CHƯƠNG
Cô ấy hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, buổi sáng bỗng nhiên bị gọi tới ăn mắng một trận. Bị mắng xong, cô ấy mới biết tách trà đó có vấn đề, Vu Diễm My còn đổ hết lỗi lên đầu cô ấy. Cô ấy chỉ là con gái của người giúp việc, thậm chí còn không dám cãi lại.
“Tôi biết không phải cô. Xin lỗi nhé, để cô phải chịu ấm ức rồi.” Lục Nghiên Tịch ngồi xổm xuống, khẽ an ủi Lý Mỹ Lệ.
Lý Mỹ Lệ cũng đột nhiên khóc òa.
Mãi một lúc sau dịu lại rồi, cô ấy mới nói rõ, không phải cô ấy nghĩ quẩn mà chỉ muốn ở đây cho bình tĩnh lại thôi, sau đó bụng đã réo lên.
Bụng sôi lên ùng ục mấy tiếng, khiến tâm trạng của Lục Nghiên Tịch trở nên tốt hơn.
Cô dẫn Lý Mỹ Lệ đi về phía trước là có mấy hàng quán, tìm một tiệm ăn nhỏ, gọi hai món. Hai người ăn uống no nê mới bắt đầu đi bộ về.
Quả thật nơi này không có xe cộ qua lại mấy, có thì cũng chỉ có xe tư nhân thôi, hay cô gái cũng không dám ngồi bừa.
“Mợ chủ, thật ra tôi biết tại sao cô Vu lại đổ oan cho tôi…” Lý Mỹ Lệ nói đến một nửa lại ngừng, mím môi ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không.
“Tại sao?” Lục Nghiên Tịch nhíu chặt đôi mày thanh tú.
“Tối qua, khi mọi người ngủ cả rồi, tôi thấy cô Vu mặc áo khoác ra khỏi phòng làm việc, trên tay vẫn còn cầm di động và văn kiện. Lúc ấy tôi hỏi cô ta, còn vô cớ bị ăn chửi.” Lý Mỹ Lệ vừa nói, càng cảm thấy có lý: “Tôi nói với mẹ tôi, bà ấy cũng thấy mấy lần liền, nhưng cô Vu nói đó chỉ và chuyện công việc thôi.”
Dì Lý đã lớn tuổi rồi, đầu óc cũng sẽ không nghĩ tới chuyện khác. Nhưng vì Vu Diễm My vừa đổ oan cho mình nên Lý Mỹ Lệ bắt đầu kết nối mọi chuyện với nhau.
Cầm văn kiện?
Văn kiện trong văn phòng của Tư Bác Văn luôn được để ở phòng làm việc. Do được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cũng không cần đề phòng dì Lý hay Lục Nghiên Tịch nên văn kiện quan trọng của Tư Bác Văn đều để hết ở phòng làm việc.
Vu Diễm My định làm gì?
“Mợ chủ?” Thấy Lục Nghiên Tịch thất thần, Lý Mỹ Lệ khẽ cất tiếng gọi.
Lục Nghiên Tịch mới hoàn hồn: “Không sao đâu.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô đã cuộn trào sóng gió.
Sau khi trở lại biệt thự, Lý Mỹ Lệ trở về phòng mình. Dì Lý đã quay về, Lục Nghiên Tịch nói rất nhiều mới bảo bà ấy đi dỗ con gái.
Cô lên lầu thay quần áo rồi kêu tài xế đưa mình tới Lục Thị.
Rồi đi thẳng vào văn phòng tổng giám đốc: “Tư Bác Văn, anh có để ý thấy văn kiện của mình bị người khác lật xem không? Số văn kiện ở nhà kia, hay nói cách khác là gần đây công ty có xảy ra vấn đề gì không?”
Cô thầm lo Vu Diễm My đã ra tay.
Tư Bác Văn cúi đầu xử lý văn kiện, nghe thấy vậy, ký tên xong anh mới nói: “Không có, ngoài đơn hàng lớn bị cô làm mất, đến bây giờ vẫn đang cứu vãn ra thì mọi chuyện ở công ty đều bình thường.”
Anh khép xấp văn kiện lại, không ai chú ý đến chữ vừa ký kia có một nét bị khựng lại, đường nét không hề lưu loát.
Anh không ngờ Lục Nghiên Tịch lại phát hiện ra hành động của Vu Diễm My nhanh như vậy. Nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi, cô không cần phải biết.