Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

quyển 2 chương 48: ba người hạnh phúc (đại kết cục 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi Long Ngự Tà và Tống Vãn Ca rời cung, nơi đầu tiên hai người đi là Thiên Ma Cung. Sau khi gặp Trần nhi, tiểu gia hỏa kia tuy rằng đã chín tuổi rồi, nhưng công phu dính người của nó cũng là có tăng chứ không giảm, so với Hi Nhi chỉ có hơn chứ không kém. Ngoại trừ tắm rửa và đi nhà xí, trên căn bản là nó một tấc cũng không rời khỏi người Tống Vãn Ca, ngay cả ngủ nó cũng không chịu quay về phòng của mình, chỉ muốn cùng tỷ tỷ ngủ chung một phòng, tuy rằng khác giường.

Có một cái đuôi nhỏ tùy thời tùy chỗ đi theo như vậy, thật là làm khổ cho Long Ngự Tà, không thể tùy tâm sở dục, không hề cố kỵ khanh khanh ta ta cùng Tống Vãn Ca. Không phải hắn không dám, mà là Tống Vãn Ca thẹn thùng, mỗi lần đều đỏ mặt kháng cự hắn. Ở trong Thiên Ma Cung chịu khổ một tháng trời, cuối cùng Long Ngự Tà cũng không thể chịu đựng được nữa, nên hắn lừaTống Vãn Ca rời khỏi Phượng thành, bọn họ tiếp tục du sơn ngoạn thủy và tiêu dao gi¬ang hồ.

Dĩ nhiên, Hàn Kỳ Hiên như cũ kiên trì đi theo bọn họ. Theo lời của hắn nói chính là, vật nhỏ đi đến đâu, hắn sẽ theo tới đó, địa phương có vật nhỏ ở mới là nhà của hắn.

Mà tiểu tử Trần nhi đáng thương kia, trong lúc Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên cấu kết với nhau làm chuyện xấu, lại một lần nữa không biết gì bị Tống Vãn Ca ‘vứt bỏ’ nữa rồi, để một mình nó ở lại Thiên Ma Cung. Về phần Long Ngự Tà và Hàn Kỳ Hiên hai người đàn ông ‘xấu xa’ lại âm hiểm kia như thế nào cấu kết với nhau làm việc xấu, khiến cho Trần nhi không biết mà Tống Vãn Ca lại không có ý kiến gì, cái này cũng chỉ có trời biết đất biết cùng với hai người bọn họ biết.

Tận hưởng cuộc sống ngoài cung vô lo vô nghĩ, tự do tự tại, những ngày kế tiếp, Long Ngự Tà mang Tống Vãn Ca đi khắp năm sông bốn biển, đạp hết đại giang nam bắc, nhìn non xanh nước biếc, từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, đánh đàn ca hát vui vẻ. Tình cảm của hai người dần dần sâu sắc hơn, ngày càng thắt chặt. Mỗi nửa năm bọn họ sẽ quay về hoàng cung một lần, mà khi ở bên ngoài dạo chơi, hàng tháng Phong Thanh Dương đều dùng bồ câu đưa tin kể lại cuộc sống của Hi Nhi. Về phần Trần nhi, đương nhiên cũng có người của Thiên Ma Cung đúng hạn truyền thư báo cho bọn họ.

Ngày yên tĩnh và vui vẻ cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, xuân đi thu lại, bốn mùa không ngừng biến hóa. Nếu không phải có Hàn Kỳ Hiên, tên chướng mắt kia thường thường chạy đến phá hư… Long Ngự Tà nghĩ thế giới của hai người hắn và Ca Nhi sẽ càng thêm hoàn mỹ. Đáng tiếc hắn đánh không lại tên kia, chỉ có thể cả ngày chiếm tiện nghi ở ngoài miệng, nguyền rủa tên kia phá hư cuộc sống mỹ mãn của vợ chồng người ta, tên kia sớm hay muộn cũng sẽ bị trời phạt. Mà cái tên bị hắn nguyền rủa hoàn toàn không biết hai chữ ‘Tự giác’ là gì, mắt điếc tai ngơ đối với lời nói của hắn. Theo tên kia nói chính là, hắn ta xem lời nói của hắn như là đánh rắm, ngay cả việc cho đi vào tai trái ra tai phải cũng đều ngại lãng phí thời gi¬an của hắn ta.

Tống Vãn Ca luôn bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn hai người họ khắc khẩu không ngớt, thậm chí ra tay quá nặng. Chỉ là mỗi một lần, nàng không cho hai người vận dụng võ công và nội lực, chỉ có thể dùng công phu quyền cước bình thường. Nếu không, Hàn Kỳ Hiên tà nam khởi xướng kia, toàn lực dùng Thiên Ma Thần Công, chồng của nàng không chết cũng bị thương!

Nhưng theo thời gi¬an trôi qua, Tống Vãn Ca dần dần không có tâm tình vui vẻ du ngoạn. Thời gi¬an ba năm đã qua hơn phân nửa, khoảng cách Liên Mặc ở trong mộng cùng nàng ước định ba năm chỉ còn hơn hai tháng, mỗi ngày nàng đều sống giữa vui và buồn… Nàng bởi vì Liên Mặc sắp trở về mà cực kỳ hưng phấn và vui vẻ, thậm chí đêm không thể say giấc. Nhưng về phương diện khác, nàng lại khổ não ưu sầu không biết nên thẳng thắn với Long Ngự Tà như thế nào.

Dạo chơi bên ngoài hơn hai năm qua, Long Ngự Tà mặc dù đối với nàng ngàn y trăm thuận, hết sức yêu thương, có thể nói muốn sủng nàng lên trời. Nhưng, cuồng ngạo bá đạo của hắn vẫn chưa có giảm bớt quá nửa phân, tham muốn giữ lấy của hắn đối với nàng vẫn mãnh liệt đến đáng sợ giống như trước kia, thậm chí so với trước kia còn đáng sợ hơn vài phần. Chỉ cần địa phương có nàng ở, động vật giống đực gì đều đừng mong tới gần nàng trong vòng năm thước. Hơn nữa chỉ cần là ra vào nơi đông người, hắn sẽ bắt nàng phải mang khăn lụa che mặt.

Còn có, nếu nàng nhìn nhiều người qua đường Giáp hoặc là người qua đường Ất bề ngoài có vẻ suất một cái, soái ca người qua đường Giáp hoặc là người qua đường Ất đáng thương sẽ vô tội bị chịu khổ. Sau đó, nàng còn tuyệt đối không thể có ý kiến, bằng không sau khi trở về cũng sẽ bị tử hình ngay tại chỗ, trong vòng ngày đừng mong xuống giường được.

Hắn nói hắn không phải người thích tùy tiện ghen, nhưng hắn ăn dấm chua vào sẽ không phải người!

Vừa nghĩ tới tham muốn giữ lấy đáng sợ của con rồng bá vương kia, Tống Vãn Ca lại buồn rầu phiền muộn không thôi. Nàng làm sao nói cho hắn biết, Liên Mặc cũng sắp trở về rồi, hơn nữa nàng rất yêu rất yêu Liên Mặc, nàng không thể không có huynh ấy, hơn nữa cuộc đời này cũng không thể phụ huynh ấy? Nàng nghĩ, lấy cá tính Long Ngự Tà, hắn nhất định không có khả năng đồng ý cùng người đàn ông khác cùng nhau chia xẻ mình. Nếu nói cho hắn biết mình muốn một nữ hai phu, nàng cảm thấy Long Ngự Tà rất có thể sẽ lập tức một chưởng đánh chết mình, sau đó lại tự sát. Dĩ nhiên, trước khi hắn chết, tất sẽ không từ thủ đoạn giết Liên Mặc tiết mối hận trong lòng trước.

Ưu sầu khổ não một ngày lại một ngày, Tống Vãn Ca gấp đến độ tóc cũng sắp bạc, rốt cục ở dưới tình huống tế bào não đã chết hơn phân nửa nghĩ ra một phương pháp tự nhận là có thể làm. Đó chính là giúp Long Ngự Tà tẩy não, giáo huấn tư tưởng nữ tôn cho hắn, làm cho hắn khắc sâu ba vợ bốn nàng hầu không riêng là quyền lợi của đàn ông, phụ nữ cũng có thể tam phu tứ thiếp.

Có ý tưởng thế này, vì thế trong thời gi¬an kế tiếp, Tống Vãn Ca có cơ hội là kể tiểu thuyết nữ tôn cho Long Ngự Tà nghe, tuyên truyền tư tưởng nữ tôn, hơn nữa không để lại dấu vết, mịt mờ biểu lộ ra mình cũng có ý tưởng ở phương diện này. Vất vả mệt nhọc chừng mười ngày như vậy, Tống Vãn Ca vắt hết óc nói đến nước miếng đều sắp cạn, Long Ngự Tà cũng là nửa điểm ý kiến và phản ứng đều không có. Chỉ là mỗi lần sau khi hắn nghe xong, vẻ mặt trên mặt tổng hội chậm rãi trở nên bí hiểm, ánh mắt lại phức tạp khiến nàng xem thế nào cũng không hiểu.

Sau khi phương pháp tẩy não hoa lệ đều thất bại, Tống Vãn Ca quyết định bất cứ giá nào, tính lấy thân thử nghiệm, bí quá hoá liều, để cho Long Ngự Tà bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị nàng đội nón xanh.

Vì thế, một ngày nào đó ánh mặt trời sáng lạn, trời trong nắng ấm, Tống Vãn Ca ở trong một quán rượu chọn trúng một công tử diện mạo có chút nho nhã thanh tú, sau đó cười nói tự nhiên đi lên trước, chủ động bắt chuyện với hắn ta, hơn nữa hưng trí dạt dào, trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Chẳng qua là khi nàng tiến thêm một bước cũng muốn hỏi vị công tử kia có vợ chưa thì Long Ngự Tà lộ ra vẻ mặt làm cho người ta sởn tóc gáy cười cười đến giết phong cảnh, cường ngạnh đóng gói mang nàng đi. Còn chưa bước ra khỏi quán rượu, đã nghe đến tiếng kêu thảm thiết của vị công tử kia.

Sau khi trở về, trừng phạt của mỗ Long biến thái lại một lần nữa khiến nàng xem thế là đủ rồi, liên tục hút không khí. Hắn lại buộc nàng phối hợp hắn, suốt ba đêm tra tấn biến thái.

Đêm đầu tiên là trò chơi giặc cướp ác bá và gái nhà lành. Vì thế cả đêm chỉ nghe thấy Tống Vãn Ca la to: “Đừng, tên ác bá này!” “Dừng tay, tên giặc cướp này!” “Cút ngay, tên lưu manh này!” “Cứu mạng, có ác bá cưỡng đoạt gái nhà lành! Cứu mạng!”

Đêm thứ hai là trò chơi lão gia háo sắc và tỳ nữ nhu nhược. Vì thế cả đêm chỉ nghe thấy Tống Vãn Ca khóc cầu xin tha thứ: “Đừng mà, lão gia!” “Hu hu, lão gia, van xin người tha cho nô tỳ!” “Lão gia, mau dừng lại, nô tỳ thật sự chịu không nổi rồi!”

Đêm thứ ba là trò chơi cha chồng biến thái và con dâu dịu ngoan. Vì thế cả đêm chỉ nghe thấy Tống Vãn Ca chói lọi lên án: “A, đừng, cha, con là con dâu của người!” “Cha, van xin người dừng tay, chúng ta không thể làm chuyện không có đạo đức như vậy!” “Cha, van xin người buông tha con dâu đi, làm như thế người sẽ bị người đời khiển trách!”

Suốt ba đêm bị tra tấn biến thái, làm cho Tống Vãn Ca ngoan ngoãn thu liễm mấy ngày. Nhưng vì Liên Mặc, nàng bất kể như thế nào cũng sẽ không buông tha cho tính kế.

Vì thế, lại là một ngày nào đó ánh mặt trời sáng lạn, trời trong nắng ấm, khi Tống Vãn Ca lên núi đi dạo lại xem xét chuẩn cơ hội chọn trúng một hiệp khách gi¬ang hồ, ngũ quan thâm sâu có dáng đàn ông mười phần. Mị nhãn vừa quăng, đưa sóng thu sóng nhiều lần, phóng điện khiến soái ca hiệp khách kia choáng váng, tuyên bố không phải nàng không lấy. Mà nàng cũng thẹn thùng vô hạn gật đầu cam đoan, nói là khuê nữ chắc chắn chờ hắn đến cưới.

Mắt thấy ‘Tình chàng ý thiếp’, chuyện tốt đã thành, trình Giảo Kim lại nửa đường đi ra, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú đen đến có thể so với Bao công. Sau khi tự mình ra tay sửa chữa vị soái ca hiệp khách kia, lập tức ôm nàng một đường bay lên núi cao.

“Ca Nhi, nàng lại còn dám tùy tiện đi trêu chọc tên đàn ông hoang dã kia, xem ra lần trước trừng phạt nàng còn chưa đủ!” Long Ngự Tà đứng trên một cành cây lớn, nhíu chân mày nhìn Tống Vãn Ca nghiến răng nghiến lợi nói. "Ca Nhi, nàng nói lúc này ta nên trừng phạt nàng như thế nào cho phải đây?”

“Không cần! Chồng à, vừa rồi thiếp không có làm ra chuyện gì có lỗi với chàng, chàng dựa vào cái gì phạt thiếp?” Tống Vãn Ca thở phì phì nhìn thẳng vào mắt Long Ngự Tà, hai tay cũng ôm eo của hắn thật chặt, nàng không muốn từ trên cây ngã xuống.

“Không có sao? Hừ, nếu không phải ta xuất hiện kịp thời, nàng sẽ gả cho người đàn ông khác, cho ta đội nón xanh!” Long Ngự Tà bĩu môi hừ lạnh một tiếng, trên mặt đột nhiên tràn đầy hung ác, nham hiểm và tà ác. Tóc đen chạm vai phất phới theo gió, bình thường dịu dàng chợt trở nên lãnh khốc và yêu mị. "Ca Nhi! Hôm nay ta nhất định sẽ cho nàng biết kết cục tùy tiện trêu chọc đàn ông khác là như thế nào, xem nàng về sau còn dám hồng hạnh ra tường hay không!” Vừa dứt lời, hắn lại ôm lấy Tống Vãn Ca, xoay người bay đến chỗ rất cao.

“A! Thiếp không dám! Hu hu, chồng à, thiếp không có hồng hạnh ra tường, thiếp làm sao dám!” Tống Vãn Ca kiên trì phủ nhận, ông trời, đừng trách nàng có gan làm không có can đảm thừa nhận, chỉ có thể trách người đàn ông ác liệt trừng phạt quá mức biến thái. "Hu hu, chồng, chàng mau dừng lại được không, bay cao như vậy, đầu thiếp choáng váng!”

“Ca Nhi, không được cựa quậy, nàng cử động nữa ta lập tức muốn nàng ở trên cành cây phía trước!” Long Ngự Tà ôm chặt Tống Vãn Ca, lời nói tà ác nhất vang lên bên tai nàng.

“Hừ, chàng cũng không phải chưa từng muốn thiếp trên cây!” Tống Vãn Ca nhắm mắt lại, có chút uỷ khuất oán hận nói.

“Ha ha, thật không, Ca Nhi là đang ám chỉ, chúng ta hẳn là nên đổi một địa điểm kích thích hơn làm chuyện chúng ta thích sao?” Long Ngự Tà tà mị cười, lập tức bay đến vách núi cao. "Ca Nhi, nàng cảm thấy chỗ này như thế nào?”

“Chỗ nào?” Tống Vãn Ca nghe vậy, nhanh mở to mắt, đợi thấy rõ ràng giờ phút này mình và Long Ngự Tà đang đứng trên một vách núi thì không khỏi hoảng sợ, cuống quýt nắm chặt cánh tay của hắn, run rẩy nói, “Chồng, thiếp biết sai lầm rồi, về sau thiếp cũng không dám nữa. Chỗ này gió lớn, sẽ cảm lạnh, chúng ta nhanh trở về được không?”

“Ca Nhi, nàng yên tâm, ta rất nhanh sẽ khiến nàng nóng lên!”

“Không, thiếp không muốn làm ở trên vách núi, chỗ này quá nguy hiểm, nếu ngã xuống làm sao bây giờ?

“Ca Nhi, có ta ở đây, nàng sao có thể ngã xuống chứ?”

“Hu hu, thiếp vẫn không muốn, chỗ nguy hiểm như vậy thiếp sợ lắm..... “

“Hừ, không muốn cũng phải muốn, lần này không cho nàng hoàn toàn hấp thụ giáo huấn, chỉ sợ ta rất nhanh sẽ phải đội nón xanh rồi!”

“Hu hu hu, chồng, thiếp đã biết sai rồi…. A, chồng, chàng cắn thiếp cổ làm gì.”

“Ca Nhi, cái này không gọi cắn, cái này gọi là yêu... Uh thật thơm thực ngọt, hương vị của Ca Nhi thật là ngon, làm cho người ta mê đắm.... “

“Ummm... đừng cắn.... A, chồng, thiếp sắp ngã xuống rồi! Mau ôm lấy thiếp!”

“Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng ngã xuống. Ca Nhi, nàng chuẩn bị xong chưa?”

“Ô, không cần, chồng, đừng cởi quần áo của thiếp.”

“Ca Nhi, không cởi quần áo nàng, nàng bảo ta làm sao yêu thương nàng.”

“Hu hu, chồng, tên đại sắc lang, lại ở trên vách núi làm loại chuyện này đối với ta... Hu hu hu"

“Được rồi, Ca Nhi, đừng khóc, ta đây cũng là vì để cho nàng khắc sâu sai lầm của mình, về sau đừng nên phạm đến lần thứ ba. Uh, Ca Nhi, thả lỏng thân thể một chút, đừng cứng như vậy.... Ngoan, thật tốt phối hợp chồng.... “

“Hu hu, bên cạnh chính là vách núi đen vạn trượng, thiếp dám thả lỏng sao.... “

Sau hai giờ hoa lệ, Long Ngự Tà cuối cùng từ trong sự kích tình đạt được thỏa mãn mà ngừng lại, bàn tay to ôm chặt Tống Vãn Ca toàn thân bủn rủn vô lực.

“Ca Nhi” một tiếng lười lại khêu gợi từ trong miệng hắn lướt nhẹ ra, con ngươi đen vốn dĩ sắc bén lạnh như băng, lúc này lóe hào quang thỏa mãn dịu dàng, trên vầng trán nổi lên nhu tình và ý cười dày đặc. "Sau này nàng còn dám tùy tiện trêu chọc người đàn ông khác, còn dám hồng hạnh ra tường?”

“Hu.. Không dám... sau này cũng không dám nữa....” Tống Vãn Ca vô lực lắc đầu cam đoan, nàng cũng không muốn lại lĩnh giáo trừng phạt như vậy nữa, thật sự là rất mạo hiểm cũng quá biến thái, thể xác và tinh thần đều chịu đủ tra tấn!

"Hu hu hu....” Nàng thật là khóc không ra nước mắt....

Sau sự kiện lần này, Tống Vãn Ca thật sự bị trừng phạt biến thái của Long Ngự Tà làm cho sợ hãi, không dám có ý nghĩ gì. Mà trên thực tế, nàng cũng không có bất cứ cơ hội nào có ý nghĩ gì nữa. Người đàn ông ác liệt kia ngay cả nhà xí cũng mang nàng theo bên người, ngươi nói nàng còn có thể có cơ hội ‘Ra tường’, ‘Thông đồng’ với người đàn ông khác không?

Cách ngày Liên Mặc ước hẹn ba năm cũng chỉ còn thời gi¬an nửa tháng, nhưng chuyện nàng muốn thay đổi tư tưởng và quan niệm của Long Ngự Tà lại một chút tiến triển cũng không có. Vừa nghĩ tới Long Ngự Tà nhìn thấy Liên Mặc thì lập tức đao kiếm bức bách ngươi chết ta sống, Tống Vãn Ca lại nôn nóng sầu lo không thôi, quả muốn tìm một chỗ thật tốt phát tiết một phen.

“Long Ngự Tà, chàng là trứng thối!” Cùng với tiếng chửi rủa của mỗ nữ, một bó hoa to từ trên cây ném xuống.

“Long Ngự Tà, chàng là bạo quân!” Cùng với tiếng chửi rủa của mỗ nữ, lại một bó hoa to từ trên cây ném xuống.

“Long Ngự Tà, chàng là tên biến thái!” Cùng với tiếng chửi rủa của mỗ nữ, lại một bó hoa to từ trên cây ném xuống.

“Long Ngự Tà, chàng ngoại trừ khi dễ ta còn có thể làm cái gì? Hu hu hu, Long Ngự Tà, chàng độc tài, chàng chuyên chế, chàng một chút cũng không nghĩ đến cảm nhận của ta... Hu hu hu, ta chán ghét chàng, ta chán ghét chàng....” Cùng với tiếng khóc và tiếng mắng của mỗ nữ, càng nhiều đóa hoa từ trên cây rơi xuống, một lớp thật dày trên mặt đất.

P/S: chương này vui cười đã =]]

Truyện Chữ Hay