Ta cúi đầu ủ rũ, mang một thân thương tích quay trở về hầm rượu. Tiểu hồ ly yên lặng đi phía sau, ánh nhìn của nó tựa như có thể khoét thủng một lỗ sau lưng ta. Đồ nhãi ranh, lông tơ còn chưa thay hết mà tính tình đã nóng nảy vậy rồi, sau này không biết sẽ ghê gớm tới mức nào nữa?
Các thần tiên và yêu tinh hạng thấp bên đường khi thấy ta đều len lén cười.
Vài kẻ tố chất không được tốt còn chỉ chỉ trỏ trỏ ngay trước mặt ta mà nói rằng:
" Tửu nương đó chính là người của hầm rượu chuyên ủ rượu Hoàng Liên, một kẻ sa cơ thất thế ở tầng thứ nhất thiên giới đấy. "
" Nếu hỏi ai là người ăn mặc lôi thôi lếch thếch hàng đầu ở tầng thứ nhất thiên giới, chẳng phải nàng ta thì là ai? Ngay cả Tửu Nhưỡng tiên tử tính khí cực tốt mà cũng hết cách với nàng ta, đã giáo huấn vài lần rồi nhưng nàng ta vẫn không chịu ăn mặc cho tử tế. "
" Chậc chậc, mặc y phục không thích cài y kết … "
Y kết: Cúc áo, nút áo.
" Hừ, thiếu nữ gì mà suốt ngày vén tay áo đến tận khuỷu tay như thế chứ… "
" … Nghe nói nàng ta bị Chi Liên đế quân đánh ra nông nỗi này, không biết lý do tại sao nhỉ? "
" … "
Đúng thế! Bích Chỉ ta chỉ là một tửu nương nhỏ, một thần tiên hạng thấp nhất tại tầng thứ nhất thiên giới, ngày hôm nay đã làm ra một việc cực kỳ tai tiếng.
Chi Liên đế quân ở tầng thứ ba thiên giới hạ cố đến tầng thứ nhất để chủ trì buổi bàn luận Phật pháp. Ta đã làm loạn nơi bàn luận, còn bỉ ổi vô sỉ, gan lớn tày trời có ý đồ dụ dỗ Chi Liên đế quân, bị Đế quân nổi cơn thịnh nộ đánh ra thế này.
Chỉ có ông Trời mới biết rằng ta thực sự bị oan! Tuy Chi Liên đế quân đúng là mỹ nam cả trăm dặm mới tìm được một nhưng cũng chưa tới mức khiến ta si mê đến độ lu mờ lý trí. Sự hiểu lầm ngày hôm nay hoàn toàn chỉ vì một y kết không cài và một khuỷu tay để lộ ra ngoài.
Cần phải biết, công việc của một tửu nương vốn là lao động chân tay, y phục đều là kiểu cổ cao có nút cài, không được mát mẻ thoải mái như những tiên nữ toàn thân quấn đầy tơ lụa cả ngày đánh đàn khiêu cũ ở tầng thứ hai thiên giới. Tuy kiểu y phục này có phần cổ hủ nhưng cổ hủ cũng có điểm tốt của nó, ăn mặc kín đáo thì tiên khí mới không bị thoát ra ngoài, qua thời gian dài có thể giảm bớt được vài năm tu luyện. Nhưng ta lại ghét nút cài trên cùng vướng víu khó chịu nên ta tháo ra luôn. Còn về chuyện xắn tay áo lên là bởi vì để thuận tiện làm việc. Vậy nên nói ta cố tình dùng nữ sắc để dụ dỗ Đế quân, thực sự là quá bịa đặt!
Ta xông đến tiên giá hừng hực cát khí của Chi Liên đế quân chẳng qua chỉ là để hỏi y, rốt cuộc trong gia tộc y kẻ nào lại thất đức như vậy, không hề quan tâm đến sự sống chết của A Hàn. Nhưng chưa kịp nói xong thì đã bị đánh ra thế này. Đúng là thần tiên vô tình!
À, ta quên chưa nói rõ, Chi Liên đế quân chính là Quân thượng, người đứng đầu tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ , cùng loài với tiểu hồ ly A Hàn.
Cửu vĩ thiên hồ: Hồ ly chín đuôi.
Nhắc đến A Hàn thì không thể không nhớ về ba trăm năm trước đây.
Khi đó đúng vào lúc ta đang phải gánh thiên kiếp, trải qua chín chín tám mươi mốt ngày ta gần như đã hồn tiêu phách tán. Lúc sư huynh tìm thấy ta, ta đã hôn mê tại Đại Hồng nhai ở biên cảnh tầng thứ nhất thiên giới không biết bao lâu rồi, trong lòng còn ôm chặt một quả trứng ngọc.
Quả trứng này hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt, ngày đêm lấy tiên khí của ta để bồi bổ. Mười hai năm sau nở ra một chú cửu vĩ thiên hồ trắng muốt.
Vừa mới ra đời, tiểu hồ ly đã dụi dụi cái đầu lông xù vào người ta, dùng tiếng nói non nớt gọi ta một tiếng " nương ", làm ta suýt chút nữa thì khóc to.
Nhóc con này, Bích Chi tỷ tỷ của ngươi vẫn là thiếu nữ chưa xuất giá mà.
Nhưng bất kể là như thế nào, từ khi ôm trong lòng quả trứng đó, việc nuôi dưỡng nhóc con này dường như đã trở thành sứ mệnh của ta. Ta vì nó mà chỉ thiếu chút nữa là đã lôi quả tim của mình ra mà vầy vò, tự hỏi với mức độ hao tâm khổ trí mà bản thân đã bỏ ra đáng lẽ phải nuôi được một tiểu hồ ly ngoan ngoãn, ngây thơ, đáng yêu độc nhất vô nhị trên thế gian này mới phải chứ? Vậy mà trời không chiều lòng người, nhóc con này càng lớn càng làm ta phiền lòng, tính tình nó càng lúc càng lầm lì quái gở, dường như đang có xu hướng trở nên lạnh lùng như băng sơn. Từ lúc nó được một trăm tuổi thì không thấy nó cười nữa, còn ta ngày nào cũng phiền muộn nhìn trời xanh.
Thiên giới được chia làm ba tầng. Càng ở tầng cao thì cấp bậc càng lớn. Tầng thứ nhất này là nơi hỗn tạp nhất thiên giới, tiên và yêu cùng sống. Tại thiên giới ta chỉ quen biết một người, đó chính là sư huynh.
Sư huynh ta vẻ ngoài khôi ngô anh tuấn, tiên pháp càng luyện càng giỏi, nhưng mỗi tội nhân cách thì càng tu luyện càng trở nên tồi tệ. Sư huynh nói năng cay nghiệt, việc hắn thích làm nhất chính là giày xéo lên nỗi đau của ta để làm ta đau lòng. Lấy một ví dụ đơn giản , mỗi lần đến tầng thứ nhất thiên giới hắn đều nói: " Ở tầng thứ nhất thiên giới dù là tiên hay yêu đều có ba loại khí: linh khí, bá khí và phỉ khí. Sư muội tuy trên người chẳng có chút linh khí nào nhưng bá khí và phỉ khí thì lại khiến người ta phải lóa mắt. "
Linh khí: khả năng học hỏi nhanh; Bá khí: Khí chất bá vương, cực kỳ khoáng đạt, trầm ổn nhưng lạnh lùng đến ghê người; Phỉ khí: Khí chất cường đạo, côn đồ.
Hắn phi thăng trước ta vài trăm năm, đến nay đã được làm việc dưới trước của Thiên Xu tinh quân, tiền đồ xán lạn. Còn ta lại phải lưu lạc ở tầng thứ nhất thiên giới này, nơi mà người và yêu cùng chung sống, làm một tiên nhân hạ đẳng nhất. Ngay cả công việc tửu nương này cũng là sư huynh nhờ vả chỗ quen biết mới giúp được cho. Nhắc đến chuyện này ta lại cảm thấy cuộc đời chỉ là hư vô, phía trước toàn một màu đen tối. Mà sư huynh thì lúc nào cũng đấm ngực giậm chân, nước mắt đầm đìa: " Sư muội, huynh đây biết muội phải sống ở tầng thứ nhất thiên giới rất buồn khổ, nhưng muội cũng không thể cả ba trăm năm ngày nào cũng ủ ra loại rượu đắng như thế chứ. Muội bảo huynh sao có thể ưỡn ngực ngẩng đầu trước mặt Tửu Nhưỡng tiên tử đây? "
Phi thăng: Từ xuất hiện trong những truyện Tiên hiệp, chỉ phương thức tu luyện thành tiên.
Vậy nên tên gọi " Hoàng Liên tửu " cũng từ đó mà ra. Lúc đầu còn có vài người không tin nên qua uống thử xem sao, rốt cuộc vừa uống vào miệng đã phun hết cả ra rất nhanh sau đó toàn bộ tiên giới không ai dám uống Hoàng Liên tửu do ta ủ ra nữa.
Hoàng Liên là tên một vị thuốc Đông y, có vị đắng.
Trong suốt ba trăm năm, thứ ta ủ ra chính là rượu nhưng điều mang lại cũng chính là một mớ rắc rối.
Có lúc ta không chịu nổi, khẩn cầu Tửu Nhưỡng tiên tử cho đổi công việc khác, nhưng khi sư huynh biết được hắn lại mắng ta một trận nên thân, tỏ thái độ " hận sắt không luyện được thành thép " mà nói: " Muội có ngốc không đấy? Muội có biết vị thần tiên làm mỳ bên cạnh chỉ vì làm ra mỳ quá ngon, người người đến mua xếp thành hàng rồng rắn mà đành phải thức ngày thức đêm vất vả làm lụng đến mức bị nôn ra máu không? Hiện giờ không có ai đến uống rượu do muội ủ, chẳng phải muội càng nhàn thân sao? "
Ta nghĩ kỹ lại, thấy cũng đúng. Quả nhiên vẫn là sư huynh ta đạo pháp cao thâm, nhìn xa trông rộng.
Chỉ có điều nhàn rỗi tuy thoải mái nhưng quá nhàn rỗi thì lại là mầm tai họa. Chỉ cần nghĩ đến thứ rượu đắng ngắt không ai muốn thưởng thức do mình làm ra, ta lại thất vọng, buồn bực không thôi.
Ta vẫn còn nhớ như in buổi tối hôm đó, khi ta đang giãi bày với ánh trăng, thì trong bóng tối bỗng truyền đến một tiếng nói: " Nơi này đúng là hầm rượu sao? "
Tuy ta không nhìn rõ tướng mạo của vị thần tiên đó nhưng dựa vào vầng hào quang sắc tía tỏa xung quanh y, ta liền biết trước mặt mình chính là một vị thượng tiên tôn quý, đương nhiên ta phải nịnh bợ một chút.
Vị thượng tiên đó nói: " Nếu đã là hầm rượu thì hãy rót cho ta một chén. "
Đây thật sự là lần đầu tiên trong ba trăm năm qua ta nghe được thứ âm thanh tuyệt diệu như vậy!
Ta ở yên đó đấu tranh một hồi, băn khoăn tự hỏi không biết giữa " để thượng tiên uống rượu mình ủ " và " nịnh bợ thần tiên " có gì mâu thuẫn không. Cuối cùng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng lý trí đang ra sức phản đối, ta rót một chén Hoàng Liên tửu mà nghe đồn có vị đắng ngang với mật, nín thở đặt trước mặt thượng tiên, tim đập thình thịch thình thịch.
Thượng tiên cúi đầu nhấp một hớp, lông mày ta liền dựng đứng cả lên.
Quả không hổ danh là thượng tiên, dĩ nhiên là không phun hết cả rượu ra như các vị thần tiên khác. Tuy chỉ là một hớp nhưng cũng khiến ta cực kỳ xúc động.
Một lúc sau, ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn thượng tiên lại cúi đầu, nhẹ nhàng uống thêm một hớp nữa.
Vị thượng tiên này… không thấy đắng sao?
Đây đúng là kỳ tích đầu tiên xảy ra trong ba trăm năm qua!
Cảm giác vừa mừng vui quá đỗi vừa chua xót khôn cùng làm cơn sóng trong lòng ta nổi lên mãnh liệt, ta sững sờ ngẩn ra tại chỗ. Còn thượng tiên chỉ lặng lẽ ngồi trong bóng tối, tao nhã uống từng chút một cho đến khi cạn ly rượu.
Làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, trong không gian chỉ còn tiếng côn trùng rả rích.
Một lúc lâu sau, ta như người say, ngơ ngẩn bước qua đó, muốn hỏi thượng tiên có muốn uống thêm một chén nữa không, nhưng khi mở miệng thì lại thành: " Người thấy mùi vị như thế nào? "
Thượng tiên ngẫm nghĩ một chút, giọng nói của y trong gió đêm quả thật vô cùng dễ nghe: " Rượu này do ngươi ủ sao? "
" Vâng. "
" À… Đắng lắm. "
Tới khi ta khôi phục lại vẻ bình thường, thượng tiên đã biến mất theo làn gió đêm.
Lời nói thành thật của thượng tiên khiến ta buồn bã rất lâu, cứ tưởng y sẽ chẳng bao giờ đến nữa, không ngờ vài ngày sau, y lại xuất hiện trong bóng tối, cũng vẫn lặng lẽ uống hết ly rượu rồi lại nhẹ nhàng rời đi không một tiếng động.
Buổi tối nọ, khi đang nằm ngủ khò khò trên nồi ủ rượu thì có một cảm giác thình lình đến làm ta bừng tỉnh, giật mình mở to mắt thì phát hiện dưới ánh sáng rực rỡ lay động lòng người từ cung Quảng Hàn chiếu xuống, một vị tiên nam anh tuấn đột nhiên xuất hiện trước mắt ta, cơ thể y hơi hướng về phía trước, ánh mắt sáng rực như có ngàn vạn điều muốn nói.
Chính là vị thượng tiên hay đến uống rượu đó.
Lúc trước trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng nói ấy, nhìn thấy dáng người cao gầy ấy, ta thầm nghĩ đây nhất định là một nam tử rất anh tuấn. Có điều, ta không ngờ y lại đẹp đến thế, còn bỗng nhiên có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, ta nhất thời không thể khống chế được trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch không ngừng giống như một quả chuông lớn.
Mường tượng lại những hành động kỳ quái của thượng tiên, ta nhất thời như bị quỷ ám lại cảm thấy thượng tiên hình như có ý với mình.
Chỉ cần nghĩ đến lúc đó là trong đầu lại xuất hiện thứ tà niệm như vậy, ta chỉ muốn đập đầu chết trước sơn động cho rồi.
Chính vì hôm nay nhìn thấy Chi Liên đế quân, rõ ràng là vị thượng tiên hay đến uống rượu mà ta đã quen hơn nửa năm đó, thế mà ta đã làm một việc vô cùng mất mặt. Đối diện với Chi Liên đế quân tựa như ánh trăng lạnh lùng đang ngồi trên tiên giá cao cao tại thượng, cuối cùng không biết dây thần kinh nào đã chệch đường mà ta lại muốn bước lên tranh cãi, lại còn tranh cãi những chuyện chẳng ra sao nữa chứ. Ta thật sự không hiểu lúc đó trong đầu mình đang nghĩ cái gì nữa, chỉ cảm thấy chuyện A Hàn bị bỏ rơi nhất định phải do Chi Liên đế quân – người đứng đầu tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ - đứng ra chịu trách nhiệm, ta lại còn rất hùng hồn, nói năng đầy lý lẽ nữa chứ.
Khi các thần bình huơ tay lôi ta ra, ta thấy Chi Liên đế quân ngồi trên ngự tọa nhìn ta một cái, cái nhìn lạnh lùng tựa như một thùng nước đá tạt thẳng vào ta lạnh buốt tới tận tim gan.
Rốt cuộc đêm đó ta bị bệnh hay là mù mắt rồi hay sao mà lại nhìn thẩy ẩn tình trên khuôn mặt lạnh lùng của Chi Liên đế quân kia chứ? Lại còn vì thế mà mừng thầm. Đã nghĩ sai thì thôi, còn sai tới cả ngàn dặm như vậy nữa!
Ta thật hối hận, xấu hổ chết đi được!
Đến khi sư huynh tới thăm, ta đã ngủ liền ba ngày không biết ngày đêm tại căn phòng trúc nhỏ của mình.
Sư huynh nói: " Như vậy mà muội cũng ngủ được. Bây giờ ngay đến con thiêu thân trong vườn bàn đào cũng biết tại tầng thứ nhất thiên giới có một nữ nhân phóng đãng. Mà thôi, chuyện xấu hổ này tạm thời gác qua một bên. Huynh chỉ hỏi muội, rốt cuộc muội nhìn trúng Chi Liên đế quân ở điểm nào? ", sư huynh nói xong lập tức tỏ vẻ mặt thương xót vô ngần.
Ta bắt đầu gạt lệ, có lẽ vì ngủ nhiều quá nên nước mắt cứ tự chảy ra, ta làm ra vẻ vô cùng phiền muộn nói với sư huynh: " Huynh đừng nói nữa, bây giờ đầu muội đang ngổn ngang trăm mối, vừa hối hận vừa căm hờn, khó có thể suy nghĩ cho thấu đáo. Ngay cả nhóc con này ", ta chỉ vào tiểu hồ ly nằm trên mặt đất, " Cũng đã ba ngày rồi huynh không để ý gì đến muội. "
" Sư huynh cũng muốn quan tâm muội lắm chứ. Nhưng huynh đến hai lần, lần nào ai đó cũng lăn ra ngủ như heo ấy. " Mặt sư huynh nhăn lại, xem ra rất muốn đánh cho ta một trận. Nhưng cuối cùng huynh ấy chỉ thở dài một tiếng: " Muội thử nghĩ xem, một thần tiên cấp thấp như muội lại dám mạo phạm Chi Liên đế quân, chỉ bị đánh mấy gậy là coi như xong chuyện sao? Haizzz, đến lúc nào muội mới sửa được cái tính không suy trước tính sau ấy đây? ".
Câu nói cuối cùng của sư huynh thật sự đã làm nỗi đau trong ta thức tỉnh. Đến khi hắn đi rồi, ta liền chìm trong nỗi buồn khổ khôn cùng.
Đến nửa đêm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào ta lại tới nơi mà trước đây ta và Chi Liên đế quân gặp mặt. Trong lòng nghĩ: " Chi Liên đế quân ơi Chi Liên đế quân, ta có hành sự lỗ mãng như thế nào thì ngài cũng đã uống không rượu của ta nửa năm trời, thế mà khi gặp nhau, đến cả một câu ngài cũng không để ta nói xong, lại sai người đuổi ta đi, chẳng nể nang ta chút nào, thật không trượng nghĩa! Mà thôi, Bích Chỉ ta không phải loại người nhỏ mọn, sau này ta vẫn sẽ phục vụ ngài như cũ. Ngài chắc cũng không nhẫn tâm tiếp tục trừng phạt một người đã xuống nước như ta chứ? ".
Nhưng Chi Liên đế quân không đến, chỉ mình ta hứng trọn gió đêm.
Tối hôm sau, rõ ràng đã tự dặn lòng là không được đi, nhưng chẳng hiểu sao đến đúng thời khắc đó, ta lại không khống chế nổi đôi chân mình. Chỉ là trước khi đi ta còn thề thốt: " Hừ, nếu y còn dám xuất hiện, ta nhất định sẽ không vờ hiền lành nữa, phải cho y biết rằng, Bích Chỉ của tầng thứ nhất thiên giới tuy chẳng có gì tốt đẹp nhưng rất có chí khí! ".
Kết quả, ta lại phải thất vọng ngồi hứng gió cả đêm.
Đến ngày thứ ba, sư huynh đến, không còn dáng vẻ ung dung tự tại như trước đây, vừa gặp đã hỏi ta: " Rốt cuộc muội đã đắc tội Chi Liên đế quân thế nào mà ngài lại căm ghét muội như vậy? Ngài đã đem chuyện bẩm báo lại với Thiên Đế, nói nhất định phải đày muội xuống trần gian. "
" Hả? " Ta quả thật rất kinh sợ.
" Thiên Đế chuẩn tấu rồi sao? "
" Haizzz… Chuẩn tấu rồi. Chắc ý chỉ cũng sắp truyền đến rồi đấy. Dù huynh đã van nài Thiên Xu tinh quân đến trước mặt Thiên Đế cầu xin cho muội nhưng cũng vô dụng. Bởi vậy huynh mới lén ra đây thăm muội, đồng thời nói trước chuyện này để muội biết. "
Thiên Đế ơi Thiên Đế, ngài thật chẳng anh minh chút nào!
Lần này thì ta khóc thật, túm tay áo sư huynh hoảng sợ hỏi: " Sư huynh… Vậy… Thiên Đế có nói khi nào muội có thể trở về không? "
Sư huynh lắc đầu, lấy tay lau nước mắt cho ta rồi đột nhiên ôm chặt lấy ta, trầm giọng nói: " Sư muội, cùng lắm là tu luyện lại lần nữa, sư huynh nhất định sẽ giúp muội ".
Ta nghẹn ngào: " Vấn đề là muội không muốn lại phải trải qua những ngày tháng tu luyện khắc khổ, lúc nào cũng lẩm bẩm niệm chú đó thêm lần nào nữa! "
Chi Liên đế quân ơi, tiểu tiên cùng lắm cũng chỉ mạo phạm ngài một chút, ngài có cần phải bụng dạ hẹp hòi, đuổi cùng giết tận như vậy không?
Nỗi on ngày hôm nay của ta còn cao hơn trời, sâu hơn biển, huyết lệ ngập tràn!
Sư huynh đi chưa được bao lâu liền có một vị tinh quân chấp pháp dẫn theo thiên binh đến căn phòng trúc của ta, tuyên đọc ngự lệnh của Thiên Đế, quả thật muốn đày ta xuống trần gian. Đọc xong, y còn hỏi ta có phục không. Lúc này ta đã chìm sâu trong cảm giác tiêu cực , tự thấy mình xui xẻo, làm sao có thể nói không phục đây?
Vội vàng quay đầu lại, thấy tiểu hồ ly đang ngồi bên khung cửa đang sững sờ nhìn mình.
Ta đột nhiên như bị ai giáng một gậy vào đầu, trái tim quặn thắt, ôm chặt lấy nó vuốt ve, nói: " Tỷ tỷ đã khẩn cầu Tửu Nhưỡng tiên tử và sư huynh chăm sóc người rồi, ngươi đừng chạy lung tung, tỷ tỷ nhất định sẽ trở về. "
Vị tinh quân chấp pháp liền áp giải ta đi về phía Côn Luân thiên cung ở phía tây.
Các vị thần tiên hạ phàm từ trước đến nay đều là bị đẩy xuống từ Nam Thiên Môn. Con đường thông giữa thiên giới với trần gian chỉ có một, chưa từng nghe qua còn có thể đi từ Côn Luân thiên cung. Ta không hiểu, muốn hỏi thử nhưng vị tinh quân ấy lại làm mặt lạnh, chẳng thèm để ý tới.
Cưỡi mây đạp gió thoáng chốc đã tới Côn Luân. Côn Luân thiên cung nằm ở nơi cung điện tĩnh mịch giữa những dải mây màu tía thoắt ẩn thoắt hiện, được canh giữ trang nghiêm. Một vị lão quân có hàng lông mày dài rũ xuống bước đến, chắp tay chào ta rồi nói: " Mời tiên cô đi về phía này. " Lẽ nào ta đã khiến vị lão quân cấp bậc có vẻ không hề nhỏ này lú lẫn rồi. Ông ông… ông ấy hành lễ với ta làm gì chứ?
Vị lão quân với hàng mày dài dẫn chúng ta đến một đại điện nghi ngút tiên khí. Ngước lên nhìn thấy ở giữa cửa diện viết ba từ " Thiên Cơ kính", ta thầm cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra được là cái gì. Trong khi ta đang ngẩn người thì trước mặt đột nhiên phát ra một luồng sáng trắng.
Ta vô thức đưa tay lên che mắt, qua những tia sáng còn sót lại, ta thấy thân thể mình đang biến mất rất nhanh giữa luồng sáng mạnh mẽ đó.
Ta đã bị đày xuống trần gian như vậy đấy.
Nhưng điều kỳ lạ là, ngoài phần pháp lực yếu kém của ta bị phong ấn, tất cả nhưng ký ức khi còn ở tiên giới không hề bị mất đi.
Trong khoảng thời gian này, nhân gian chìm trong hồn trần, nhưng nơi thâm sơn cùng cốc bị đám kẻ phàm phu tục tử gọi là quê hương của các vị tiên nhân, người đến tu tiên học đạo nhiều vô kể, thường xuyên có kỳ nhân dị sĩ xuất hiện, dần dần hình thành nên những môn phái khác nhau. Bên cạnh đó, những kẻ tà ma ngoại đạo cũng rục rịch ngóc dậy.
Ta nhập vào thân xác của một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi vừa mở mắt đón nhận sự kiện đầu tiên, ta đã phải khóc ròng khi phát hiện mình đang ở vùng hoang vu và mang một cái bụng to đùng. Ta là một phụ nữ đang hoài thai!
Cũng không biết hài tử trong bụng là cốt nhục của tên nam nhân nào.
Mà thôi, được thai nghén trong thân thể phàm trần của bản tiên cô thì coi như diễm phúc của nó.
Tới ngày hạ sinh hài tử, bà đỡ ôm lấy đước trẻ đang khóc oa oa, hỏi ta muốn đặt tên gì cho nó, trong đầu ta lóe lên một tia sáng, nói: " Gọi là A Hàn đi. "
Thời gian đã dần trôi tới vài năm sau đó.
Một ngày nọ, ta gặp lại Chi Liên đế quân, nhưng khi đó y hẳn nhiên chẳng biết ta là ai.