Trên xe buýt, Chu Noãn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Trước mắt cô là quảng trường giờ cao điểm người xe san sát, những dòng người dài dằng dặc sau mỗi cột đèn xanh đèn đỏ, trong lòng lại là những ký ức càng lúc càng rõ nét.
Chu Noãn nheo mắt chép miệng, có thật là vừa rồi cô đã hôn Chu Diệc Mạch không?!
Lại còn mút vào rất mạnh nữa chứ.
Cô lắc đầu, chắc là cô vừa mộng xuân rồi...
Nhưng ánh mắt như cười như không lúc rời giường sáng nay của anh là thế nào...
Chu Noãn lấy tay ôm mặt, xấu hổ quá...
Tiếng chuông báo hiệu xe buýt đến trạm vang lên, Chu Noãn lấy túi rồi xuống xe. Đứng dưới bảng trạm xe buýt, cô lấy tay vỗ lên má, tập trung tinh thần.
Đi vào văn phòng, Chu Noãn cảm thấy bầu không khí cứ kì lạ thế nào, nhưng lại không biết kì lạ ở đâu.
Cô đi tới chỗ ngồi của mình, đặt túi ở một bên.
Vương Lỵ ngồi đối diện nhìn xung quanh một lần rồi gõ bút lên bàn Chu Noãn.
Chu Noãn nghe tiếng thì ngẩng đầu hỏi: "Lỵ Lỵ, có chuyện gì vậy?"
Vương Lỵ nhỏ giọng nói: "Thầy Trương từ chức rồi."
Chu Noãn sững sờ: "Từ chức?"
Vương Lỵ gật đầu như gà mổ thóc.
Chu Noãn nhìn chỗ ngồi Trương Tuần, sách vở vẫn còn trên bàn, đồ đạc vẫn chưa dọn dẹp. Cô hỏi: "Chuyện khi nào vậy?"
"Mới sáng nay." Vương Lỵ đáp.
"Anh ấy có nói tại sao từ chức không?" Chu Noãn khẽ hỏi.
Vương Lỵ lắc đầu.
Chu Noãn mím môi, cô lại nhìn bàn bên kia rồi cúi đầu tiếp tục công việc trên tay.
Một lúc sau, cửa phòng làm việc bị mở ra, một nhóm người áo quần chỉnh tề đi vào.
Người đi đầu chỉ vào bàn của Trương Tuần, mấy người trẻ tuổi hơn phía sau bèn đi đến bắt đầu dọn dẹp.
Người lớn tuổi đi đầu lễ phép hỏi: "Xin hỏi vị nào là cô giáo Chu Noãn?"
Chu Noãn đang viết nghe thế thì dừng lại, cô chậm rãi đứng lên tự nhiên nói: "Là tôi."
Ông ta đi tới nói: "Cô giáo Chu, đây là đồ vật thiếu gia nhà tôi bảo tôi đưa cho cô."
"Thiếu gia... nhà ông?"
Chu Noãn liếc nhìn bàn của Trương Tuần, nghĩ thầm thiếu gia trong lời nói của ông ta hẳn là Trương Tuần.
Chu Noãn nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay ông ta rồi đưa tay đẩy ui: "Xin lỗi, phiền ông nói với anh ấy tôi không thể nhận."
Người đàn ông mang tây phục có phần khó xử, vừa lúc có điện thoại gọi tới, ông ta liếc nhìn tên người gọi bèn bắt máy ngay.
Ông ta đi ra xa, vô cùng cung kính trả lời điện thoại của người bên đầu dây, còn thỉnh thoảng nhìn về phía Chu Noãn.
Sau khi cúp điện thoại, ông ta lại đi về phía Chu Noãn.
"Bạch quản gia, đã thu dọn xong." Mấy người khác nâng mấy thùng giấy nói.
Ông ta gật đầu, ra hiệu bọn họ đi ra ngoài trước.
Bạch quản gia đặt chiếc hộp trong tay lên bàn Chu Noãn, cô vừa muốn từ chối thì nghe ông ta nói: "Thiếu gia nói nếu như cô không muốn nhận thì mời cô tự mình trả lại."
Dứt lời, ông ta liền rảo bước ra khỏi phòng.
Chu Noãn sững sờ nhìn chiếc hộp tinh xảo trên bản, cô thở dài.
Cô ảo não, đây là tình tiết phim thần tượng gì à.
Chu Noãn ngồi lại bàn mình, cô không biết phải làm sao với chiếc hộp giấy đóng gói cẩn thận ở góc bàn kia.
Vương Lỵ quan sát Chu Noãn rồi nói: "Noãn Noãn, mở ra xem một chút đi."
Chu Noãn lắc đầu: "Không mở thì hơn."
Mở ra rồi trả lại cũng không phải phép lắm
Chu Noãn để hộp ở một bên, ai ngờ vừa mới thả xuống, điện thoại trên bàn đã rung lên.
Chu Noãn liếc nhìn, là một tin nhắn, người gửi: Trương Tuần.
Cô thở dài, cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn ra.
"Cô không mở ra nhìn sao?"
Chu Noãn kinh ngạc, sao anh ta biết cô không mở. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ về khu lớp học phía đối diện thì thấy Trương Tuần đứng đó, cầm điện thoại di động nhìn cô.
Chu Noãn thở dài, lại cầm lấy hộp mở ra.
Bên trong là một lá thư và một sợi dây chuyền.
Cô lần nữa quay đầu nhìn chỗ Trương Tuần vừa mới đứng, người đã đi mất.
Chu Noãn cầm sợi dây chuyền cất lại bỏ vào túi, xem ra sợi dây có giá trị không nhỏ, chắc chắn cô phải trả lại.
Sau đó tay cô dừng lại ở phong thư màu trắng, cô do dự một lát rồi cẩn thận mở ra.
Cô rút giấy viết thư ra từ trong phong thư, mở ra.
Chữ viết trên giấy ngay ngắn tự nhiên, là chữ của Trương Tuần.
Trong các giáo viên nhà trẻ, chữ viết của anh rất đẹp.
Chu Noãn nghiêm túc đọc, vẻ mặt vẫn bình thản nhưng ánh mắt có chút gợn sóng.
Cuối bức thư có sáu chữ.
Chúc hạnh phúc, chúc bình an.
Ký ức bị chôn vùi trong đáy lòng cuồn cuộn ào đến, thân thể cô khẽ run, cảm xúc có phần không khống chế được. Tay cô chậm rãi nắm chặt giấy viết thư, vì quá dùng sức nên tờ giấy bị vò lại. Chu Noãn khẽ cắn môi, cầm điện thoại gọi cho Trương Tuần nhưng không ai nhận máy.
Hết lần này đến lần khác, vẫn không có ai nghe điện thoại.
"Noãn Noãn?" Vương Lỵ nhìn Chu Noãn có chút kỳ lạ.
Chu Noãn lắc đầu: "Tôi không sao..."
Tất cả những gì Trương Tuần viết trong thư đều có thể nói là giả, nhưng chỉ có sáu chữ cuối cùng không thể giả được.
Cả người Chu Noãn sửng sốt một lúc như bị trúng tà, cô cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.
"Noãn Noãn! Noãn Noãn!" Mặc cho Vương Lỵ gọi, cô không hề quay đầu lại.
Chu Noãn vẫy một chiếc taxi chạy về nhà.
Chu Noãn mới đi làm đã lập tức trở về làm dì Lý sợ hãi. Bà hỏi: "Noãn Noãn, con sao vậy?"
"Dì Lý, lúc con dọn nhà tới có một cái va li cũ, cái màu vàng ấy. Bây giờ nó có trong phòng để đồ không dì?" Chu Noãn gấp gáp hỏi, giọng nức nở như sắp khóc.
Dì Lý sững sờ gật đầu, "Vẫn còn đó, vẫn còn đó mà."
Chu Noãn nhanh chóng chạy tới phòng chứa đồ, cầm lấy chiếc va li đã đóng một lớp bụi.
Cô đem ra ngoài, không thèm quan tâm đến bụi bẩnmà lập tức mở ra tìm kiếm.
Cô tìm được một hộp thiếc, đây là hộp kẹo nhập khẩu nước ngoài xa xỉ trước đây, bây giờ nhìn lại cực kỳ cũ nát. Khi đó hộp kẹo này được Chu Noãn cất giấu như bảo bối.
Tay Chu Noãn có chút run rẩy mở nắp ra, bên trong đều là thư, hết lá thư này đến lá thư khác.
Sau đó, Chu Noãn cầm lấy một phong thư, nước mắt rơi xuống. Cô mở ra, đôi tay run rẩy, lau khô nước mắt nhìn về phía cuối thư, vẫn là sáu chữ – Chúc hạnh phúc, chúc bình an.
Kí tên: Anh trai xấu xa không thích ăn kẹo.
Cô đọc hết lá thư này đến lá thư khác, không sai, chính là chữ viết ấy.
Chu Noãn lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lưu San, sau khi thông điện thoại, cô kêu lên một tiếng: "Chị..." sau đó khóc không ngừng, khóc nghẹn ngào không thành tiếng.
Dì Lý đứng phía sau nhìn cũng không dám nói lời nào, bà nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Chu Diệc Mạch.
"Noãn Noãn? Noãn Noãn?" Mặc kệ Lưu San ở đầu bên kia gọi như thế nào, Chu Noãn nơi này chỉ phát ra tiếng khóc.
"Em ngoan, em sao vậy, nói chị nghe nào."
"Noãn Noãn?"
Chu Noãn nức nở, chậm rãi nói thành lời, "Chị..." Cô nuốt một ngụm nước bọt: "Chị, hình như em thấy anh ấy..."
"Ai?"
"Anh trai... anh trai xấu xa... không thích ăn kẹo" Nói xong, Chu Noãn bật khóc.
Lưu San ở đầu bên kia cũng sững sờ.
Một lát sau cô lại tiếp tục an ủi: "Noãn Noãn, không khóc, không khóc."
Cúp điện thoại, Chu Noãn mang theo hộp thiếc nghẹn ngào đứng lên, trông cô như đã hồn xiêu phách lạc.
Cô đi ra cửa, dì Lý hỏi đi đâu cô nói đi nhà chị. Dì Lý dặn dò cô trên đường chú ý an toàn, Chu Noãn vẫn chỉ nghẹn ngào gật đầu.
Nhìn theo Chu Noãn rời đi, dì Lý thở dài, con bé này không biết vì sao lại khóc đến mức đấy.
Ngày hôm nay Chu Diệc Mạch có mấy ca phẫu thuật liên tục, không có thời gian rảnh xem điện thoại.
Đến khi anh làm xong phẫu thuật đi ra, mở ra chiếc di động bị lãng quên mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ của dì Lý.
Chắc chắn có việc gấp thì dì Lý mới gọi điện thoại cho anh.
Chu Diệc Mạch cho rằng Tuế Tuế xảy ra chuyện gì nên vội vàng gọi lại.
"Alo, Diệc Mạch à." Dì Lý đang đón Tuế Tuế ở nhà trẻ.
Trước khi rời đi ban trưa, Chu Noãn đã nhờ dì Lý đón Tuế Tuế.
"Dì Lý, Tuế Tuế xảy ra chuyện gì sao?" Giọng nói Chu Diệc Mạch có phần nóng nảy.
"Không phải, là Noãn Noãn."
"Noãn Noãn làm sao vậy?"
Lúc Chu Diệc Mạch nghe dì Lý nói Chu Noãn khóc đến không thành tiếng, tim anh nhói lên.
Cô gái ấy chưa từng khóc trước mặt anh, có đau đớn khổ sở đến mấy cô cũng cắn răng chịu đựng, trừ khi thực sự gặp phải chuyện không thể giải quyết.
Cúp điện thoại của dì Lý, Chu Diệc Mạch vội vàng gọi cho Chu Noãn.
Điện thoại không ai nghe máy, tiếng nhạc chờ lặp đi lặp lại bên tai Chu Diệc Mạch.
Trong lòng bắt đầu hoảng loạn, đã nhiều năm anh chưa từng có cảm giác như vậy.
Dì Lý nói Chu Noãn đi tìm chị.
Lưu San. Chu Diệc Mạch vừa nhớ đến đây bèn gọi điện cho Lưu San.
May mắn Lưu San bắt máy ngay.
Chu Diệc Mạch vừa nói chuyện vừa cởi áo blu, anh nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm.
"Được, tôi tới ngay." Chu Diệc Mạch cúp điện thoại.
Anh chạy ra bên ngoài, tìm Lục Học.
Lục Học thấy Chu Diệc Mạch thở hồng hộc chạy tới, kỳ lạ hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Giúp tôi trực ban, nửa tiếng."
"Sao vậy?" Lục Học kinh ngạc, Chu Diệc Mạch chưa bao giờ về sớm, chỉ có về muộn thôi.
"Tôi có việc gấp, đi trước." Chu Diệc Mạch vỗ vai Lục Học.
Lục Học nhìn bóng lưng của anh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thẩm Trạch không biết xông ra từ nơi nào, đứng phía sau Lục Học cười nói: "Diệc Mạch gấp như vậy, ngoại trừ trong nhà có chuyện thì còn chuyện gì nữa."
"Bố mẹ cậu ta ngã bệnh à?" Lục Học thuận miệng hỏi.
"Không phải."
Thẩm Trạch khà khà cười, vừa nãy anh ta đi ngang qua cửa phòng làm việc nghe được là có liên quan tới Chu Noãn.
Lục Học không tò mò thêm, công việc còn chưa làm xong, anh ta đâu rảnh tìm hiểu chuyện của Chu Diệc Mạch.
"Đã lâu không thấy Diệc Mạch không bình tĩnh như vậy, cảm giác tốt thật đấy."Thẩm Trạch khoanh tay trước ngực, híp mắt gật gù.
Lục Học khinh bỉ: "Cậu đang suy nghĩ gì đấu."
"Cười trên nỗi đau của người khác." Thẩm Trạch vỗ tay.
Lục Học trợn mắt, không biết phải nói gì với con người này.
Chu Diệc Mạch lái xe tới trước dãy nhà kiểu cũ, Lưu San đang đứng trước cửa phòng trộm của một căn hộ.
Chu Diệc Mạch dừng xe xong vội chạy đến trước mặt cô, sốt ruột hỏi: "Chị Lưu, Noãn Noãn đâu?"
Lưu San nhẹ nhàng đáp: "Ngủ rồi."
Chu Diệc Mạch thở phào nhẹ nhõm, anh thật sự lo lắng cô xảy ra chuyện gì.
"Chị Lưu, Noãn Noãn có chuyện gì vậy?"
Lưu San thở dài nói "Đi vào nhà rồi nói, bên ngoài lạnh quá."
"Được." Chu Diệc Mạch trả lời.