Tỉnh rồi, thằng khỉ. Mày là thanh niên hay ông già hả? Hên cho mày là hôm qua tao với bà xã tửng trời đi du dí mưa qua ngõ bọn nhà giàu mới lượm đống xác tàn này về.
Thằng Choi liến thoắng một thôi một hồi rồi quay sang đá lông nheo với Út Còi:
- Bà xã hen? Không có con kỳ đà này là vui rồi. Á!
Dính chưởng nhéo nhé Choi. Ai kiu mày sâu bọ. Tôi cười khẩy.
- Gì chứ! Thái độ với ân nhân vậy hả?
- E hèm! Cảm ơn mày!
- Không cần. Lên đây làm với tao là vui rồi.- Miệng nói tay vò đầu. Choi đúng là Choi- Loi- Nhoi như Con- Dòi.
Út Còi nhẹ nhàng mở hộp cháo đưa cho tôi. Choi giằng lấy:
- Tục tưng, măm măm! Ngoa Ngoa.
- Gớm quá đi - Út Còi nhăn mặt.
Tôi đẩy bản mặt thằng Choi ra. Giằng lại hộp cháo.
- Ăn đi, tao kể chuyện tình lãng mợn cho mừ giải bệnh.
Nó đứng dậy đi vòng vòng như diễn giả:
- Chuyện kể rằng những người yêu nhau mà đi dạo dưới mưa là trọn đời bên nhau đó. Còn những ai có tình ý với nhau mừ có chất xúc tác mưa vào là cảm dài hạn lun đó.
- Anh uống thuốc đi.- Út Còi đẩy Choi ra
- Ừm. Cảm ơn em.
Bụp, ly nước rớt xuống đất. Tự nhiên tim tôi nhói đau.
- Hên là ông xã thông minh cho nó uống ly nhưạ nè!- Choi vừa hí hửng với người yêu, tức thì quay sang tôi đã đổi thái độ - Thằng khỉ hậu đậu.
Choi mới bắt nhịp bài ca con cá, bị trúng tên phóng ra từ mắt người yêu đã im ru bờ rù.
Xem ra Út Còi có gì muốn nói mà khó mở lời. Nhìn ánh mắt khẩn thiết của tôi, Út Còi lí nhí:
- Tự nhiên cả ngày hôm qua bồ câu không chịu ăn gì hết. Cứ nằm ủ rũ một xó. Không thèm bay nhảy luôn. Nhìn nó xơ xác lắm!
Bồ câu là hiện thân của em tôi. Phải rồi. Hôm qua, không biết em sao rồi. Em khỏe thì bồ câu mới...
- Số mày hên nha. Tối qua đi cấp cứu xẹc ngang qua xe người đẹp. Xe mày thì được đưa vào khu cấp cứu năm chưa thấy mặt bác sĩ. Người ta thì bác sĩ trưởng khoa bu đen bu đỏ. Nhà giàu bị đứt tay còn hơn ăn mày sổ ruột. Thôi tới giờ làm rồi. Tao đi đây.
Nó kéo tay Út Còi, cô bé vừa ngoảnh mặt cười chào tạm biệt lộ ra hàm răng khấp khểnh duyên dáng.
Em sao rồi? Bồ câu sao rồi? Hai thiên thần nhỏ bé của tôi. Còn mẹ nữa...
- Bệnh nhân Huỳnh Vỹ Tự, lên phòng xét nghiệm lấy kết quả.
Thang máy này đi thế nào???
Đi bộ cho an toàn , ... Em sao rồi? Bồ câu sao rồi? ... Bao nhiêu rồi? Tôi lấy tay bịt miệng. Là em..
Đùa à? Sao có thể như thế? Không có thuốc chữa? Trường hợp thứ hai trên thế giới? Trường hợp một đã chết năm sau khi phát hiện bệnh? Nói cái gì vậy? Tưởng là viện trưởng thì muốn nói gì thì nói hả?
Làm gì thế này? Không được phải đứng dậy. Ra khỏi chỗ này NGAY LẬP TỨC. Ngột ngạt quá.
Bệnh đông tế bào. Khi đã phát triển thì trong thời gian rất ngắn sẽ tai biến. Các tế bào từ xa tim sẽ đông trước, từng tế bào đông cứng làm các mô đông cứng. Rồi đến các bộ phận, cơ quan. Đóng băng từ tay chân trước rồi lan ra toàn bộ cơ thể. Đóng băng tới đâu cơ quan bị đóng băng sẽ ngừng hoạt động tới đó. Giai đoạn cuối não ngừng hoạt động sẽ không thể suy nghĩ. Tim ngừng hoạt động thì...
Gì chứ sao có thể chờ tới lúc tim ngừng hoạt động. Trước khi tim ngừng hoạt động thì phải sống đời sống thực vật, một cái cây sần sùi, khô cằn, mặt mũi nứt nẻ, đau đớn.
Két! "Muốn chết hả?"
Tôi ngước mắt lên. Xe cũng lớn! Sao không đâm chết luôn đi.
- Có tránh ra không hả? Thật là xúi quẩy.
Tôi ngước mặt lên, đứng dậy. Tôi chạy thật nhanh. Không không đúng. Đó không phải là sự thật. Hoàng tử mưa. Anh mau xuất hiện đi. Hãy chứng minh cho em thấy đó đều là giả dối. Họ chỉ ganh tị với em thôi. Em chưa được sống một ngày trong tình yêu thương thật sự. Chưa cảm nhận được tự do và ý nghĩa của cuộc sống này. Em còn chưa tìm được tình yêu thực sự. Chưa tìm được anh.
Lạnh quá! Tôi thu mình vào góc tối. Lần đầu tiên tôi khóc, khóc đau đớn, khóc khổ sở, khóc điên đảo.
Xung quanh chỉ tanh ngòm mùi chết chóc. Bóng tối địa ngục vây quanh.
Tôi đứng bật dậy. Rõ ràng là có bàn tay vừa xuất hiện trước mặt tôi mà? Đâu rồi? Là anh đúng không? Chắc chắn là anh mà? Tại sao luôn theo em mà không xuất hiện?
Tôi quay °. Tuyệt vọng chất chồng tuyệt vọng. Làm gì có ai chứ. Chỉ là ảo giác thôi. Chôn vùi giấc mơ HOÀNG TỬ MƯA từ đây.