CHƯƠNG
“Đừng, đừng đi…”
Giọng cô xen lẫn tiếng nức nở, nhưng Tư Bác Văn vẫn một mực càng đi càng xa.
Nửa đêm Lục Nghiên Tịch bừng tỉnh, nhìn xung quanh trống rỗng không hề có dấu vết của anh. Khóe môi cô từ từ hạ xuống, cười khổ lật người, trằn trọc nhìn ánh trăng.
Trời đã sáng từ lâu, tiếng “cạch” vang lên, cuối cùng ánh mắt đờ đẫn của cô cũng xoay chuyển, nhìn sang cánh cửa đóng chặt bên cạnh bị mở ra.
“Sao anh lại tới đây? Đáng lẽ phải sang nước M rồi chứ?” Vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt Lục Nghiên Tịch, cô bất giác nhìn sau lưng anh.
Nhưng không thấy bóng dáng của Ngụy Như Mai.
“Ngụy Như Mai đâu rồi?”
Tư Bác Văn không trả lời, nắng mặt trời ấm áp chiếu lên sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh. Bóng của mấy sợi tóc lòa xòa trên trán khiến anh càng được tôn lên chút vẻ u ám.
Anh không nói câu nào, thậm chí bước chân cũng rất khẽ, vài bước đã tới bên giường.
“Lát nữa đi chọn váy cưới.”
Chọn váy cưới?
“Tư Bác Văn, lẽ nào anh quên tôi muốn hủy bỏ hôn ước với anh rồi à?”
“Cô có đi không?”
“Tôi không đi!”
Lục Nghiên Tịch quay đầu sang một bên, chiếc chăn trượt sang bên cạnh theo động tác của cô, để lộ ra hai chân bị quấn băng.
Chỉ có điều băng trắng đã nhuộm đỏ máu tươi từ lâu.
Tư Bác Văn nhìn chằm chằm chân của Lục Nghiên Tịch, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
“Cô trở nên yếu ớt như vậy từ khi nào thế?”
Vẻ u ám ban đầu của Tư Bác Văn đã biến mất không sót chút gì, ánh mắt đầy mỉa mai.
Trái tim Lục Nghiên Tịch như đông cứng, cô quên cả đáp trả, cơ thể bất giác co rụt lại.
Cô hơi căng thẳng, rụt chân vào trong chăn: “Anh còn có chuyện gì khác không?”
Thái độ lạnh nhạt cùng xa lánh.
Tư Bác Văn cố nén lửa giận trong lòng, đưa tay mạnh mẽ xốc chăn lên.
“Đưa chân ra đây!”
Lục Nghiên Tịch không muốn duỗi ra, nhưng Tư Bác Văn lại cất tiếng đe dọa.
“Cô có tin tôi cho người thu mua tập đoàn Hoắc Thị ngay bây giờ không?”
Lục Nghiên Tịch đang định giãy giụa, nghe thấy vậy lập tức nổi đóa lên.
“Ngoài điều này ra, anh còn có thể thay thứ gì khác được không?”
Bị những lời này uy hiếp mấy lần, Lục Nghiên Tịch cũng rất bất đắc dĩ.
“Có tác dụng.”
Tư Bác Văn xoay người rời đi rồi cầm hòm thuốc lại đây.