm. Dần dà, bởi quá mệt mỏi nên đôi mắt khép lại thành đường thẳng, từ từ thiếp đi.
Đến khi cô ngủ say, một đồ vật nho nhỏ lăn vào qua khe cửa, tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Lục Nghiên Tịch vốn đang ngon giấc, bắt đầu cảm thấy cơ thể khô nóng. Rõ ràng cô đang mặc váy ngắn, thời tiết lại không nóng đến mức này, nhưng cô lại nóng đến mức tỉnh cả ngủ, sau đó giảm bớt nhiệt độ điều hòa.
Cô vừa lạnh đến phát run, vừa cảm thấy khô nóng, khó nhịn.
Cô vội gọi điện cho Tư Bác Văn, nhưng di động vừa vang lên tiếng đầu tiên, anh đã kêu cô “lát nữa nói sau”.
Lần thứ hai, anh dứt khoát cúp máy.
Lần thứ ba đã tắt hẳn máy luôn rồi.
Cô đang định gọi điện cho Chu Nhã Khiết, nhưng vừa mới gọi đi thì di động bị sập nguồn.
“Đúng lúc này lại hết pin!”