Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

chương 789

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG

May mà Mộ Bảo Vinh không vạch trần cô, nếu không… e rằng chuyện này sẽ không giấu được nữa.

Nghĩ đến đây, tới chiều cô gọi điện thoại hẹn Mộ Bảo Vinh trò chuyện để tỏ lòng biết ơn.

Mộ Bảo Vinh cũng không có việc gì nên liền đồng ý.

Tám giờ sau khi tan sở, hai người hẹn nhau ở một nhà hàng Tây tương đối yên tĩnh.

Ánh đèn mờ ảo, bó hoa, ánh nến, tiếng nhạc du dương êm tai, bầu không khí lộ rõ sự lãng mạn. Mà ở trong một căn phòng yên ắng bên cạnh, Lục Nghiên Tịch và Mộ Bảo Vinh đang ngồi đối diện nhau.

Rõ ràng là một nơi thích hợp cho các cặp đôi, nhưng Lục Nghiên Tịch chọn nơi này chỉ vì sẽ không bị phát hiện.

“Cảm ơn bác sĩ Mộ đã giúp tôi giấu việc này. Tôi lấy nước thay rượu, kính anh một ly.” Lục Nghiên Tịch chủ động nâng ly lên.

Đối lập với nụ cười của cô, trông Mộ Bảo Vinh có vẻ hơi thờ ơ. Anh ấy đeo cặp kính gọng vàng, ánh mắt hơi lạnh lẽo: “Giúp cô cũng không có gì. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục như vậy, cho dù tôi có bản lĩnh đi nữa cũng không thể giúp được cô đâu.”

Đúng là bó tay hết cách mà. Anh ấy đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng Lục Nghiên Tịch vẫn khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh ấy.

Lục Nghiên Tịch e dè uống một ngụm nước, sau đó gật đầu như gà mổ thóc rồi ăn cơm.

“Lục Nghiên Tịch.” Mộ Bảo Vinh đột nhiên nghiêm mặt lại, nhìn Lục Nghiên Tịch bỗng dưng ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong mắt anh ấy thoáng qua vẻ ngượng ngùng, sau đó nhanh chóng bị anh ấy khéo léo che giấu đi: “Bệnh tình của cô, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng chẳng phải cách. Nếu cô không muốn trị liệu bằng hóa trị thì đi tìm nguồn tủy phù hợp đi.”

Như thế thì cô sẽ có thể khỏe mạnh trở lại.

Nhưng nếu dễ tìm được tủy ghép như vậy thì cũng sẽ không có nhiều bệnh nhân lựa chọn hóa trị.

Lục Nghiên Tịch ngừng lại một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Được, tôi sẽ tìm người giúp tôi tìm thử.”

Nói thì nói vậy thôi, nhưng Lục Nghiên Tịch cũng biết điều đó khó khăn cỡ nào.

Khi biết mình mắc căn bệnh này, cô đã từng đi tìm rồi, nhưng các bệnh viện lớn đều không có.

Còn hóa trị, dáng vẻ trọc đầu đó… Cô cũng không muốn để Tư Bác Văn nhìn thấy.

Dùng xong bữa cơm, hai người chia nhau mỗi người một ngả trước cửa ra vào. Lục Nghiên Tịch bắt taxi, đi tìm Hoắc Vũ Khải.

Hiện giờ, đây là người có thể giúp cô. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong một câu lạc bộ cao cấp nào đó, lúc Lục Nghiên Tịch đẩy cửa đi vào thì Hoắc Vũ Khải đang chơi game. Nhìn thấy người bước vào, anh ta ngẩng đầu lên cười: “Nghiên Tịch, vội vàng tìm anh như vậy là có chuyện gì? Em ăn cơm chưa?” Sau đó, anh ta bấm chuông gọi phục vụ.

Sau khi nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên, Hoắc Vũ Khải cũng đã chơi game xong. Lúc này anh ta mới nhìn về phía Lục Nghiên Tịch đang im lặng: “Nghiên Tịch, sao vậy? Trông sắc mặt em là lạ.”

Rất kỳ lạ.

Hoắc Vũ Khải thật sự đói lắm rồi, sau khi hỏi mà Lục Nghiên Tịch không ăn, anh ta bèn tự mình ăn một chút.

“Hoắc Vũ Khải, giúp em một việc đi. Em có một người bạn bị bệnh máu trắng, cần ghép tủy.” Cô không dám nói thẳng đó là mình. Nếu như Hoắc Vũ Khải biết, nhất định sẽ quậy đến trời long đất lở.

Đến lúc đó để Tư Bác Văn biết thì sẽ rất khó đảm bảo.

Hoắc Vũ Khải khựng người lại, sau đó gật đầu: “Được, có dịp anh sẽ hỏi thử.”

Không hỏi là ai, cũng không hỏi thêm câu gì. Đây chính là Hoắc Vũ Khải, chỉ cần Lục Nghiên Tịch nói, anh sẽ làm.

Truyện Chữ Hay