Ba Lần Đi Thi Thái Tử Phi

chương 61: ngày lành cảnh đẹp (nhị)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tư Mã Dục ngủ rất thoải mái.

Anh mơ màng cảm thấy mình đang ôm gì đó, mềm mại ấm áp thơm thơm, vừa khít trong vòng ôm của anh, cánh tay còn cảm nhận được âm thanh tim cô đang đập.

Quả là quái lạ, anh nghĩ, cảm giác này giống như anh đang ôm một cô gái không bằng. Anh cũng không nhớ là mình có loại khát khao muốn ôm ấp ai đó.

Kế đó, bỗng nhiên anh lại hơi nghi hoặc tự hỏi bản thân, anh thực sự chưa từng khao khát được ôm ấp người nào sao?

Bức tranh núi non thủy mặc trong ký ức, mưa bụi mịt mờ. Anh đứng trên đài cao của điện Hiển Dương, ngắm nhìn toàn bộ thành Kiến Nghiệp. Giang Nam là nơi phồn hoa giàu có và sầm uất, đô thành nơi đẹp đẽ xa hoa bật nhất. Sông núi liền nhau, thời tiết ấm áp, nhà cửa núi non trùng trùng điệp điệp, thuyền bè tấp nập trên bờ cầu lau sậy, cờ rượu ướt đẫm dưới cơn mưa phùn. Có cánh hoa hạnh nhuộm chút hồng trôi nổi trên mặt sông.

Đấy có vẻ như là lần cuối cùng anh quan sát toàn thành Kiến Nghiệp.

Ngựa xe chở lương thực đang chờ ở ngoài Thai thành. Một hàng dài vững chắc uốn lượn chuẩn bị khởi hành, giấc mộng bi hùng, gánh nặng bốn đời người chiêu mộ Giang Đông và giơ cao cánh tay hào hùng hô lớn. Rất nhanh thôi sẽ phải rời khỏi nơi ấm áp và giàu sang này, đi về hướng Bắc.

Chính là dời đô.

Thực sự quá kỳ lạ, anh nghĩ, anh lại có thể mơ tới cảnh bản thân mình thu phục được đất Bắc. Giấc mơ này, kể từ khi chào đời đến nay anh mới gặp lần đầu tiên.

Sau đó anh nghe thấy ai đó nói: Giang Nam thực sự quá đẹp.

Đây còn chưa bất ngờ đâu. Trong mộng anh còn vô tư trả lời, ta sẽ đưa nàng tới ngắm Lạc Dương. Ngao du khắp Mang Sơn, Lạc Hà như đôi thần tiên phiêu dật. Trong khắp thiên hạ, cống nhập tứ phương. Nơi đó so với Kiến Nghiệp còn diễm lệ gấp nghìn lần.

Rồi anh đợi thật lâu, người nọ mới trả lời: ….. Được, nhất định phải đưa thiếp đi.

Tiếng nói ấy ấm áp, hòa tan vào không gian. Cô ấy cúi xuống hôn lên trán anh, dịu dàng ôm anh thật chặt. Anh vương tay ra dò xét ôm cô, y phục mỏng manh cùng thân thể cô như thể hoàn vào đất trời. Vòng tay ôm vào không khí. Anh liều mình kiếm tìm, thế nhưng tìm hoài không thấy, tìm thế nào cũng không thấy.

Đột nhiên, tuyết rơi đầy trời. Người nọ ngã xuống trước mặt anh. Nỗi vui sướng khi tìm được ấy trong chớp mắt đã hóa thành một khoảng không vô tận chứa đầy khủng hoảng.

Thế nhưng cô gái ấy vẫn luôn dịu dàng nhìn anh, “Đừng đau buồn”, cô gái nói, “Thiếp chỉ ngủ một chút thôi”. Cô gái nâng cánh tay lên xoa nhẹ hai gò má anh, “Đột nhiên chẳng muốn đi Đông Sơn nữa. A Mang, hãy mang thiếp đến ngắm Lạc Dương nhé. Đừng đau buồn mà, nhất định phải mang thiếp đi…”

Anh cố sức ôm lấy, nhưng tất cả trong vòm ngực anh chỉ là một thứ gì đó lạnh băng.

Tựa như thủy triều dồn dập vỗ mạnh vào ngực anh. Nặng nề, hít thở không thông, không thể chống cự, không thể giãy dụa.

Chỉ có thể gắng sức, càng gắng sức ôm cô gái ấy. Chỉ cần không buông tay ra, thì không thể tính là đã đánh mất.

Chỉ cần về tới Lạc Dương, cô ấy sẽ tỉnh lại….

Tư Mã Dục nghe thấy một tiếng nói mê khó chịu.

Anh mơ mơ màng màng mở mắt, thấy trước mắt anh là suối tóc đen mượt mà, sau mớ tóc kia là một vầng trán trắng nõn.

Cô gái đang nằm trong lòng có hàng mi thật dài, không hiểu vì sao lại nhíu chặt, mũi trắng mềm, môi hồng nhuận tròn đầy. Đại khái là bị anh ôm chặt quá, trong giấc mơ còn lộ ra biểu cảm, khe khẽ, mang theo chút âm thanh khàn khàn, “Ưm…” một tiếng.

Như là có cọng lông vũ nhẹ nhàng cọ trên lưng. Khiến cho một bộ phận nào đó trên người Tư Mã Dục bị gọi dậy.

Lờ đờ đại khái trong một chớp mắt, đồng thời cũng hồi tưởng lại gì gì đó, Tư Mã Dục hít sâu một hơi. Sau đó bụm miệng mình lại.

A Ly nằm trong lòng anh lại trở mình. Da thịt mềm mại dính chặt, ký ức kiều diễm kia lại trở nên rõ ràng. Cô nghiêng đầu hé ra cái cổ thon dài, trên đó còn lưu lại những vết tích hồng hồng như những cánh hoa, Từ trên nửa khuôn ngực đang lộ ra, vết tích kia còn kéo dài đến một bộ phận không thể nhìn.

Tình huống gay go lắm rồi đây.

Ký ức thì rõ ràng, chứng cứ lại vô cùng xác thực, có muốn kiếm cớ thoái thác cũng không xong.

Tư Mã Dục thực sự nhớ lại hết thảy những diễn biến xảy ra trên giường.

Anh rón ra rón rén hơn, nữa còn luống cuống tay chân, ngồi dậy cứ như là một kẻ trộm, sợ khuỷu tay đè lên tóc A Ly, cố chọn chỗ trống mà chống tay lấy đà.

Xuống giường, cùng lúc gần như hủy diệt chứng cứ, qua quýt nhặt mớ quần áo đã ném loạn dưới đất lên, chạy nhanh ra ngoài như bỏ trốn, đến hài cũng chưa kịp mang.

Có lẽ vì quá hoảng hốt, chạy ra ngoài đánh rơi một lớp quần áo cũng không phát hiện.

Anh vừa ra khỏi trướng, A Ly đã mở mắt, nhìn thấy tình cảnh đào tẩu của anh, trong bụng vô cùng sung sướng và 囧. Thiếu chút nữa đã mở miệng nhắc nhở anh là rớt y phục kìa.

Đương nhiên, để giữ lại cho anh chút mặt mũi, vẫn cứ im lặng đi thì hơn.

Chỉ trong chốc lát, quả nhiên Tư Mã Dục lại mang bức họa lõa lồ nửa người chạy vào, vội vàng gom mớ y phục đã đánh rơi lên, rồi biến mất.

Lần này A Ly không nhịn được nữa “phụt” cười một tiếng.

Đêm qua, quả thực cô đã giở thủ đoạn.

Tổ tiên họ Tư Mã đã di truyền sự hoang dâm cho Tư Mã Dục, tinh lực dư thừa lăn qua lộn lại cả đêm không ngơi nghỉ. Nhớ lại hai lần đêm đầu tiên trước đây, anh đã trưởng thành trong tính cách nên trên chuyện chăn gối chỉ quan tâm đến cảm giác của cô, dù là dã hợp ở kiếp thứ hai, sau lúc đó A Ly chưa từng không khỏe như thế này. Lần này anh thật sự bị háo sắc đến bộp chộp, A Ly thấy rằng về sau trước khi làm chuyện này sẽ không cho anh uống rượu nữa.

Cô khẽ động thắt lưng, rồi tiếp tục đánh giấc.

—- Lát sau còn phải đến gặp mẹ chồng, việc xem xét con dâu cũng không phải là việc dễ dàng. Cô phải cố gắng nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Cho đến giờ dùng điểm tâm vẫn không thấy Tư Mã Dục.

A Ly đoán, anh không phải đang hối hận, mà là đang trốn tránh. Có điều sao anh không chịu nghĩ lại hôm nay là ngày gì, anh muốn chạy trốn là có thể được sao?

A Ly vô cùng thong dong an nhàn ăn uống no đủ.

Quả nhiên, đến khi cô trang điểm xong xuôi, thay luôn bộ đồ mới, Tư Mã Dục mới mang mặt mũi xám xịt trở về.

—– Anh còn phải đưa cô dâu mới đến tham kiến mẹ chồng, lúc này mà dám từ bỏ trách nhiệm, khiến cho A Ly phải làm trò cười cho cả nhà, mất hết mặt mũi, sau này Vương Thản không hành chết anh thì thôi.

A Ly liếc ngang nhìn Tư Mã Dục —- huyết khí hơi chùn xuống, ánh mắt cũng dao động, yếu ớt đến độ không dám nhìn thẳng vào cô. Vẻ mặt thì coi như đã ngụy trang rất khá, không quan sát tỉ mỉ thì sẽ không nhận ra có gì không đúng.

Châu Ngọc tới chải đầu giúp cô, A Ly hỏi: “Dùng chút điểm tâm sáng nhé?”.

“Uhm”. Anh đáp ngắn gọn.

Xem ra là chưa dùng.

“Dọn ra ngay đi”. A Ly lại dặn dò.

Tư Mã Dục sắp phiền hết chịu nổi rồi. Vốn cứ nghĩ sẽ dỗi, nhưng khi ngửi thấy hương thơm của ngũ cốc, cảm giác không được tư nhiên khi nãy đã tiêu biến phân nữa. Thấy trên bàn toàn là thức ăn mà bản thân mình thích, lại nhìn sang vẻ mặt dửng dưng của A Ly, cứ thế nhặt đũa lên ăn.

“Cô không ăn sao?”.

“Đã ăn xong rồi”. A Ly cười nói.

“…..Ta đi luyện kiếm. Luyện xong mồ hôi ra hơi nhiều, thuận đó mới tắm rửa một chút. Trời hãy còn âm u, cứ tưởng rằng thời gian còn sớm…”.

A Ly vẫn thế cười tươi, “Thiếp hiểu rồi”. Chọn lựa quanh hai nhánh hoa trà trắng và đỏ, hỏi Tư Mã Dục, “cài cái nào đẹp hơn?”.

“Màu đỏ”. Nói xong lại cảm thấy không thích hợp mấy, “có điều phụ hoàng và mẫu hậu lại thích màu trắng”.

Thời đại này tôn sùng màu trắng. Màu trắng mừng vui, thường được áp dụng trên tất cả quần áo nón nảy.

“Vậy cài màu trắng đi”. A Ly cầm hoa đưa cho Châu Ngọc cắt tỉa lại.

“……Ờ”.

Trận này phải lấy lòng phụ hoàng và mẫu hậu anh thật ra không sai, nhưng chính là Tư Mã Dục phải chịu thua sút chút đỉnh. Anh đã nói anh thích màu sắc đỏ hồng này nọ kia mà! Cô là vợ anh đó, chẳng lẽ không thể lấy lòng anh sao? Phụ nữ không phải đều hay nói những chuyện “quan tâm sắc mặt người thương” sao hả!

Ý nghĩ này trong đầu một khi xuất hiện, tức thì Tư Mã Dục có hơi rối loạn.

Còn A Ly thì cho người lấy ly rót vào chút nước, cắm nhánh sơn trà đỏ kia vào, quấn quýt như là trong giấc ngủ của anh, rồi hơi cúi đầu cười, “Lát nữa quay về thiếp sẽ cài đóa màu hồng cho chàng xem”.

….. Phiền não của Tư Mã Dục trong nháy mắt tiêu tan.

Mặt anh đỏ ửng.

Anh rất muốn tự tặng cho mình một cái tát, đỏ mặt gì chứ. Mỹ nữ đứng trước mặt anh cởi sạch quần áo anh cũng chưa từng đỏ mặt mà. Khi nào mà da mặt mỏng thế này! Ở đây là Đông cung của anh đó, ở Đông cung mà da mặt mỏng thế này thì làm được gì chứ!

A Ly sóng mắt lúng luyến khẽ nhìn anh một chút, cười nói: “Cài ở đâu là đẹp nhất?”.

Chỉ chớp mắt, Tư Mã Dục đã thoát ra những suy nghĩ đâu đâu, chuyên tâm quan sát A Ly, vươn tay ra.

Còn Châu Ngọc đã cố gắng trau chuốt, lập tức đưa nhánh hoa đã sửa sang tốt lại cho anh.

Mãi đến khi bị A Ly kéo vào Thai thành, Tư Mã Dục vẫn còn mang tâm trạng mơ màng như là chân dẫm lên bông.

Không phải như vậy, nhất định là không đúng ở đâu rồi, anh cứ nghĩ thế.

Mặc dù anh cưới cô, nhưng đó là mệnh lệnh của cha mẹ, chứ không xuất phát từ niềm yêu thích của anh.

Theo lý thì bọn họ nên tương kính như tân, hoặc là gần như thế. Thế nhưng hiện nay anh cứ như là người mới kết hôn chân chính, mang dáng vẻ cá nước tương hoan, quả thực cứ như là anh thích cô rồi ấy.

Lập tức anh lại thấy khó hiểu, vì sao không thể thích cô? Cô không phải đã là vợ của anh rồi sao? Yêu thích vợ mình thì có gì sai trái?

Anh suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mới có đáp án.

Vệ Lang. Chí ít thì Vệ Lang đã có mệnh gặp gỡ trước, anh không nên làm vật cản giữa cô và anh ta. Nếu không thì cô chính là vật ngăn cản giữa anh và Vệ Lang rồi. Anh ngẫm nghĩ.

Có được lý do rồi, rốt cuộc anh mới cảm thấy tâm lý an ổn.

Thậm chí cả ba lần, toàn bộ người Tư Mã gia đều có đánh giá tốt với A Ly —- dù cho không đánh giá tốt cũng sẽ lo nghĩ bảo toàn mặt mũi cho cha, cho ông nội, chú bác, còn có ông ngoại của cô nữa. Nói thì là nói vậy nhưng khó tránh khỏi những công kích gay gắt lộn xộn. Bà nội cô không phải đã nói rồi sao, cô ấy tối dạ, chỉ một câu nói thôi mà cô phải nghĩ mất cả nửa ngày mới chắt lọc được ý nghĩa tinh hoa trong câu nói đó. Huống gì những lời đã được đẽo gọt của bọn họ.

Việc chuẩn bị từ đầu chí cuối với mong muốn mọi người đều yêu thích thân thiện, trái lại còn hại bản thân xấu hổ nhiều hơn. Đến gặp mẹ chồng, cất công trang điểm cho lắm vào cuối cùng là để cho cả đại gia đình vây xung quanh ngắm và đánh giá cả đôi vợ chồng.

Điều được coi là không hài hòa nhất, chính là mặt đối mặt.

—– vì đột nhiên Tư Mã Dục trở nên bận rộn đến tối tăm mặt mũi.

Dù cho không được gội đầu mỗi ngày, anh cũng vẫn bận bịu đến làm không hết chuyện. Phải thảo luận chính sự, phải đọc sách, phải tập võ, phải đi tuần, phải khai thông thế lực Thái tử, còn phải giao tiếp với danh sĩ, nguyên cả ngày toàn là việc nhà việc nước.

Những bận rộn do anh làm ra, mục đích chính là vì muốn có một lý do quang minh chính đại tránh cô. Nếu không phải cả ba lần đều bị gả cho anh, A Ly cũng không thể giác ngộ được chuyện này có gì không thích hợp.

Kiểu gì cũng thấy anh quá mức không được tự nhiên. A Ly nghĩ. Tất cả đều không hoàn toàn là trốn tránh, mà là kháng cự việc gần gũi với cô thì đúng hơn.

Nhưng đã là quan hệ này, dù là bức tường dày đến đâu cũng đều có thể dùng một nhánh cây chọc vào chỗ hở để cạy nó lên.

Bản thân A Ly học ngôn ngữ, thư pháp và thêu, nghị lực cứng cỏi phi thường, nên cũng sẽ cố nỗ lực áp dụng nó để hạ gục cho được trái tim của Tư Mã Dục.

Sáng sớm ngủ dậy, A Ly đều chuẩn bị tốt quần áo và đồ dùng hàng ngày cho anh; Không trở về dùng cơm trưa, A Ly sẽ nấu thức ăn thật ngon mang đến; Đọc sách đêm hôm khổ nhọc, A Ly lại tự mình xuống bếp làm thức ăn khuya cho anh. Tư Mã Dục thiếu gì, A Ly luôn luôn là người đầu tiên nhận ra. Mọi lúc mọi nơi, chỉ cần anh vừa muốn mở miệng, đồ đạc sẽ được đưa tới trước mặt anh luôn.

A Ly không hề lộ rõ tồn tại của bản thân, nhưng phận làm chồng như Tư Mã Dục mà muốn trốn tránh, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đó là một kiểu sống chậm. Bạn tiến hành chậm rãi, người đó sẽ không nhận ra. Nhưng mà muốn cạy mở trái tim một người cũng không dễ dàng, nên chắc chắn là phải chậm rãi tiến tới.

A Ly không nôn nóng công thành.

Dù sao đến khi cạn kiệt kiên trì, thì mang cái cần câu gây trở ngại duy nhất đó vứt đi, quăng vào hồ nước một chùm đạn pháo luôn. Để xem anh còn trốn ở đâu.

Truyện Chữ Hay