Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

chương 001

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

. Cứ thế Lâm Thanh Vũ trở thành nam thê xung hỉ cho Lục Vãn Thừa.

Nam An Hầu phủ, đêm động phòng hoa chúc.

Hai hỉ nương làm xong chuyện phải làm thì mang theo tỳ nữ Hầu phủ nối đuôi nhau ra khỏi phòng, còn chưa đến cửa đã nóng lòng thì thầm trò chuyện.

"Ta sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy người nam nhân nào đẹp như vậy."

"Đáng tiếc lại gả cho một tên ma ốm, ây dà."

"Có gì mà tiếc, y gả vào là thành thiếu quân Hầu phủ. Nếu không phải ngày sinh tháng đẻ có thể xung hỉ cho tiểu Hầu gia, Hầu gia với Hầu phu nhân há mà để ý đến con trai của Viện phán Thái y viện ngũ phẩm hay sao?"

"Ngươi nói cũng đúng, đây là phúc hay họa, phải một thời gian nữa mới biết được."

...

Lúc nói chuyện, hỉ nương đã đi đến phòng ngoài, trước khi đóng cửa thì liếc nhìn vào trong: Giữa màu đỏ vui mừng, thiếu quân vừa gả vào Hầu phủ đầu đội khăn, lẳng lặng ngồi yên trên giường cưới tựa như tranh khắc ngọc.

Cánh cửa từ từ đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người vừa kết hôn.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, tấm lưng cứng ngắc cả ngày của Lâm Thanh Vũ cuối cùng cũng có thể thả lòng. Y khẽ cử động, tua rua trên khăn cưới cũng theo đó mà lắc lư.

Đội khăn cưới quả thật là bất tiện. Nữ tử khi kết hôn thì khăn cưới trên đầu do phu quân nàng lấy xuống, nam tử lập gia đình hẳn cũng giống như vậy.

Nhưng, phu quân của y sợ là không làm được chuyện này.

"Phu quân"... của y.

Lâm Thanh Vũ đưa tay lấy khăn cưới xuống, cuối cùng tầm nhìn cũng được thông thoáng. Y nhìn rèm thưa trước mặt, mành hồng chăn ấm. Sau đó, lia ánh nhìn về phía nam tử đang ngủ say trên giường - Tiểu Hầu gia Nam An Hầu phủ, Lục Vãn Thừa.

Dưới ánh nến, Lâm Thanh Vũ mặt không đổi sắc nhìn hắn.

Lục Vãn Thừa mặc đồ cưới đỏ tươi, chân mày cao xa như núi, lông mi dài dày, hai má gầy gò, sắc môi trắng nhợt như tờ giấy. Dù rằng hai mắt đang nhắm, trông là biết bệnh, nhưng vẫn có thể nhìn ra tướng mạo của hắn rất tốt.

Kể từ hôm nay, người này là phu quân của y.

Tuy y là nam tử, nhưng cũng là thê tử của một nam nhân khác --- Y là nam thê đầu tiên được 'cưới hỏi đàng hoàng' của Đại Du.

Nghe vô cùng buồn cười.

Y vì kỳ thi của Thái y thự chuẩn bị ba năm. Nếu thông qua thì y sẽ trở thành một y quan giống như phụ thân mình. Cho dù không thể vào cung, cũng có thể mở một hiệu thuốc ở kinh thành, làm một đại phu bình thường.

Đáng tiếc khi y chuẩn bị bày kế hoạch hoành tráng của mình ra, thì lúc này Hoàng hậu trong cung lại gọi phụ thân y đến, "Bản cung nghe nói ngươi có một đứa con trai, sinh ngày tháng năm Quý Mùi, giờ thìn (h-h), đúng chứ?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Lâm phụ, Hoàng hậu xin Hoàng đế ban hôn cho Lâm gia, gả Lâm Thanh Vũ cho đích trưởng tử của Nam An Hầu, Lục Vãn Thừa.

Quyền quý trong kinh đều biết, Lục Vãn Thừa sinh không đủ tháng, triền miên trên giường bệnh nhiều năm. Lúc hắn ra đời, Nam An Hầu cố ý mời thái y đến phủ xem cho hắn, thái y khẳng định, Lục tiểu Hầu gia sống không quá hai mươi tuổi.

Nam nay Lục Vãn Thừa đã mười chín, thân thể ngày càng lụn bại. Mắt thấy hắn sắp đến hạn, đại nạn sắp tới, Nam An Hầu không còn cách nào khác đành viết thư nhờ vị quốc sư Đại Du biết thông thiên địa biết chuyện quỷ thần giúp đỡ. Quốc sư hồi âm chỉ vỏn vẹn một dòng sinh thần bát tự: Ngày tháng năm Quý Mùi, giờ thìn.

Chống lại hoàng mệnh là tội chết, Lâm Thanh Vũ chết một mình không có gì đáng tiếc, nhưng y phải bảo vệ song thân và ấu đệ của mình. Cứ thế y trở thành nam thê xung hỉ của Lục Vãn Thừa.

Hơn mười năm miệt mài đèn sách, giờ trở thành trò cười.

Lúc này đã qua giờ hợi ( giờ - giờ), tỳ nữ gác đêm ngoài cửa nói: "Thiếu quân, đã đến giờ rồi, hầu hạ tiểu Hầu gia đi ngủ thôi."

Lâm Thanh Vũ nhìn phu quân đang mê man mà bấu chặt tay --- Muốn y hầu hạ Lục Vãn Thừa? Đang kể chuyện hài gì vậy.

Từ trước đến nay quy củ cưới gả của vọng tộc luôn luôn rườm rà. Tuy là vội vàng xung hỉ nhưng Nam An Hầu phủ cũng phái cô cô đến Lâm phủ dạy Lâm Thanh Vũ cái gọi là đạo làm vợ, trước ngày đại hôn phải nói là tẩy sạch Lâm Thanh Vũ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, thậm chí còn dùng cả mỡ để lau.

Lâm Thanh Vũ không thích nam phong, cũng chưa từng phải chịu nhục nhã thế này, nếu không phải vì giữ mấy chục người trong nhà họ Lâm, y hận không thể chết chùm với Lục Vãn Thừa.

Thấy trong phòng tân hôn không có động tĩnh, tỳ nữ lại thúc giục một tiếng: "Thiếu quân, đi ngủ thôi."

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt lại, đè nén ác ý trào dâng. Y thổi tắt nến, chỉ chừa lại một ngọn nến đỏ trước giường. Lục Vãn Thừa còn đang mặc đồ cưới nằm ngoài chăn, thế này sợ là ngủ không được thoải mái.

Nhưng vậy thì có liên quan gì đến y? Y ước gì Lục Vãn Thừa mãi mãi không tỉnh lại.

Lâm Thanh Vũ đi đến bên giường, tầm mắt rơi vào hai tay đang đặt trên ngực của Lục Vãn Thừa.

Lâm gia là y học thế gia. Từ nhỏ Lâm Thanh Vũ đã đi theo phụ thân nghiên cứu y thuật. Thời niên thiếu y rời nhà du học, bái được danh sư, y thuật cao siêu hơn hẳn đám người cùng tuổi. Chỉ cần nhìn sắc mặt Lục Vãn Thừa, y đã biết bệnh tình hắn nguy kịch, chắc hẳn là bị bệnh rất nặng.

Để xác nhận điều này, Lâm Thanh Vũ hạ mình dò mạch cho con ma bệnh này. Tay Lục Vãn Thừa cực kỳ lạnh, như thể vừa được vớt từ trong nước lạnh ra.

Đúng như những gì y đoán, nguyên khí của người này suy kiệt, có dấu hiệu của mạch chết, trừ khi thần y tái thế, nếu không Lục Vãn Thừa nhiều nhất không chịu được quá nửa năm.

Y chỉ cần chịu nửa năm là đủ. Chờ khi Lục Vãn Thừa chết, y sẽ được giải thoát.

Tay Lâm Thanh Vũ vô thức dùng lực mạnh hơn, để lại trên cổ tay Lục Vãn Thừa hai vết lằn.

Chợt, đầu ngón tay tái nhợt kia khẽ động.

Lâm Thanh Vũ buông tay theo bản năng. Tay Lục Vãn Thừa rơi xuống giường, thì thấy hai mắt hắn động đậy, mi dài run run.

Lục Vãn Thừa sắp tỉnh rồi?

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ nghiêm lại, nhìn Lục Vãn Thừa chằm chằm không chớp mắt. Trong ánh mắt như dao của y, người kia chậm rãi mở mắt ra.

Đôi mắt Lục Vãn Thừa như có một lớp sương mù, như thể không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Chờ khi màn sương trong mắt hắn tan đi, thì hiện lên một tia khó hiểu: "Ửm...? Đâu ra một mỹ nhân cổ điển vậy cà...?"

Há, đồ dê cụ. Sắp chết đến nơi còn không quên gọi mỹ nhân.

Giọng Lâm Thanh Vũ lạnh lùng: "Ngươi tỉnh rồi."

Lục Vãn Thừa sững sờ một chốc mới khàn giọng hỏi: "Anh là ai?"

Một chút kinh ngạc lóe lên trong mắt Lâm Thanh Vũ: "Ngươi không biết ta?"

Quả thật đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng chỉ cần đầu óc Lục Vãn Thừa không bị gì, nhìn thấy đồ cưới hai người đang mặc cũng sẽ hiểu được.

Lục Vãn Thừa lắc đầu, ho khù khụ, "Tuy đây là câu cũ rích nhưng tôi vẫn muốn hỏi: Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?"

Lâm Thanh Vũ: "..." Không lẽ, ma ốm bệnh đến ngu luôn rồi? Hay là, Lục Vãn Thừa căn bản không biết gì về cuộc hôn nhân này?

Trước khi xung hỉ, y đã nghe phụ thân nhắc đến bệnh tình của Lục Vãn Thừa. Nghe nói gần một tháng qua Lục Vãn Thừa vẫn luôn mê man, bệnh đến thần trí mù mờ. Nếu đúng là thế, rất có thể Lục Vãn Thừa hoàn toàn không biết gì về cuộc hôn nhân này.

Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ hòa hoãn mấy phần: "Ta họ Lâm, tên Thanh Vũ."

"Lâm Thanh Vũ? Lâm... Thanh... Vũ...." Lục Vãn Thừa nhớ kỹ tên của y, tựa như nhớ tới điều gì, "Là mỹ nhân thái y chết ở Đông cung?"

Lâm Thanh Vũ nhăn mày: "Gì cơ?"

Lục Vãn Thừa nhìn y không chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc, bỗng nhiên giãy dụa muốn ngồi dậy.

Xuất phát từ thói quen làm thầy thuốc, Lâm Thanh Vũ đè người bệnh đang lộn xộn lại: "Ngươi muốn làm gì."

"Gương." Một tay Lục Vãn Thừa che ngực, một tay chỉ gương đồng trên tủ, tóc vương trên gối, "Khụ khụ, đưa gương cho tôi."

Gương ư?

Lục Vãn Thừa đưa gương cho Lục Vãn Thừa: "Gương này thì làm sao?"

Lục Vãn Thừa nhìn mình trong gương, hai mắt trừng to như trông thấy quỷ. Vẻ mặt hắn như có ngàn lời muốn nói, kìm nén thật lâu, gần như sắp không thở nổi, cuối cùng mới phun một chữ ra khỏi miệng: "... Đệt."

Tỳ nữ gác đêm nghe động tĩnh trong phòng cưới, gõ cửa hỏi: "Thiếu quân, có chuyện gì sao ạ?"

Lâm Thanh Vũ nhìn Lục Vãn Thừa như bị sét đánh, nhàn nhạt nói: "Nói cho Hầu gia và phu nhân của các ngươi, đại thiếu gia tỉnh rồi."

Tỳ nữ lập tức phái người đi bẩm báo, sau lại mời đại phu đến. Một lúc sau, trong phòng cưới đã bu đầy người, Lâm Thanh Vũ đứng ở ngoài cùng, làm như vẻ mình là người ngoài cuộc.

Trương đại phu bắt mạch cho Lục Vãn Thừa dù không phải thái y, nhưng cũng là danh y kinh thành. Trương đại phu vuốt râu, khó tin nói: "Lão phu hành y hơn mười năm, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này."

Hầu phu nhân vội vàng nói: "Trương đại phu, rốt cuộc thì Vãn Thừa nó..."

"Phu nhân đừng vội, tiểu Hầu gia có thể tỉnh, đương nhiên là chuyện tốt. Chẳng qua mạch tượng này... Hôm qua, lão phu cũng chẩn mạch cho tiểu Hầu gia, lúc ấy nguyên khí của tiểu Hầu gia suy kiệt, cách thọ mệnh không xa. Nhưng hôm nay, lại như biến thành một người khác." Trương đại phu tấm tắc lấy làm lạ, "Giống như được thần minh trợ lực, rót một đường sống vào trong cơ thể."

Lâm Thanh Vũ im lặng suy tư. Lục Vãn Thừa đột nhiên chuyển biến tốt, lại không phải hồi quang phản chiếu, đúng là kỳ quặc, trong y thư y học chưa từng thấy trường hợp tương tự.

Hầu phu nhân sửng sốt hỏi: "Vậy thằng bé sẽ khỏe hơn ư?"

Đại phu không dám khẳng định, cân nhắc đáp: "Chí ít có một tia hi vọng sống."

"Được, được..." Hầu phu nhân kích động đến bật khóc, "Vãn Thừa, con nghe chưa. Bệnh của con có chuyển biến."

Lục Vãn Thừa không có phản ứng gì quá nhiều: "Đã nghe."

Đại phu lại tiếp: "Phu nhân, tiểu Hầu gia mới tỉnh lại, phải tĩnh dưỡng hơn mới được."

Hầu phu nhân lau nước mắt: "Mẫu thân sẽ không làm phiền con nghỉ ngơi nữa --- Thanh Vũ đâu? Thiếu quân đâu rồi."

Mọi người nhìn nhau. Lâm Thanh Vũ bước lên phía trước: "Phu nhân."

Hầu phu nhân nắm tay y, cười bảo: "Thanh Vũ, con vừa gả vào Hầu phủ, bệnh của Vãn Thừa đã chuyển biến tốt. Quả nhiên quốc sư thần cơ diệu toán, con là cứu tinh của Vãn Thừa. Sau này, Vãn Thừa của chúng ta phải nhờ con."

Lục Vãn Thừa ngẩng đầu, nhìn Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ cười như không cười: "Phu nhân yên tâm, ta sẽ tận tâm chăm sóc tiểu Hầu gia."

Ma ma bên cạnh Hầu phu nhân trêu ghẹo: "Ầy, thiếu quân đừng gọi tiểu Hầu gia giống chúng ta, phải gọi là 'phu quân' ---"

Mọi người cười vang, không ai chú ý hai tay Lâm Thanh Vũ khẽ khàng siết chặt trong ống tay áo cưới.

Đám người giải tán, phòng tân hôn khôi phục yên tĩnh lại lần nữa, nến đỏ cũng sắp cháy hết.

Lục Vãn Thừa nằm trên giường trầm ngâm không nói, chân mày lúc nhíu lúc giãn, như thể đang cố nhớ ra điều gì.

Lâm Thanh Vũ mặc kệ hắn, đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng xa lạ bên ngoài, thân thể y như được ánh trăng bao phủ.

Không biết qua bao lâu, Lục Vãn Thừa mới thở dài nhẹ nhõm: "Người anh em... À, không đúng --- mỹ nhân ơi, qua đây đi."

Giọng Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt: "Ngươi đang gọi ai đó?"

Lục Vãn Thừa cười: "Nơi này còn có ai khác à?"

Lâm Thanh Vũ quay người lại. Ánh nến lập lòe nhuộm một vệt ửng hồng trên má y, nốt ruồi nơi khóe mắt như đóa mẫu đơn xinh đẹp động lòng người.

Người thì đẹp đấy, nhưng có vẻ tính tình không tốt lắm.

Lục Vãn Thừa ho sù sụ, gật đầu ra hiệu Lâm Thanh Vũ ngồi xuống. Lâm Thanh Vũ chỉ đứng bên giường, duy trì khoảng cách một cánh tay với Lục Vãn Thừa.

"Nãy giờ tôi đang phân loại manh mối." Giọng Lục Vãn Thừa thong dong, không còn vội vàng như khi vừa tỉnh lại.

Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng: "Ngươi nghĩ gì thì có liên quan gì đến ta."

"Có liên quan chứ. Bởi vì điều tôi nghĩ, là manh mối liên quan đến anh." Lục Vãn Thừa mới nói mấy câu, thể lực đã chịu đựng hết nổi, sắc mặt hắn trắng nhợt, "Nếu tôi đến sớm mấy ngày, nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, bắt anh gả cho tôi rồi thủ tiết với một người chết."

Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ chết lặng: "Bây giờ ngươi nói thì có ích lợi gì."

"Cũng đúng. Kết hôn cũng kết rồi, bái đường cũng đã bái, toàn kinh thành đều biết chúng ta là vợ chồng."

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Không có."

"Hửm?"

Lâm Thanh Vũ giễu cợt: "Chúng ta không bái đường. Ngươi vẫn luôn mê man, ta bái đường với một con gà."

Lục Vãn Thừa xì một tiếng: "Sao cũng được. Thôi, không bái cũng tốt, anh không cần phải coi trọng cuộc hôn nhân này. Nói chung tôi không sống được quá nửa năm, anh chịu thiệt đỡ nửa năm đi. Chờ tôi chết rồi, anh mang di sản của tôi về Lâm phủ sống cho khuây khỏa, tính vậy cũng không tệ lắm."

Lâm Thanh Vũ khẽ giật mình, nghi ngờ hỏi: "Còn có chuyện tốt thế này à?"

"Có chớ. Nhưng có thể mang bao nhiêu di sản về nhà thì phải xem bản lãnh của anh." Lục Vãn Thừa dựa lưng vào gối mềm, giọng điệu lười biếng, "Cái thân tàn này của tôi, không chơi trò gia đình xào xáo được. Nam An Hầu phủ nước sâu, tôi không nắm chắc, chỉ muốn ăn rồi chờ chết, làm một con heo lười."

____________________

Tác giả: Hello mọi người, lâu quá không gặp.

Văn này là một câu chuyện về mỹ nhân thụ có mộng tưởng và heo lười xuyên sách công (nhưng vì vợ mà không thể không đứng ra bên vực), hi vọng mọi người thích.

Vậy thì vấn đề là, dựa theo kinh nghiệm đọc truyện nhiều của mọi người, ủn ỉn công trước khi xuyên sách là ...?

. Tổng giám đốc.

. Idol.

. Học sinh cấp .

. E-sport gamer.

Đoán nào, đoán nào ~

_____________

Top cmt bên Tấn Giang likes: Là một nam sinh cấp , sau khi tốt nghiệp thì trở thành e-sport gamer. Giải nghệ debut làm idol, cuối cùng thành lập công ty giải trí tự mình làm tổng giám đốc.

Trẻ con mới phải lựa, còn người lớn chọn hết ((((. =

Truyện Chữ Hay