Tôi nâng niu, chăm chút từng khóm hồng, ôm ấp mối tình đầu nhỏ bé. Tôi quên cả thời gian, giật mình khi trời sẩm tối. Mặt trời đi ngủ từ lúc nào mà không chào tạm biệt tiếng nào. Tôi tiếc nuối vì không nhìn được cảnh mặt trời cam rực thu mình vào túi mây. Đối với tôi mặt trời cũng yếu đuối cũng cần một bờ vai để ẩn nấp. Em cũng vậy! Em mạnh mẽ đến yếu mềm. Em cứng rắn đến mong manh dễ vỡ.
Choi thất vọng ra mặt. Nó tui nghỉu như con chó gặm được khúc xương trên mõm còn bị giựt mất. Tai cụp, mắt cụp, mũi cũng cụp. Tôi rắc hạt giống loài hoa tôi yêu nhất xung quanh gốc hồng. Tôi hi vọng tình yêu mãnh liệt của hồng hoa sẽ chở che bảo vệ cho loài hoa tôi yêu ngày sáng bình yên. Tôi phủi tay hoàn thành công đoạn cuối cùng. Thằng Choi ngồi ì trên cỏ như đứa trẻ bắt đền mẹ đi chợ không mua quà. Tôi lôi nó về. Không hiểu sao dù không được chiêm ngưỡng dung nhan mỹ lệ của em mà tôi vẫn hạnh phúc mãn nguyện đến ngất ngây. Sự rạo rực trong tim nồng đượm ánh sáng thanh sắc như muôn vàn tia nắng lấp lánh len lỏi bò râm ran khắp cơ thể tôi. Không cần ai cù mà tôi vẫn thấy nhột. Tôi vén nét mặt nghiêm túc che nụ cười rúc rích chầu chực trên môi.
Vừa ra khỏi cổng... Mắt hoa, mặt chóng, đầu nhức. Tôi trượt chân té xuống vực thẳm. Kinh hoàng. Ngỡ ngàng. Em đang say trong nụ hôn với một tên công tử nhà giàu trên chiếc xe sang trọng. Tim vụn nát thành từng mảnh. Tia máu hằn trên mắt. Chân tôi muốn chạy lại túm cổ hắn nhưng tôi lại chạy bán mạng về phía ngược lại. Tôi là ai? Tôi tưởng mình là ai? Tôi có quyền gì mà tức giận? Tiếng gió vù vù bên tai.
Thằng Choi chạy theo gọi í ới.
Tôi ngồi sụp xuống góc tối bên đường. Giờ thì tôi biết cảm xúc với em là gì rồi. Đã dặn lòng rằng tình cảm là đơn phương tự nguyện vậy mà cái thái độ đó là gì chứ? GHEN ư? Tôi đấm tay mạnh vào tường.
Quá mâu thuẫn, tôi không hiểu tình cảm mình dành cho người ấy là gì. Hay là bản thân không dám thừa nhận?
Tôi vui sướng gỡ dây an toàn thoát khỏi địa ngục trần gian. Bất ngờ hắn kéo mạnh tay tôi, ghì chặt vai tôi, xông thẳng vào tôi. Cái ghế bật ngửa ra sau làm tôi chao đảo. Quýnh quáng, chới với, tôi chưa định hình phải gượng dậy thế nào thì hắn lao vào khiến tối ngạt thở. Hắn ghì rồi chà xát môi hắn lên môi tôi. Còn chưa biết nói gì, la thế nào lưỡi hắn xộc vào miệng tôi như một cài nùi giẻ khiến tôi chỉ kêu gào trong tuyệt vọng. Tay hắn quá cứng, ghì quá chặt. Làm sao để nhúc nhích đây. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Đầu óc tôi rối bù. Chưa bao giờ tôi lại mất bình tĩnh, bất lực thế này. Tôi vùng vằng, giẫy đạp mấy cũng như thỏ con nằm gọn trong miệng sói. Hắn dùng sức nặng của cơ thể khóa cử động tôi. Nhưng hắn đã lầm. Hắn hét lên đau đớn. Môi hắn bật máu. Tôi đẩy hắn ra thật nhanh, mở cửa xe. Cuộc đào tẩu tích tắc trong năm giây thật hoàn hảo. Hắn gào vọng theo:
- Trước sau gì em cũng thuộc về anh!
Không thể chấp nhận. Cái gọi là nụ hôn đầu đời là một đống rác nhét vào miệng. Không thể chấp nhận mình lại đóng cảnh kinh dị sớm đến như vậy. Nói thế nào thì bằng mọi giá cũng phải phủ sạch thảm cảnh này ra khỏi đầu óc. Ôi! Thảm họa!
Tôi không thể ăn nổi bất cứ gì khi cảm giác buồn nôn luôn thường trực. Tôi đánh răng, súc miệng, rửa môi cả chục lần mà vẫn cảm thấy nhớp nháp. Tôi đã nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ như nhìn một đống rác hôi thối, như một con chuột cống dơ dáy đến kinh tởm.