Màn đêm là nền cho thành phố ánh sáng của những cú đêm thiết thực. Hôm nay Bar Woorly sẽ là một nơi lí tưởng cho lũ học sinh trường Cẩm Bàng chúc mừng cho cô công chúa Như Hoa tròn mười bảy tuổi. Người ta bảo "mười bảy tuổi bẻ gãy sừng trâu" nhưng có vẻ một ngón tay của Như Hoa cũng có thể bẻ được sừng tê giác chứ trâu nhằm nhò gì?
Mặc một chiếc váy đơn giản và búi gọn mái tóc, Quỳnh Thư tô thêm chút son điểm thêm chút phấn để đi dự sinh nhật cô bạn Như Hoa. Bước ra khỏi phòng, cô như một người khác khiến cho Thiên Quốc, Hoàng Dương đều trố mắt nhìn một cách ngạc nhiên.
-Nhìn nhìn cái gì, tui chọc cho hai người đui mắt bây giờ.
Nói thì nói thế thôi chứ Quỳnh Thư rất ngại, khuôn mặt cô ửng đỏ lên, cầm chiếc túi xách cô chạy ra ngoài trước .Tiếng cửa đóng sập khiến cho Quốc bừng khỏi cơn mê chạy theo cô.
Nhìn thấy cô bạn như vậy Thanh Hà thoáng nét cười. Cô thì đảm nhận công việc khác cùng Dương. Vì nhiệm vụ phức tạp hơn nên cô mặc khá đơn giản với chiếc quần bò bó sát cùng mái tóc giả màu đen dài chấm lưng, khoác trên mình chiếc áo phông trắng đơn giản trông cô trẻ hơn đến vài tuổi. Đúng là " người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân".
-Đi thôi, ngẩn ngơ gì nữa. Thanh Hà lôi chiếc kính đen ra đeo kèm theo là lời nói lạnh lùng dành cho Dương.
Và kế hoạch được bắt đầu...
Tại Baz Woorly.
Quỳnh Thư đi vào trước để lại Quốc đằng sau. Vì cô ăn vận đơn giản không mấy ấn tượng nên chả có ma mù nào đển ý đến cô. Càng tốt, đỡ phải lo mấy người kiếm chuyện vả lại không ai ngó đến cô có thể tự do hoạt động . Ngồi ở góc bàn, cô nhìn một lượt xem nhân vật chính ở đâu để theo dõi.
Còn Quốc đương nhiên không phải nữ nhân vật chính của buổi tiệc nhưng lại là nam chính thu hút nhất đêm nay. Trên đôi vai to rộng ấy đang kiêm vác một nhiệm vụ hết sức nặng nề. Bước vào đại sảnh anh như một chiếc gương to bản đẹp bị hàng ngàn hàng vạn con thiêu thân bu lấy bám riết. Với kinh nghiệm dày dặn trong những lần chạy trốn fan cuồng, anh biết cách từ chối khéo léo. Đồng thời đôi mắt anh dò tìm người cần tìm.
"Nhỏ Mỹ Kim ngồi bàn trong cùng, hình như đang nốc rượu cùng nhỏ Như Hoa " Chiếc tai nghe buloetooh vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của Quỳnh Thư. Tuy có hơi ồn nhưng anh vẫn nghe rõ những lời cô nói. Đáp lại anh từ chối đám ruồi nhặng kia để đi đến chiếc bàn đó.
-Chào hai bạn, mình có thể ngồi đây được chứ!! Thiên Quốc nở một nụ cười mà không chói lóa khiến cho hai cô bạn cùng ngước nhìn.
"Choảng"
Sau tiếng nói của anh, Mỹ Kim chợt giật mình đánh rơi li rượu. Để tỏ ra mình là một người đàn ông ga lăng, anh tiến lại gần và tỏ vẻ quan tâm hỏi han.
-Trời ơi, bạn sao vậy? Sao lại bất cẩn đánh rơi ly rượu vậy chứ, mà bạn có bị làm sao không?
-Không sao, không sao?
Mỹ Kim đã có hơi men trong người, đôi mắt nhỏ nhòe đi trong nước mắt. Nhỏ nhìn anh mà lại tưởng nhớ đến người mà nó quan tâm nhất. Vội bỏ đi ra ngoài, Mỹ Kim quệt dòng nước mắt kia.
-Thôi mặc kệ nó đi, anh Quốc anh ngồi đây, anh uống gì em lấy cho, nào anh ăn gì? Sau khi cô bạn chí cốt bước đi thì Như Hoa tiến đến ôm lấy cánh tay anh như ôm lấy vàng. Cái con người này đúng là chỉ suốt ngày nghĩ đến ăn ăn và ăn. Hỏi sao người thế kia. Rùng mình trong ý nghĩ Quốc vội bỏ bàn tay ra mà ngồi xuống.
-Này Như Hoa anh có thể hỏi em một chút được không?
-Anh hỏi gì? Tiếng lắp bắp của con nhỏ cùng thái độ ngượng ngùng như con gái e lẹ sắp được ba mẹ gả vào nhà chồng.Chợt một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, dường như cô đang tưởng bở và suy diễn đến lời anh định nói...
[Như Hoa, em có thể đồng ý làm bạn gái anh được không?-Em.. đồng ý.. anh ơi em đồng đồng ý cả hai tay à hai chân luôn cho nó oách]
-Em đồng ý? Từ mơ cô bạn suy diễn ra hiện tại.
Ngay sau câu nói Thiên Quốc tỏ vẻ ngạc nhiên:-Em đồng ý gì cơ?
-Là chuyện đó đó, anh cứ nói đi không phải ngai, em chờ câu hỏi này từ rất lâu rồi...
-Ừm vậy anh nói. Mỹ Kim và em là bạn thân hả?
-Hả? Dạ ...vâng..
Có vẻ như cô bạn này đã bị mắc bệnh tưởng bở quá nặng. Cũng có đôi chút gọi là hụt hẫng sau những âu hỏi vô tư của Quốc, khuôn mặt cô ỉu xìu. Nhưng cô vẫn cố gắng tỏ vẻ vui vẻ cho những câu hỏi tiếp theo .
Rồi thì đến giờ cắt bánh cầu nguyện nên nhỏ đi trước để lại anh ngồi đó, nhưng trong đầu Như Hoa lại văng vẳng những câu hỏi của anh, chợt một ý lóe lên đầu cô:" "Tại sao anh ấy lại hỏi về Mỹ Kim nhỉ? Hay có lẽ anh ấy lại lại định nhờ Mỹ Kim tỏ tình mình, anh ấy đáng yêu thật, nhưng mình biết rồi nhé!!"(trời bệnh nặng quá rồi).
Sau khi bả béo rời đi, anh cũng luổn ra cửa báo tình hình cho hai người làm nhiệm vụ được giao. Cắm chiếc tai nghe vào tai anh gọi cho Thanh Hà.
"Alo, moi được thông tin gì chưa?"
"Rồi, Mỹ Kim là đứa thiên về nội tâm đôi lúc hâm hâm và đặc biệt một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai, ý lộn bố nó là ai?. Cô ta không biết võ vẽ gì cả lại kèm theo tâm trạng không vui. Vì do bố bắt đi du học nên nó càng buồn. Thường ngày nó được vệ sĩ đưa đi dốn về nhưng do tức giận hôm nay nó trốn khỏi nhà mà không cần vệ sĩ"
"Được rồi kế hoạch có chút thay đổi là như thế này...abc..blu bloa ....nhớ nhé !"