Chu Noãn âm thầm nghe ngóng, "Bố mẹ anh... làm gì ?"
"Là người có chút quyền thế." Vì không muốn làm vợ mình căng thẳng, Chu Diệc Mạch nói trước để cô chuẩn bị tâm lý.
Cô quay đầu nhìn anh, nói: "Vậy anh có phải là phú nhị đại ?"
phú nhị đại: từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc. Phú tam đại cũng tương tự như vậy, tính từ đời ông bà.
Chu Diệc Mạch nở nụ cười, chế nhạo: "Là phú tam đại, em tin không ?"
Chu Noãn lắc đầu, tiếp tục động tác trên tay, thản nhiên nói: "Không sao, em gả cho anh chứ không phải cho bố mẹ anh, hơn nữa, em một nghèo hai trắng, không có gì cả."
một nghèo hai trắng: một thành ngữ, để ví von nền móng kém, cơ sở yếu, của cải trình độ văn hóa không cao.
"Nhưng mà, đến cùng em cũng phải đi gặp họ."
Nghĩ vậy, cô có hơi khẩn trương.
Bác sĩ Chu rút tay từ trong túi ra, đi đến bên người Chu Noãn, ngồi xổm, ngang với tầm mắt của cô.
Đưa tay phải ra vén mấy lọn tóc lộn xộn bên gò má Chu Noãn ra sau tai, "Cản trở tầm nhìn."
Chu Diệc Mạch cũng không rút tay lại, hai ngón tay chạm vào vành tai của cô, nói: "Ừ, gặp thì gặp, không sợ, có anh ở đây."
Mặt Chu Noãn sắp bị thiêu cháy, anh cười ôn nhu mê hoặc, ngón tay còn cọ cọ vào vành tai cô.
Thấy mặt cô biến thành màu đỏ, anh cười đến sáng lạn, "Noãn Noãn, em đỏ mặt."
Chu Noãn vươn tay sờ mặt mình, Chu Diệc Mạch cũng rút tay lại.
Cô thở phì phì nói, "Đỏ đâu mà đỏ."
"Có cần lấy cho em cái gương không ?"
"Chu Diệc Mạch !!" Chu Noãn vừa tức vừa giận, nhưng giọng điệu lại có phần ngượng ngùng.
Lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn.
"À... em phải đổi cách xưng hô đi." Anh cười nói.
Bác sĩ Chu trưng cầu ý kiến của cô giáo Chu, "Nên gọi là ông xã nhỉ ?"
Chu Noãn: "........" Cô lập tức từ chối, "Không muốn !"
"Vậy gọi là Diệc Mạch."
Anh đứng lên, nhìn Chu Noãn.
Cô hé miệng, lấy tay che mặt, "Có thể." Nhưng vẫn thở hổn hển.
Chu Diệc Mạch đỡ lấy bả vai Chu Noãn, kéo cô đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn cô nói, "Bà Chu, tôi còn chưa làm gì mà bà đã đỏ mặt, vậy sau này..."
"Tương lai còn dài..." Trong lời của bác sĩ Chu có ẩn tình.
Còn định đùa nữa sao ??!
Ahhh ! Mình phải ly hôn !
Anh chồng mới nhậm chức nào đó thấy vẻ mặt vừa tức vừa vội của cô vợ, vô cùng thỏa mãn, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Chu Noãn nhân cơ hội đó bỏ chạy , "Em đi mở cửa."
Mở cửa ra, cô mơ màng, lại có phần chột dạ: "Chị..."
Lưu San nhìn thấy mặt cô đỏ lên như thế, hỏi: "Làm sao mà mặt em đỏ vậy ?"
"Em..."
"Noãn Noãn, ai vậy?" Chu Diệc Mạch cũng từ phòng ngủ đi ra.
Ánh mắt chị lướt qua Chu Noãn, dừng lại trên người Chu Diệc Mạch, nhìn người đàn ông lạ lại nhìn em mình, "Đây là..."
Chu Noãn nuốt nước miếng, "Đối tượng xem mắt..."
"Còn nữa..." Chu Noãn quay đầu lại, ánh mắt đối diện với Chu Diệc Mạch, giọng nói của anh đủ để Lưu San nghe rõ, "Hiện tại tôi là chồng của Chu Noãn – em gái chị."
Lưu San nghe xong nửa câu đầu thì "À" một tiếng.
Đi vào nhà, lại phát hiện câu sau có gì đó không đúng, đồ ăn cầm trên tay suýt thì rơi xuống đất: "Hả ?"
Trên bàn ăn là đồ ăn mà Lưu San mang tới, nhưng bữa cơm tối nay cả ba người ăn đều không có mùi vị.
Ai cũng không động đũa.
Chu Noãn nhìn ra được, chị mình đang tức giận.
"Chị..."
"Ai cho phép em nói chuyện." Lưu San bực tức.
Cô thức thời im lặng.
"Chị Lưu." Chu Diệc Mạch mở miệng.
Ánh mắt Lưu San chuyển hướng về phía anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Bác sĩ Chu, Chu Noãn nó không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện theo nó."
Bác sĩ Chu chậm rãi nói, "Tôi và Chu Noãn đều là người trưởng thành, đều có thể độc lập suy nghĩ, chúng tôi đưa ra quyết định này, cũng đã qua suy tính kỹ lưỡng."
Chu Noãn: không phải... Em là bị quỷ ám.
"Bác sĩ Chu, cậu bao nhiêu tuổi ?" Lưu San hỏi.
Hai tay Chu Noãn đặt trên đùi nắm chặt lại, hình như mình cũng không biết tuổi của anh ấy.
"Hai mươi chín, sắp ba mươi tuổi." Chu Diệc Mạch trả lời rất nghiêm chỉnh.
Chị liếc em gái mình một cái, "Vậy cậu có biết tuổi của Noãn Noãn không ?"
Anh đáp lại đâu vào đấy: "Hai mươi lăm tuổi."
Chu Noãn khẽ liếc anh một cái, vì cô rất kinh ngạc, không nghĩ rằng bác sĩ Chu lại biết tuổi của mình.
Hóa ra lần "cưới chui" này, chỉ có mình mình là cẩu thả.
Tất cả mọi thứ về anh ấy, mình đều không biết.
Sắc mặt Lưu San vẫn không được tốt.
Chu Diệc Mạch không nhanh không chậm nói tiếp.
"Noãn Noãn, tuổi, cao m, số đo ba vòng bí mật, tố chất thân thể kém, về sơ lược có bệnh thiếu máu nghiêm trọng, không thích ăn đồ Tây, khi khẩn trương thường nắm chặt tay."
Anh nói đến đây, Chu Noãn lập tức bỏ hai tay đang nắm lại dưới bàn ăn của mình.
"Món ăn ưa thích... cá lư hấp, à còn nữa, là một giáo viên tốt." Chu Diệc Mạch dừng một lát rồi lại chân thành nói, "Không gạt chị, chúng tôi vẫn chưa hiểu hết lẫn nhau, nhưng tôi sẽ cố gắng."
Chu Noãn kinh ngạc, cô hỏi anh: "Tại sao anh biết em thích ăn cá lư hấp ?"
Bác sĩ Chu khẽ cười: "Chỉ cần để ý là biết."
Thật ra lúc nãy Lưu San bày đồ ăn lên bàn, đem cá lư hấp đặt ở giữa, nhưng khi biết Chu Noãn ngồi ở chỗ nào, lại âm thầm điều chỉnh lại vị trí của món cá.
Các món ăn được đặt trên bàn rất không hợp lý.
Anh liếc nhìn món cá hấp đã nguội trước mặt Chu Noãn.
Lưu San trầm mặc, lúc mở miệng lại hỏi câu khác, "Thiếu máu nghiêm trọng sao ? Nghe tên có hơi..."
Chị chỉ biết em mình bị thiếu máu, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến vậy.
Chu Diệc Mạch lập tức cười nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt."
Một lúc lâu sau Lưu San vẫn không nói lời nào, chỉ thở dài.
Cũng hết cách, giấy hôn thú cũng lĩnh rồi, ánh mắt chị nặng nề nhìn về phía Chu Noãn, nói thẳng với cậu em rể bất đắc dĩ: "Tôi chỉ lo, sau này em gái bảo bối của tôi sẽ sống không hạnh phúc."
Chu Noãn nghe thấy khóe mắt liền ướt, mặc dù không cùng huyết thống nhưng hai người chính là chị em "ruột thịt".
"Không đâu." Chu Diệc Mạch duỗi tay mình ra, nắm lấy tay của cô đặt dưới bàn ăn.
Nói cho Lưu San nghe, cũng là nói cho Chu Noãn nghe.
Cô rũ mắt, bàn tay ấm áp của anh ấy bao phủ lên tay mình.
Chu Diệc Mạch, chính là người này mang lại cho mình cảm giác an tâm.
"Được rồi, ăn cơm thôi."Lưu San thỏa hiệp đứng lên, "Tôi đi hâm lại canh."
Chị bưng đồ ăn đến phòng bếp.
"Để em vào xem sao." Chu Noãn nói với Chu Diệc Mạch.
Anh gật đầu.
Cô đóng chặt cửa phòng bếp, từ sau lưng ôm lấy Lưu San, làm nũng gọi, "Chị~"
"Cái con nhóc xấu xa." Giọng nói của chị mang theo tiếng nức nở.
Chu Noãn vươn tay, lau nước mắt cho chị, nói: "Sau này sẽ không như vậy nữa, lần sau em sẽ bàn bạc với chị."
Lưu San: "Loại chuyện này còn có lần sau hả ?"
Cô gác cằm lên vai chị, "Không ạ... cho nên không thể hối hận..."
Lưu San xoay người, dí đầu cô em gái, "Em đó, cũng không biết nên nói với em câu gì cho tốt."
Chu Noãn hé miệng nở nụ cười.
"Hối hận không ?" Hai mắt chị đẫm lệ hỏi.
Cô lắc đầu, "Không hối hận."
"Haizz...Em vui là được, ngẩng đầu lên, người chị này chỉ có một yêu cầu."Tay Lưu San xoa đầu em gái nói.
"Dạ ~"Chu Noãn ưng thuận.
Qua một lát, "Định khi nào thì cho Tiểu Màn Thầu có bạn chơi cùng ?" Chị chọc ghẹo.
Tiểu Màn Thầu là con trai của Lưu San.
"Không vội, không vội." Mặt cô lại bắt đầu đỏ lên.
"Còn biết xấu hổ à ?" Lưu San nhéo mũi Chu Noãn.
Chu Diệc Mạch ngồi thằng lưng, ngay ngắn trên bàn ăn, tuy rằng Chu Noãn đã khép cửa, nhưng anh vẫn nghe rõ ràng đoạn đối thoại, anh khẽ cười.
Sau khi ăn xong, Chu Diệc Mạch giúp vợ rửa chén.
Anh thấy vợ mình không mang "vũ khí" đã ra chiến trường, liền lấy tạp dề ở bên buộc vào cho cô.
"Khóa nước lại."Chu Diệc Mạch nói.
Chu Noãn xoay người, hiểu ý anh, tắt nước.
Chu Diệc Mạch cẩn thận mang tạp dề vào cho cô, sau đó tự đeo cho mình một cái, hai người cùng nhau rửa chén.
Anh kề sát Chu Noãn, giọng nói ôn nhu, ba phần trêu ghẹo, ba phần khiêu khích, nói: "Tiểu Màn Thầu không có bạn, vậy Tuế Tuế có thể có bạn không ?"
Thấy vợ không lên tiếng, bác sĩ Chu cho rằng là tiếng nước quá lớn làm cô không nghe rõ.
Nghiêng mặt nhìn sang mới phát hiện tai cô đã đỏ bừng.
Khóe mắt anh nổi lên ý cười.
Hai người rửa bát xong thì cùng nhau ra khỏi phòng bếp, Lưu San nói với em gái, "Noãn Noãn, đi gọt trái cây."
"Bác sĩ Chu, tôi có lời muốn nói với cậu." Chị nghiêm nghị.
Chu Noãn nhìn Chu Diệc Mạch, anh cười trấn an nói, "Noãn Noãn, đi đi."
Cô giáo Chu bị chị gái đẩy ra, ở phòng bếp gọt trái cây, cô cẩn thận nghĩ đến, mới phát hiện không biết từ khi nào Chu Diệc Mạch đã có thói quen gọi mình "Noãn Noãn" tự nhiên như vậy, mà bản thân mình lại còn đang rối rắm không biết xưng hô gì với anh ấy, như thế nào là tự nhiên, như thế nào là mất tự nhiên.
Phải biết rằng, hai tuần trước, bọn họ vẫn là người xa lạ chưa từng gặp nhau.
Ở phòng khách, Lưu San vẫn đang nghiêm túc nhìn Chu Diệc Mạch.
"Bác sĩ Chu."Giọng điệu của chị hết sức nghiêm túc.
"Vâng, chị cứ nói."
"Tôi nghĩ chắc cậu đã biết Noãn Noãn là trẻ mồ côi." Vấn đề Lưu San lo lắng nhất là môn đăng hộ đối.
Chu Diệc Mạch gật đầu, "Vâng."
"Tôi vẫn chưa biết gia thế nhà cậu thế nào, có thể nói với tôi được không?" Chị thử hỏi.
Anh cười nhạt, "Có thể, gia đình tôi làm nghề y, nhưng bố tôi là thương nhân, gia cảnh coi như khá giả."
Lưu San gật đầu, cậu ta đã nói là gia cảnh khá giả, xem chừng khá giả kia còn phải phóng đại lên một chút.
"Gia đình cậu, đồng ý hôn sự của cậu với Noãn Noãn sao ?" Chị hỏi đến chỗ mấu chốt.
Chu Diệc Mạch lãnh đạm, rót một ly trà cho Lưu San, nói: "Tôi nghĩ, phản ứng của bọn họ chắc cũng giống như chị vừa rồi, nhưng mà, bọn họ sẽ thích Noãn Noãn."
Lưu San gật đầu, rốt cuộc cũng mềm giọng, nói: "Tôi gọi cậu là Diệc Mạch đi, Diệc Mạch, Noãn Noãn từ nhỏ đã hy vọng có một gia đình của mình, cậu có thể cho con bé không ?"
Chu Noãn bưng hoa quả từ phòng bếp ra, Chu Diệc Mạch cùng Lưu San ngồi ở sô pha nói chuyện cười đùa.
Phần lớn là Lưu San hăng hái nói, anh mỉm cười lắng nghe.
Bầu không khí hòa hợp, cô để trái cây xuống bàn trà, ngồi bên cạnh chị mình.
"Hai người nói chuyện gì vậy ?" Chu Noãn hỏi.
"Bí mật." Lưu San nói.
Cô lấy táo từ đĩa trái cây đút cho chị, "Vâng vâng vâng."
Lưu San ra khỏi nhà của Chu Noãn, ngẩng đầu nhìn lên, đèn đuốc sáng trưng.
Chị nhớ lại lời nói của Chu Diệc Mạch, trong lòng cũng an tâm.
Lúc chị hỏi Chu Diệc Mạch có thể cho Chu Noãn một gia đình được không.
Cuối cùng cậu ấy chỉ nói với chị bốn chữ: cúc cung tận tụy.
cúc cung tận tụy: "cúc cung tận tụy, tử nhi hậu dĩ" xuất phát từ "Hậu xuất sư biểu" của Gia Cát Lượng. Ý chỉ cần cù thật thà, đem hết tâm tư và sức lực, đến chết mới thôi.