CHƯƠNG
“Cô ở đây làm gì?” Giọng nói của Lục Nghiên Tịch đều đều, không mang theo chút cảm xúc nào cả.
Cô biết cô gái này, cô ta tên là Diệp Quỳnh Như, người mẫu có danh tiếng vang dội dạo gần đây.
Còn về lý do tại sao cô ta lại ăn mặc xộc xệch như vậy xuất hiện trong phòng chồng chưa cưới của cô, Lục Nghiên Tịch không dám nghĩ tới.
Diệp Quỳnh Như quấn áo choàng tắm, lọn tóc hơi ướt xõa tung trên bờ vai. Sau khi đôi mắt phượng nhướng lên trêu tức Lục Nghiên Tịch, cô ta nũng nịu lên tiếng: “Cô cả Lục à, đều là người trưởng thành với nhau, cô nói xem tôi và Bác Văn trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì còn có thể làm gì nữa chứ?”
Diệp Quỳnh Như nói xong lại làm như vô tình lắc mông vén tóc, nhưng thật ra là cố ý kéo áo choàng tắm xuống, để lộ dấu vết trên bờ vai.
Hai tay buông thõng xuống bên người của Lục Nghiên Tịch đột nhiên siết chặt, mười đầu ngón tay cắm vào trong thịt, cô lạnh lùng nói: “Diệp Quỳnh Như, mặc quần áo của cô vào đi!”
Một bàn tay với khớp xương rõ ràng đặt lên bờ vai trần của Diệp Quỳnh Như, ngón tay thon dài của Tư Bác Văn vẫn chưa thỏa mãn vuốt ve làn da trơn bóng bên dưới. Tay anh hơi dùng sức, ôm bờ vai trần trụi của Diệp Quỳnh Như vào lòng.
“Bác Văn, người ta phải mặc đồ hả?” Diệp Quỳnh Như nũng nịu ôm tay Tư Bác Văn, hỏi anh.
“Mặc?” Một tay Tư Bác Văn nâng cằm Diệp Quỳnh Như, đôi môi mỏng nhếch lên: “Anh cảm thấy em như thế này trông rất đẹp.”
Diệp Quỳnh Như bám vào vai Tư Bác Văn, mỉm cười nũng nịu, sau đấy lại kéo áo choàng tắm trên vai thấp xuống, nhìn Lục Nghiên Tịch khiêu khích.
“Bác Văn, nếu anh thích, đợi người ngoài này đi em sẽ cho anh nhìn thật kỹ nhé.”
Dáng vẻ của hai người trông cũng mang vẻ ngọt ngào tình chàng ý thiếp.
Nhìn theo ánh mắt khiêu khích của Diệp Quỳnh Như, đôi mắt sâu thẳm của Tư Bác Văn liếc sang Lục Nghiên Tịch đang thản nhiên im lặng. Yết hầu của anh nhấp nhô lên xuống, trong phòng vang lên giọng nói trầm khàn.
“Còn chưa làm dâu nhà họ Tư đã muốn kiểm tra phòng của tôi rồi à? Lục Nghiên Tịch, cô quản nhiều quá rồi đấy.”
Ánh đèn ấm áp trên hành lang chiếu vào khuôn mặt góc cạnh của Tư Bác Văn, khiến khuôn mặt anh càng thêm tuấn tú, giống hệt với dáng vẻ trong thời thanh xuân của Lục Nghiên Tịch.
Nhưng Lục Nghiên Tịch lại chỉ để ý đến dấu môi đỏ tươi trên áo choàng tắm của Tư Bác Văn.
Từ sau vụ việc kia, Tư Bác Văn chiếm giữ ký ức thanh xuân tươi đẹp của Lục Nghiên Tịch đã biến mất. Lục Nghiên Tịch lẻ loi cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run rẩy phủ bóng nhẹ xuống hốc mắt của cô. Bàn tay đang siết chặt chợt thả lỏng, Lục Nghiên Tịch lập tức cảm nhận được cảm giác tê dại từ lòng bàn tay lan ra khắp toàn thân, cuối cùng tập trung lại trong tim.
“Tôi không có hứng thú với chuyện kiểm tra phòng này.”
Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên, ánh sáng rực rỡ trong mắt đã hơi nhạt đi, bên môi nở nụ cười hờ hững.
“Tư Bác Văn, tôi đến tìm anh để hủy bỏ hôn ước.” Lục Nghiên Tịch gằn từng câu từng chữ: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
Lục Nghiên Tịch nói xong bèn nhìn Tư Bác Văn với ánh mắt mạnh mẽ cố chấp, bầu không khí bỗng chốc đông cứng lại.
Trong bầu không khí cứng ngắc ấy, không ai nói gì, nhất là Tư Bác Văn, tuy trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, nhưng bầu không khí này lại trở nên nặng nề ngay lập tức.
Như thể sợ rằng Tư Bác Văn không nghe rõ, Lục Nghiên Tịch nói lại lần nữa.
“Tôi có người mà mình thích rồi, hủy bỏ hôn ước của chúng ta đi.” Vừa dứt lời, bàn tay Lục Nghiên Tịch vô thức siết chặt lại.