Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra thì không thể trách sao Hiên ca không có phần được...vì như Ca tỷ đã nói, tỷ không yêu Hiên ca, mà tình yêu thì không ép được. Mặc ca, Long ca, và Ca tỷ đã dây dưa cả ngàn năm rồi...
Nhưng mà, ta nghĩ Hiên ca vẫn tiếp tục đi theo họ, vẫn tiếp tục ở cạnh Ca tỷ, thấy tỷ hạnh phúc. Đó cũng là một loại hạnh phúc, dù chua xót nhưng đây cũng là ước nguyện của huynh ấy...
Gem: đối với mình, cả hai cái kết đều là mì ăn liền, mỗi tô mỗi kiểu
Ngoại truyện chi kiếp này sinh tử cùng nhau: Hàn Kỳ Hiên
Ngoại truyện này chỉ là nói về cảm nghĩ của Hiên ca thôi...
Ngoại truyện chi kiếp này sinh tử cùng nhau: Hàn Kỳ Hiên
Sống hai mươi ba năm, ta mới biết được, thì ra tâm động có thể chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, thì ra yêu một người cũng có thể chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Cho tới bây giờ đều không nghĩ tới vừa thấy đã yêu, loại tình yêu khuynh tâm lại hư ảo không chân thực này mà cũng xảy ra ở trên người ta. Cô gái nhỏ kia, thanh đẹp như ca, như tên gọi của nàng, nàng cứ như vậy không chút nào bố trí phòng vệ xông vào đời sống của ta, khiến cho ta từ nay về sau cam tâm tình nguyện vì nàng trả giá tất cả, sống chết cùng nhau.
Trước khi gặp gỡ nàng, ta chưa bao giờ biết vui vẻ là gì. Từ sau khi mẹ ta qua đời, thế giới của ta đã chỉ có ngụy trang và lạnh lùng. Cha của ta Hàn Cảnh Lại, ông ta là người đàn ông ta thống hận nhất cũng chán ghét nhất trên đời này. Ta chưa từng mở miệng gọi ông ta ‘Cha’, chỉ dùng ‘người đàn ông kia" làm tiếng gọi cho ông ta. Nếu không phải vì mẹ ta có để lại di ngôn, vào một khắc ta có năng lực giết người, ta chắc chắn không chút lựa chọn khiến cho ông ta từ nay biến mất trên đời.
Người đàn ông kia là Tiêu Dao Hầu Long Đằng quốc, thân là con trai của Hầu gia, thân phận như vậy nghe rất hiển hách. Nhưng có ai biết trước mười tuổi, ta ở phủ Hầu gia trôi qua đến cùng là loại thời gi¬an như thế nào?
Người đàn ông kia xa hoa hoang dâm, yêu thích nữ sắc, trong phủ cơ thiếp vô số. Mà mẹ ta chỉ là một trong rất đông nữ tử của ông ta, tận tâm tận lực phục thị ông ta chưa tới nửa năm, đã bị ông ta vứt bỏ như rác, sủng niềm vui mới.
Ở trong một dinh thự lãnh khốc lại lợi thế nhà giàu có, thân là cơ thiếp, nếu không cách nào tìm được ân sủng của chủ nhân, cảnh ngộ thê lương như thế nào có thể nghĩ, ngay cả nô bộc cũng không xem cơ thiếp bị vắng vẻ trong mắt, thậm chí còn tùy ý ức hiếp.
Không có người đàn ông kia sủng ái, mẹ ta khắp nơi gặp cơ thiếp khác chèn ép và khi nhục, cuối cùng còn bị đuổi vào trong một gi¬an phòng nhỏ rách nát nhất ở tây viện hẻo lánh nhất Hầu phủ. Một năm sau, ta đã sinh ra ở gi¬an phòng nhỏ bị người ta triệt để quên này.
Có lẽ người đàn ông kia căn bản là không biết còn có đứa con trai này, ông ta có nhiều cơ thiếp vì ông ta sinh con dưỡng cái như vậy, con trai của tất cả nữ tử của ông ta cộng lại, không có cũng tới , ông ta làm sao lại chú ý tới ta đây một đứa con trai không thu hút chút nào?
Trong trí nhớ, ngoại trừ mẹ mọi cách yêu thương ta, đem ta nâng ở lòng bàn tay coi như trân bảo ra, tất cả mọi người khác trong phủ Hầu gia không đem ta để vào mắt. Nhất là mấy đứa con trai hoặc gái được cơ thiếp sủng ái sinh ra, mỗi lần trông thấy ta không phải đánh thì là mắng, mắng ta không có giáo dục, mắng ta tiện chủng của kỹ nữ sinh ra, nói sự tồn tại của ta là sỉ nhục của cả phủ Hầu gia, nói ta đây loại người đê tiện không xứng được sống trên cõi đời này.
Mỗi lần bị bọn họ đánh cho mình đầy thương tích, ta cũng chỉ là quật cường thừa nhận một mình, chưa bao giờ đi phản kháng. Ta biết rõ, nếu ta không có đủ năng lực mạnh mẽ, phản kháng chỉ làm cho chính mình mang đến càng nhiều khi nhục và nỗi khổ da thịt. Ta cũng không sợ khổ không sợ đau nhức, ta chỉ không muốn nhìn thấy chính là đau lòng và nước mắt của mẹ ta.
Mỗi lần ta bị khi dễ trở về, mẹ sẽ đau lòng ôm ta không tiếng động khóc. Bà luôn ở trước mặt ta tự trách, nói đều tại bà chỉ là một nữ tử giới thanh lâu, không có gia thế bối cảnh hiển hách, cho nên mới phải nhanh như vậy mất đi ân sủng của người đàn ông kia, còn liên lụy ta đây bị người vứt bỏ theo bà, mặc người khi dễ. Sau khi khóc xong, mẹ sẽ càng thương ta yêu ta, đối với ta cũng không có chút nào trách cứ hay nghiêm khắc.
Mẹ là một nữ tử dịu dàng như nước lại đầy bụng tài tình, ta kính bà cũng yêu thương bà, càng thêm không cam lòng bất bình cho bà. Nữ tử tốt đẹp như vậy, người đàn ông kia lại không biết quý trọng, chỉ có thể nói rõ ông ta có mắt không tròng. Tuy ông ta đối với mẹ vô tình như thế, nhưng mẹ vẫn khăng khăng một mực yêu người đàn ông kia. Mẹ luôn đứng gần cửa sổ nhìn về một hướng khác nhíu chân mày thở dài, có đôi khi ngốc chính là cả ngày, trong đôi con ngươi dịu dàng như nước của bà luôn có nước mắt chảy không hết.
Ta không biết mẹ đang suy nghĩ gì, ta chỉ biết rõ mẹ không vui, cả ngày luôn không vui. Vì để cho trên mặt mẹ có thể tràn ra nhiều nét tươi cười hơn, ta ở trước mặt mẹ biểu hiện ra trăm ngàn lần nhu thuận và hiểu chuyện. Mẹ dạy ta đọc sách viết chữ, dạy ta thi từ ca phú, cũng dạy ta cầm kỳ thư họa, mẹ dạy ta tất cả những gì bà biết. Mà ta cũng trút xuống toàn bộ tinh lực chăm chú cố gắng học, dù cho không thích gì đó cũng bắt buộc chính mình phải học, chỉ để khiến mẹ vui.
Trong thời gian ở Hầu phủ tuy đau khổ nghèo hèn, nhưng ta cũng không phàn nàn, bởi vì ta biết rõ, cho dù toàn bộ thế giới đều vứt bỏ ta, mẹ ta cũng sẽ không bỏ ta. Trong mắt ta, bà là người mẹ vĩ đại nhất cũng dịu dàng nhất trên đời này, ta yêu bà, cũng như bà yêu ta. Đúng là phần tình thương của mẹ mà nương dốc hết tất cả này, khiến cho ta cảm thấy ông trời vẫn chiếu cố ta, khiến cho ta cảm thấy cả Hầu phủ còn có ấm áp đáng nói. Ta một mực âm thầm thề trong lòng, chờ ta trưởng thành, ta nhất định phải bằng bản lĩnh của mình, cho mẹ trải qua cuộc sống hạnh phúc sung sướng nhất.
Chỉ là, mẹ lại đợi không được ngày ta đem lời thề này biến thành sự thật. Ta còn nhớ rõ, ngày mẹ đi, bầu trời rơi xuống thật lớn thật lớn tuyết, cả gi¬an phòng nhỏ đều bị dày đặc khí lạnh bao quanh, ta lạnh đến tay chân đều sắp cứng. Ta không quan tâm được nhiều như vậy, ta như điên rồi chạy ra khỏi phòng nhỏ, quỳ xin lần lượt cơ thiếp, xin bọn họ thương xót tìm đại phu tới cứu mẹ ta. Tuy nhiên không ai tình nguyện phản ứng lại ta, ngược lại hèn mọn chán ghét đẩy ta ngã trên mặt tuyết.
Không chút nào buông tha từ trên mặt đất bò dậy một lần lại một lần, cuối cùng ta ở trong phòng một cơ thiếp thấy được người đàn ông kia. Đó là lần đầu tiên ta gặp mặt phụ thân của mình, hình tượng bên ngoài của ông ta cũng không phải không chịu nổi như trong tưởng tượng của ta, ngược lại khá tuấn tú phong lưu, chỉ là hai đầu chân mày tràn đầy dâm mỹ và tà khí, xem xét là biết ông ta là loại người kiêu dâm háo sắc yêu mến túng dục.
Ta liều lĩnh xông lên trước quỳ bên cạnh chân ông ta, khóc nói cho ông ta biết mẹ bệnh nặng cỡ nào, xin ông ta lập tức đi tìm đại phu tới cứu mẹ. Nhưng ông ta mắt điếc tai ngơ với lời của ta, giống như ta chỉ là một người xa lạ, chán ghét phất tay ý bảo ta cút ra. Ta không nghe, vẫn liều mạng xin ông ta, cuối cùng bị ông ta phân phó hai người hầu ném ta ra khỏi tầm mắt của ông ta.
"Mẹ mà đã bệnh đến nghiêm trọng như vậy rồi, chết đi cho sạch sẽ!”
Đây là một câu duy nhất người đàn ông kia nói với ta, lãnh khốc vô tình như vậy, dù ta có chết cũng sẽ không quên. Ta hận ông ta, chưa bao giờ hận đến thế, khiến ta thề sẽ có một ngày muốn tự tay giết người đàn ông kia.
Mẹ cứ như vậy chết đi, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, để lại ta mới vừa vặn sáu tuổi một mình sinh hoạt tại gi¬an phòng nhỏ vắng vẻ lại rách nát này. Không có mẹ, cuộc sống của ta càng đau khổ không chịu nổi, bên cạnh không có một người nào, không có một nô bộc nào chăm sóc, thường thường đói bụng đến phải ngã xuống, chỉ có thể đêm hôm khuya khoắt lén lút chạy vào phòng bếp tìm một ít tàn canh lạnh để đầy bụng. Những thiếu gia, tiểu thư được sủng ái kia càng thêm khi dễ ta, đánh ta mắng ta chính là niềm vui thú nhất của bọn họ, ta vẫn trước sau như một ẩn nhẫn, không dám phản kháng, cũng không có bất cứ năng lực gì đi phản kháng. Chỉ là ta âm thầm thề, đợi một ngày ta đủ mạnh, những đãi ngộ không thuộc về mình mà ta chịu tại phủ Hầu gia, nhất định sẽ đòi lại gấp bội, tính cả phần của mẹ ta!
Cuộc sống như vậy một mực duy trì liên tục đến năm ta mười tuổi, ta nhất thời tốt bụng cứu về một người đàn ông hấp hối gân tay gân chân đã bị cắt đứt, một người đàn ông khiến cho cuộc sống sau này của ta xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Ngày hôm sau cứu hắn ta mới biết, thì ra hắn là giáo chủ Thiên Ma giáo - Cuồng Thiên mà trong chốn võ lâm gi¬ang hồ khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật. Hắn nói hắn bị tâm phúc chính mình tín nhiệm nhất bán rẻ, chẳng những hạ độc trong rượu của hắn, còn thừa dịp hắn không phòng bị đánh hắn, cho nên hắn mới rơi vào kết cục thê thảm nhếch nhác, mệnh không lâu như hôm nay.
Sau đó trong thời gi¬an hai năm, hắn đem võ công tuyệt học suốt đời của mình không hề giữ lại truyền thụ cho ta, đối với ta có một yêu cầu, đó là giết phản đồ bán đứng hắn thay hắn báo thù. Hắn trước khi chết, lại đem nội lực cả đời của mình truyền hết cho ta, còn gi¬ao cho ta hai thứ. Một là Thiên Ma Lệnh - lệnh bài của giáo chủ Thiên Ma giáo, nói cách khác hắn đem chức vị giáo chủ truyền lại cho ta. Một cái khác chính là Huyền Băng kiếm phổ và Thiên Ma bí tịch mà người trong gi¬ang hồ nhìn xem ngấp nghé. Hắn nói ta không chỉ có căn cốt kỳ gi¬ai (xương cốt kỳ lạ), hơn nữa thiên phú bẩm sinh, tuyệt đỉnh thông minh, quan trọng hơn là ta đủ máu lạnh, đủ vô tình, đủ cứng cỏi. Dùng tư chất của ta, trong ba năm sẽ luyện thành Hàn Băng kiếm pháp cùng Thiên Ma Thần Công, lúc đó ta nhất định sẽ đứng đầu thiên hạ, xưng bá võ lâm. Hơn nữa nhất định có thể trở thành đại ma đầu càng lòng dạ độc ác, tàn nhẫn khác máu hơn hắn, đến lúc đó trên gi¬ang hồ chắc chắn sẽ thổi lên một trận gió tanh mưa máu, chết chóc khắp nơi, người người cảm thấy bất an.
Lời hắn nói ta một chữ cũng không để trong lòng, có thể độc bá thiên hạ và xưng bá võ lâm hay không ta cũng không có hứng thú, bởi vì ta căn bản không có dã tâm kia. Ta quả thực đủ lãnh huyết đủ vô tình, từ sau khi mẹ ta chết, thế giới của ta cũng chưa có một chút ôn tình đáng nói, chỉ lạnh lùng cùng ngụy trang, còn có ẩn nhẫn.
Năm ta mười hai tuổi, Cuồng Thiên cũng chết, trong gian phòng vắng vẻ rách nát này cũng chỉ còn có một mình ta. Trong thời gi¬an kế tiếp, ngoại trừ đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài tìm thức ăn, ta không hề bước ra phòng nhỏ một bước. Ngày qua ngày, đêm qua đêm, ta đều liều mạng tập luyện võ công Cuồng Thiên giáo chủ cho ta, cùng với dốc lòng nghiên cứu Hàn Băng kiếm phổ và Thiên Ma bí tịch. Trong lúc đó, nếu ai dám chạy đến cửa khi dễ ta, ta sẽ làm cho kẻ đó vô thanh vô tức biến mất trên đời này.
Cuộc sống như vậy lại giằng co một năm, khi ta mười ba tuổi, một trận tai nạn huỷ diệt phủ xuống cả Long Đằng quốc. Cả quốc gia đều thiếu chút nữa bị diệt, đừng nói chi đến một cái phủ Hầu gia. Tổ chim bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn hay không?
Còn nhớ rõ ngày đó, năm mươi vạn đại quân Tuyết Lân quốc xông vào Đô thành, sau ba ngày ba đêm đốt giết đánh cướp, một mồi lửa đem trọn Đô thành hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trong phủ Hầu gia chẳng những bị cướp sạch không còn thứ gì, mà toàn bộ vài trăm người trên dưới trong phủ, từng người từng người đều mất mạng dưới đại đao của binh sĩ Tuyết Lân quốc.
Đêm hôm đó, trong phủ Hầu gia liên tiếp có tiếng kêu thảm thiết, rống sợ hãi, tiếng cầu cứu, thanh âm tức giận mắng, liên tục không dứt vang bên tai ta, chủ tử nô bộc bốn phía chạy tán loạn, kinh hoàng sợ hãi mà muốn tìm kiếm đường sống, lại không có cửa sống.
Một màn máu rửa cướp sạch và giết hại ở trước mặt ta trình diễn, ta lại từ đầu đến cuối chứa đựng châm chọc tàn khốc cười lạnh, nấp trong chỗ tối, lạnh lùng quan sát tất cả khung cảnh xảy ra trước mắt, đáy lòng dâng lên tràn đầy hưng phấn và khoái cảm.
Còn người đàn ông kia, khi phụng mệnh lãnh binh thủ vệ Hoàng Thành Long Đằng, chết trong tay chủ tướng đại quân Tuyết Lân quốc.
Biết được tin tức này, ta càng cao hứng quả muốn ngửa mặt lên trời cười to.
Bọn họ, toàn bộ đều chết.
Màn đêm buông xuống, ta lập tức rời khỏi thủ đô gần như chỉ còn một đống phế tích đến tổng đàn của Thiên Ma giáo ở Phượng thành. Dựa vào Thiên Ma Lệnh, Hàn Băng kiếm phổ và Thiên Ma bí tịch, rất nhanh ta đã tiếp quản cả ma giáo.
Sau này trong thời gi¬an năm năm, thiên Ma giáo do ta tiếp quản càng mạnh mẽ khiến người khác sợ hãi. Cả gi¬ang hồ đều dùng Thiên Ma giáo ta vi tôn, chưa có người nào tiến đến khiêu khích, trừ phi không muốn sống.
Năm mười tám tuổi, ta đến Hổ Khiếu quốc, chỉ vì hoàn thành một nguyện vọng mà mẹ dặn ta trước khi chết. Nếu mẹ không nói, ta nghĩ ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết rõ trên đời này ta còn có một ca ca hơn ta hai tuổi, cùng mẹ khác cha - Vũ Văn Huyền Băng.
Thì ra mẹ cũng không phải người Long Đằng quốc, mà là người Hổ Khiếu quốc, còn là một phi tử bị hoàng đế Hổ Khiếu quốc nhốt vào lãnh cung vứt bỏ. Mẹ nói bà vốn là đệ nhất hoa khôi ở kinh đô Hổ Khiếu quốc, ở lần thứ nhất gặp phải thiếu niên quan to hư hỏng nào đó đùa giỡn thì vừa vặn gặp được Hàn Cảnh Lại lúc ấy dạo chơi đến Hổ Khiếu quốc, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân luôn đặc biệt dễ dàng cảm động mỹ nhân. Mẹ cũng không ngoại lệ, từ đó về sau thì khăng khăng một mực yêu người đàn ông kia. Mà người đàn ông kia đối với mẹ cũng là hết sức hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt), sau khi chiếm được mẹ lập tức trở về Long Đằng quốc, chỉ nói rất nhanh sẽ phái người đến thay mẹ chuộc thân đưa mẹ trở về.
Chỉ là nửa năm đã qua, mẹ như trước không đợi được người đàn ông kia phái người đến chuộc bà. Ngược lại bị hoàng đế Hổ Khiếu quốc nhìn trúng, chưa được vài ngày đã bị Hổ Khiếu đế cưỡng chế bắt vào hoàng cung, sủng hạnh xong còn được phong phi.
Đáng tiếc từ xưa đế vương mỏng nhất là vận may, huống chi mẹ căn bản không thích Hổ Khiếu đế, chẳng những lời nói lạnh nhạt đối với ông ta, còn khắp nơi phản kháng ông ta, thậm chí nhiều lần khinh thường đối với sủng hạnh của ông ta. Như thế, không đến hai năm thời gi¬an, Hổ Khiếu đế cũng chán ghét mẹ, một thánh chỉ đưa mẹ nhốt vào lãnh cung. Còn tiểu hoàng tử năm ấy mới một tuổi mẹ trong tất cả oán hận và bất đắc dĩ sinh ra, thì bị Hổ Khiếu đế cho làm con thừa tự cho phi tần khác dạy dỗ. Mẹ sau này làm thế nào chạy thoát khỏi lãnh cung, lại như thế nào chạy đến Long Đằng quốc làm thiếp của Hàn Cảnh Lại, cái này bà cũng không nói với ta. Mẹ chỉ là lúc trước khi chết nói cho ta biết, bà còn một đứa con trai, hắn là Cửu hoàng tử Vũ Văn Huyền Băng của Hổ Khiếu quốc, cũng là ca ca cùng mẹ khác cha với ta. Mẹ nói bà thẹn với hắn, sinh mà không nuôi, chưa bao giờ cho hắn một chút tình thương của mẹ. Mẹ nói bà kỳ thật rất muốn trước khi chết gặp lại Vũ Văn Huyền Băng một lần, dù không có tư cách và cơ hội nhìn thấy hắn. Mẹ biết rõ tranh đấu giữa hoàng tử trong cung đình không thua gì trên chiến trường, cho nên muốn ta đồng ý với bà, nếu sau này có năng lực, nhất định phải thật tốt giúp đỡ Vũ Văn Huyền Băng.
Tuy cùng Vũ Văn Huyền Băng không có bất kỳ gặp mặt, cũng không có bất cứ cảm tình nào, nhưng chỉ cần mẹ muốn ta làm, ta đều đem hết toàn lực đi hoàn thành.
Ta cũng không cho hắn biết ta với Vũ Văn Huyền Băng là anh em cùng mẹ khác cha, biết rõ trên gi¬ang hồ hắn thành lập một tổ chức sát thủ thuộc về mình.
Sau Diên Chí môn, ta lợi dụng thân phận đệ nhất sát thủ ‘Tuyệt sát’ gia nhập, đã tìm được một chút niềm vui thú cho cuộc sống nhàm chán, cũng xem như trợ giúp Vũ Văn Huyền Băng.
Biết rõ hắn cố tình tranh đế vị, vì vậy ta cũng giúp hắn ám sát thái tử Vũ Văn Huyền Dập lúc đó, sau còn giúp hắn tẩy trừ tất cả chướng ngại, trợ hắn thuận lợi leo lên ngôi vị thái tử.
Thời gi¬an cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, buông bỏ thân phận đệ nhất sát thủ cùng Thiên Ma Giáo Chủ, ta không biết ý nghĩa cuộc sống của ta rốt cuộc là gì. Ta chỉ sống như vậy, mặc dù chán đến chết, mặc dù tìm không thấy lý tưởng và mục tiêu phấn đấu của mình.
Trong thời gi¬an mười năm, Long Đằng quốc dưới phong cách của tướng phụ Phong Thanh Dương và hoàng đế mới Long Ngự Tà thống trị, thực lực của một nước từ từ trở nên mạnh mẽ. Sau khi biết ta là con trai duy nhất còn sống của Hàn Cảnh Lại, Long Ngự Tà để cho ta thừa kế vị trí Tiêu Dao Hầu của người đàn ông kia, hơn nữa ban thưởng một tòa phủ Hầu gia đã được xây lại. Mà người đàn ông kia, mười năm trước cũng vì bảo vệ Hoàng thành mà vị quốc vong thân, sau khi chết được truy phong làm Hộ quốc công.
Vì vậy ta lại thêm trên người một thân phận, Tiêu Dao Tiểu Hầu gia Long Đằng quốc. Nhưng ta chán ghét thân phận này, vì vậy với thân phận là thừa kế của người đàn ông kia, ta chỉ muốn vứt bỏ, nhưng về sau lại vui vẻ tiếp nhận.
Người đàn ông kia trong mắt ta tuy không đáng một xu, nhưng thanh danh bên ngoài của ông ta thực sự không coi là kém. Vì muốn phá hư thanh danh của ông ta, để sau khi ông ta chết cũng bị người đời chỉ trỏ, ta lập tức ỷ vào thân phận Tiểu Hầu gia suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, ra vào nơi thanh lâu, đem hình tượng một người phong lưu quá lời, không học vấn, không nghề nghiệp, ăn chơi trác táng, diễn dịch đến mức tận cùng. Mỗi khi người khác nhíu mày khiển trách ta, ta không chút nào chú ý cười to, còn có thể lòng tràn đầy tự hào lại kiêu ngạo mà nói: những điều này là do cha ta dạy, cha ta còn nói, đàn ông không đến kỹ viện tìm nữ tử thì không phải đàn ông tốt, đại trượng phu nên không học vấn, không nghề nghiệp, suốt ngày ngâm mình trong thanh lâu trái ôm phải ấp nữ tử uống rượu hoa.
Có ta mặt trái tuyên truyền như vậy, về sau chỉ cần vừa nhắc tới tên người đàn ông kia, người khác sẽ rò rỉ ra tất cả ánh mắt phỉ nhổ hèn mọn, nói cái gì trên bất chính, dưới tất loạn. Mà ta, muốn nhìn đến đúng là kết quả như vậy.
Thời gian trêu hoa ghẹo nguyệt, ra vào kỹ viện tuy nhàm chán, nhưng ta lại làm không biết mệt.
Thẳng đến năm ta hai mươi ba tuổi, trong cung cử hành tiệc Trung thu, ta thấy được nàng, cô gái nhỏ gọi Nguyệt Vãn Ca kia. Chỉ là một cái nháy mắt, nàng đã tiến vào cuộc đời ta, cho dù đến vạn năm, cũng không thể dứt ra được.
Hết trọn bộ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cuối cùng truyện đã hết rồi... Thật sự ngoại truyện này ta vừa làm vừa đọc, vừa làm vừa run tay, mấy chí và đau lòng.... Thấy thương Hiên ca vô cùng. Cuối cùng thì ta cũng hiểu vì sao ca độc ác như thế... AIzzzz hận nhất là cha của ca, thằng cha khốn kiếp, ta phỉ nhổ tỷ tỷ lần >"