Chuyến du lịch tuần trăng mật vừa kết thúc không lâu, Tạ Trì đã ra nước ngoài công tác.
Lần này là đi công tác thật.
Sinh nhật của Mạnh Xán Nhiên là vào đầu tháng tám. Để mau chóng trở về chúc mừng sinh nhật của cô, Tạ Trì đã tăng ca một tuần liên tiếp.
Lúc gọi điện thoại cho anh, Kim Mê nghĩ đến nửa đêm hôm qua Trần Giác còn đăng động thái tăng ca, bèn chủ động khuyên Tạ Trì: “Mạng sống của người làm thuê cũng là mạng sống, đừng ỷ vào tuổi còn trẻ mà coi thường, có không ít thanh niên bị đột quỵ chết vì tăng ca quá nhiều đấy nhé.”
Tạ Trì bóp ấn đường, tựa lưng vào ghế: “Đã đến giai đoạn kết thúc rồi, lúc đó anh có thể về nước trước ngày sinh nhật của em.”
Kim Mê cầm điện thoại ngẩn người, cô không ngờ mấy ngày nay Tạ Trì liều mạng tăng ca là để mau chóng trở về ăn sinh nhật của mình: “Nhưng mà… Tháng tám là sinh nhật của Mạnh Xán Nhiên, không phải sinh nhật của em.”
Tạ Trì: “…”
“Sinh nhật của em là tháng một. Anh đúng là đồ fan giả.”
Tạ Trì: “…”
Anh hơi ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên một nụ cười tự giễu: “Đúng là anh không nghĩ đến chuyện này. Nhưng bây giờ em kết hôn với anh dưới thân phận là Mạnh Xán Nhiên, nếu anh không chúc mừng sinh nhật của em thì bà nội sẽ chỉ vào mũi anh mắng té tát.”
Kim Mê mỉm cười vuốt ve Gia Quả bên cạnh. Quả thật bà nội rất quan tâm tới cuộc sống của hai vợ chồng họ, đây là ngày sinh nhật đầu tiên sau khi hai người công khai quan hệ, nếu Tạ Trì không để bụng thì bà nội sẽ thật sự mắng anh: “Cơ mà tình hình là thế này, bởi vì bây giờ em đã là sao nữ nổi tiếng rồi nên phòng làm việc đã thu xếp tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật cho em, các fans muốn ăn mừng sinh nhật của em.”
Tạ Trì: “…”
Xin lỗi, anh mạo phạm rồi. Đọc Full Tại
Tổ chức sinh nhật cho ngôi sao cũng là công việc quan trọng mỗi năm diễn ra một lần của phòng làm việc. Phòng làm việc của Mạnh Xán Nhiên mới thành lập không lâu, đây là lần đầu tiên họ tổ chức tiệc sinh nhật cho cô nên sẽ tổ chức long trọng hơn nữa, coi như làm ví dụ mẫu điển hình cho các năm sau.
Lịch trình của ngày sinh nhật đã được sắp xếp xong xuôi. Kim Mê ngẫm nghĩ, quyết định chừa một chút thời gian cho Tạ Trì: “Tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức vào buổi chiều và buổi tối, anh có thể chúc mừng sinh nhật em vào sáng sớm.”
Đầu dây bên kia, Tạ Trì âm thầm mỉm cười. Bình thường chỉ có người khác hẹn trước để được gặp anh, bây giờ cuối cùng đến lượt anh phải hẹn trước mới được gặp người khác: “Vậy thì cảm ơn cô cả Mạnh đã nể mặt tôi.
“Đừng khách sáo. Cơ mà em vẫn muốn ăn sinh nhật tháng một đấy nhé.”
“…” Tạ Trì im lặng một lát, sau đó thật sự bật cười: “Vậy thì mỗi năm em muốn ăn hai lần sinh nhật chứ gì?”
Kim Mê lắc đầu, cách nói của anh hiển nhiên là chưa đủ chặt chẽ: “Nếu tính cả lịch âm thì phải là bốn lần.”
Tạ Trì: “…”
“Anh nên cảm thấy may mắn vì em không có thói quen ăn sinh nhật theo lịch âm.”
“…”
Một ngày trước khi sinh nhật của Mạnh Xán Nhiên, Tạ Trì chạy về từ nước ngoài.Vừa xuống máy bay, anh lập tức thấy vô số poster cỡ lớn của Mạnh Xán Nhiên được dán quanh sân bay, trên TV màn hình phẳng cũng toàn chiếu quảng cáo của cô. Tạ Trì nhìn lướt qua từng tấm poster rồi vội vàng lên xe.
Lúc đi ngang qua khu phố thương nghiệp phồn hoa nằm ở trung tâm thành phố, trên màn hình led khổng lồ bên ngoài trung tâm thương mại đang chiếu video chúc mừng sinh nhật Mạnh Xán Nhiên mà fandom gửi tặng, mấy video liên tiếp, thoạt nhìn vô cùng hoành tráng.
“Bây giờ cô Mạnh nổi tiếng thật đấy.” Trần Giác ngồi ghế trước nhìn Mạnh Xán Nhiên trong poster, kìm lòng không đậu cảm thán: “Đi đến đâu cũng thấy poster và quảng cáo của cô ấy, nghe nói fandom còn mua chủ đề tàu điện ngầm cho cô ấy, kéo dài trong vòng nửa tháng, trên mạng có rất nhiều người đến đó check-in.”
Bây giờ xem ra, hình như không còn việc gì để tổng giám đốc của họ nhúng tay vào nữa!
Chính fandom tự làm cũng có thể chơi lớn cỡ này!
Tạ Trì ngồi ghế sau im lặng một lát rồi nói với Trần Giác: “Bây giờ còn có thể mua chủ đề cho tàu điện ngầm nữa không? Hoặc là xe bus cũng được.”
“…” Trần Giác im lặng trong chốc lát rồi quay đầu, nói với anh: “Ngày mai là sinh nhật của cô Mạnh, bây giờ mới mua thì không còn kịp nữa rồi, fans hâm mộ đã chuẩn bị rất lâu mới được như vậy.”
“… Ừ.”
“Cơ mà chẳng phải sếp cũng đã chuẩn bị rất nhiều quà tặng cho cô Mạnh hay sao?”
Tạ Trì không lên tiếng. Đúng là anh đã chuẩn bị rất nhiều quà nhưng bây giờ, anh cũng muốn mua chủ đề tàu điện ngầm và chủ đề cho xe bus.
“Bên ngoài tòa nhà của tổng công ty cũng có màn hình led khổng lồ còn gì. Kêu người chiếu video chúc mừng sinh nhật Mạnh Xán Nhiên đi.”
“… Vâng thưa sếp, chúng ta tự tìm chất liệu cắt video ạ?” Trần Giác vừa xuống máy bay thì lập tức tiến vào trạng thái tiếp tục làm việc: “Có khả năng sẽ dính vào vấn đề bản quyền, hơn nữa cần thời gian để edit video nên chi bằng trực tiếp liên lạc với phòng làm việc của cô Mạnh, hỏi xem họ muốn video như thế nào?”
Tạ Trì ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được, anh thu xếp đi.”
“Vâng.”
Năng suất làm việc của Trần Giác rất cao. Trước khi Tạ Trì về đến nhà, màn hình lớn bên ngoài tòa nhà công ty đã bắt đầu trình chiếu video chúc mừng sinh nhật Mạnh Xán Nhiên.
Nghe tin này, các nhân viên đều nhao nhao xuống lầu check-in, chụp ảnh chụp với màn hình lớn.
Kim Mê đang ở nhà chờ Tạ Trì, chưa thấy anh về nhà thì đã thấy đoạn video sinh nhật mà anh tặng cho mình trên mạng.
Cô chụp màn hình rồi gửi cho Tạ Trì: “Sao anh lại nghĩ đến chuyện làm cái này?”
Tạ Trì: Trên mạng đã có tin tức rồi à? Xem ra hôm nay các nhân viên đều chểnh mảng trong công việc.
Kim Mê nhanh chóng giải thích: “Cũng có bức ảnh là người qua đường chụp được. Anh đến đâu rồi?”
“Còn năm phút nữa về nhà.” Tạ Trì trực tiếp chia sẻ định vị của mình cho Kim Mê. Thấy hai chấm tròn càng ngày càng gần nhau trên bản đồ, Kim Mê cũng kìm lòng không đậu mỉm cười: “Dì Chu biết ngày mai em sẽ tham gia tiệc chúc mừng sinh nhật ở ngoài nên hôm nay làm một bữa tiệc lớn cho em. Buổi tối anh có lộc ăn đấy nhé.”
Tạ Trì gửi một tấm meme của Gia Quả mà mình tự chế hồi trước, khiến Kim Mê cười nắc nẻ.
“Đi thôi Samoyed, ra ngoài đón ba của con thôi.” Kim Mê mang dép lê rồi đứng dậy từ trên sofa. Gia Quả nhanh chóng vẫy đuôi, đi theo cô chạy ra ngoài.
Khi hai chấm tròn đè lên nhau trên bản đồ, xe của Tạ Trì cũng chạy vào sân vườn. Gia Quả vừa sủa vừa chạy về phía trước, nghênh đón sếp Tạ phong sương mỏi mệt về đến nhà.
Trần Giác xuống xe trước, xách một vali hành lý rất to từ trong cốp xe. Kim Mê tò mò tiến lên quan sát chiếc vali mới mua ấy: “Các anh đã mua bao nhiêu món đồ mà ngay cả vali ban đầu cũng không chứa được hết vậy?”
Trần Giác cười ha ha mấy tiếng: “Đúng là mua hơi nhiều, đều là quà sinh nhật mà sếp tổng mua tặng cô đấy.”
Kim Mê: “…”
Giỏi lắm, chẳng lẽ Tạ Trì định tặng quà sinh nhật cho cô đến tận tám mươi đại thọ luôn một thể?
Thấy Tạ Trì đóng cửa xe bước xuống, Trần Giác chủ động xách vali: “Để tôi mang vali vào nhà giúp các cô.”
Tạ Trì sải bước đi đến bên cạnh Kim Mê, vươn tay ôm cô vào lòng. Trước kia anh cũng thường xuyên đi công tác nhưng lần này, anh cực kỳ nhớ cô: “Cuối cùng anh cũng được ôm em lần nữa.”
Tạ Trì gấp rút trở về từ nước ngoài, mặc dù hơi mệt mỏi nhưng vẫn ăn mặc rất chỉn chu, thậm chí còn phun ít nước hoa. Chính là loại nước hoa mà hồi trước Kim Mê tặng anh.
“Gâu gâu!” Gia Quả vây quanh họ kêu to, còn dụi đầu vào chân Tạ Trì như thể đang kêu anh cũng ôm nó một cái đi.
Tạ Trì cười buông Kim Mê ra, ngồi xổm xuống rồi vươn tay vuốt ve nó: “Con đúng là đồ thích làm nũng.”
“Gâu.” Gia Quả vui vẻ liếm mặt anh, cứ như nó ngửi thấy mùi thịt hộp được đặt trong vali mà anh mang về cho nó.
Trước bữa tối, Kim Mê đã vội vã khui đống quà mà Tạ Trì mang về cho mình. Đọc Full Tại
Bình thường Tạ Trì hở chút là mua quà tặng cho cô, lần này xem như thỏa mãn cơn nghiện đập hộp của cô một lần: “Trong khoảng thời gian ngắn, em không biết rốt cuộc anh đang tặng quà cho em, hay là tặng quà cho chính anh nữa.”
Tạ Trì mỉm cười cởi áo vest đưa cho quản gia đứng bên cạnh, sau đó cầm mấy hộp đồ ăn mà Gia Quả cứ ngửi ra khỏi đống đồ: “Ngoại trừ mấy hộp đồ ăn này, những thứ khác đều là của em.”
Nhìn nguyên cái vali đầy quà, Kim Mê chỉ cần mở hộp mà cũng thấy mệt mỏi: “Hay là tụi mình ăn bữa tối trước nhé? Mấy thứ này để đó, em sẽ mở từng cái một.”
“Ừ, anh lên lầu thay quần áo trước đã.” Tạ Trì bước đi hai bước, chợt nghĩ đến chuyện gì đó, bèn quay lại nói với Kim Mê: “Mẹ biết ngày mai là sinh nhật của em nên đặc biệt chế tác một chiếc bánh gato sinh nhật cho em, nhờ giao chuyển phát nhanh đến đây. Lát nữa chắc bánh sẽ được đưa đến.”
“Wow, lại được ăn bánh gato mà mẹ làm rồi!” Kim Mê vui vô cùng. Mẹ của Tạ Trì học làm đồ ngọt quả thật không uống phí công sức. Các loại bánh ngọt trong lễ cưới của họ lần trước được khách khứa khen ngợi hết lời, mọi người đều nhao nhao hỏi cô là đặt bánh ngọt ở cửa hàng nào, họ cũng muốn mua.
Mẹ của Tạ Trì học làm đồ ngọt chỉ là sở thích cá nhân, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mở cửa hàng kinh doanh nên các khách quý không thể nào mua được bánh của bà ấy, ai nấy đều tiếc nuối vô cùng.
Kim Mê cũng thèm bánh ngọt của bà ấy nhưng ngại không dám làm phiền bà ấy. Không ngờ bà ấy lại đích thân làm bánh gato sinh nhật cho mình!
“Nếu em đăng ảnh bánh ngọt trong vòng bạn bè thì sẽ khiến không ít người thèm gần chết ấy chứ.” Cô không thể chờ được nữa, vội chạy ra hoa viên để nghênh đón chiếc bánh của mình.
Khi Tạ Trì thay quần áo rồi xuống lầu thì chiếc bánh mà mẹ anh làm đã được giao đến nhà. Kim Mê đang cầm điện thoại chụp ảnh chiếc bánh.
“Bánh to cỡ này cơ à?” Thấy chiếc bánh gato ba tầng trên bàn ăn, Tạ Trì hơi kinh ngạc: “Chắc lần này mẹ làm cái bánh gato này cho đã nghiền chứ gì.”
Lần trước bà ấy không được làm bánh cưới nên rất tiếc nuối, lần này làm một cái bánh sinh nhật to bự đua đến đây, hai vợ chồng họ hoàn toàn không có khả năng ăn hết.
“Chắc là có thể ăn hai ba ngày, nếu chia cho mọi người cùng ăn… Thì hẳn là có thể ăn hết.” Kim Mê cũng hơi phiền não. Không phải cô chê bánh sinh nhật quá lớn, mà là ăn không hết thì sẽ rất lãng phí: “Tối nay anh phải ăn nhiều hai miếng.”
Tạ Trì: “… Ừ.”
“Nếu biết trước thì em đã giữ Trần Giác ở lại ăn cơm, chắc anh ấy cũng có thể giải quyết hai miếng.”
“Không sao. Sáng mai kêu anh ấy đến đây đón anh, anh sẽ chia cho anh ấy hai miếng.”
“Phì.” Trợ lý Trần thật sự bị vợ chồng họ sắp xếp rõ ràng: “Vậy thì để em ước điều ước sinh nhật trước đã. Anh chụp ảnh giúp em đi.”
“Ừ.” Trong chiếc bánh gato mà mẹ anh gửi đến còn chu đáo đặt sẵn nến. Tạ Trì cắm một cây nến lên bánh gato rồi dùng bật lửa châm nến: “Ước được rồi.”
Kim Mê ngồi trên ghế nhìn anh: “Có phải mình nên hát bài hát chúc mừng sinh nhật trước không nhỉ?”
“… Em định kêu anh hát hả?”
Kim Mê nhướng mày nhìn anh: “Lại nói, hình như em chưa từng nghe sếp Tạ ca hát bao giờ thì phải.”
Tạ Trì im lặng trong chốc lát rồi đành phải ca hát: “Mừng ngày sinh nhật của em…”
Dựa theo lời dặn dò trước đó của Kim Mê, quản gia lén lút lấy di động ra quay lại cảnh tượng này.
Tạ Trì hát xong, cuối cùng Kim Mê cũng nhắm mắt lại ước nguyện, sau đó thổi tắt ngọn nến trên bánh gato.
“Em muốn ăn bánh ngọt bây giờ hay chờ đến tối mới ăn?” Tạ Trì hỏi cô.
Thấy anh không hề tò mò mình vừa ước cái gì, Kim Mê không nhịn được hỏi: “Lẽ ra lúc này, anh nên hỏi em đã ước cái gì mới đúng chứ?”
Tạ Trì ngước mắt nhìn cô: “Chuyện này mà còn phải hỏi hả? Chắc chắn là ước phát tài kiếm được nhiều tiền gì đó.”
Kim Mê: “…”
Đúng là cô ước như thế thật.
“Cơ mà em ước tận ba điều lận, anh chỉ nói đúng một điều thôi.”
Tạ Trì hơi buồn cười: “Một năm em đòi ăn sinh nhật hai lần đã đành, ngay cả nguyện vọng sinh nhật cũng đòi ước ba điều, có phải là hơi tham lam không?”
“… Đúng là hơi hơi, vậy thì em rút lại một nguyện vọng nhé?”
“Không cần.” Tạ Trì ôm eo cô, khẽ hôn lên môi cô: “Em có thể ước nguyện với anh. Đối với anh, em có quyền tham lam.”