"Nữ Công tước Huntley."
Aveline vuốt lại làn váy khi Nữ Công tước xuất hiện trên khung cửa. Cô đang ở trong phòng trẻ khi vị quản gia sai một người hầu gái lên thông báo cỗ xe ngựa của Nữ Công tước vừa đỗ lại trước cửa nhà. Cô chỉ có một chút thời gian để chắc chắn diện mạo của bản thân có thể chấp nhận được rồi chạy xuống cầu thang, đi vào phòng khách để chào người gần như là mẹ chồng của cô.
Người phụ nữ tóc vàng tao nhã uy nghi bước vào phòng, mặc tuyền một màu lam ngọc càng làm nổi bật đôi mắt xanh dương giá lạnh và
làn da kem sữa của bà ta. Xương gò má sắc cạnh và chiếc cằm nhọn tạo cho bà ta một diện mạo siêu thực và chỉ bị phá hỏng bởi cái mím môi ra vẻ bất bình. Nữ Công tước rõ ràng là một tuyệt sắc giai nhân thời trẻ - thực vậy, hiện giờ vẫn là người đàn bà hấp dẫn bậc nhất - nhưng Aveline khó mà quên sự khiếm nhã hết mức của bà ta vào lần đầu tiên họ chạm mặt. Khi ánh mắt chê trách của Nữ Công tước quét lên cô, Aveline thoáng nhún gối chào. "Quả là một vinh dự không ngờ, thưa Lệnh bà."
"Hẳn rồi." Clarissa nhăn mũi và liếc quanh phòng khách được bày biện trang nhã như thể đang tìm kiếm nguồn phát ra mùi khó chịu. Khi Aveline đứng thẳng người, cô kiên quyết nhắc bản thân rằng khiếm nhã với gia đình nhà chồng là lối hành xử không thể chấp nhận được, dù họ có xứng đáng được như vậy hay không.
"Xin mời ngồi", cô nói, ra dấu về phía chiếc sô pha. "Nếu bà muốn, tôi có thể rung chuông gọi điểm tâm."
"Không cần thiết." Nữ Công tước cẩn thận ngồi ghé lên mép sô pha. "Có vẻ Lucien không có nhà?"
"Vâng. Tôi chắc nếu anh ấy biết bà đến…"
"Ồ, không sao", Nữ Công tước cắt ngang. "Ta sẽ không lưu lại lâu. Ta chỉ đến để báo rằng ta sẽ tổ chức một bữa dạ tiệc nhỏ để chào mừng hai người vào thứ Năm tuần này."
"Thứ Năm? Nhưng đó là ngày kia."
Nụ cười nhạt nở trên miệng người phụ nữ. "Ta đã nói đó chỉ là bữa tiệc nhỏ thôi."
Aveline khoanh tay chặt hơn trong lòng và cố ép đôi môi cong lên sao cho lịch sự. "Thật là tuyệt, thưa Lệnh bà. Cảm ơn bà."
Clarissa gật đầu trịch thượng. "Đương nhiên, đó là điều tối thiểu ta có thể làm để chào mừng chị đến với gia đình. Thiệp mời sẽ được gửi đến hôm nay cùng thông tin chi tiết."
"Bà thật tử tế khi đích thân đến thông báo cho chúng tôi, thưa Lệnh bà."
"Hẳn thế." Ánh mắt lạnh lùng, chê bai của bà ta bao phủ lấy cô. Dù được an ủi vì bộ váy đang mặc được may bởi thợ may thời trang nhất Luân Đôn, Aveline vẫn cảm thấy mình như một con nhỏ quê mùa bên cạnh sự tao nhã tự nhiên toát lên từ Nữ Công tước. "Ta đoán hẳn chị phải có một tủ quần áo thích đáng", người đàn bà nói.
"Thưa vâng."
"Thế thì tốt. Ta nghe nói chị có một cô con gái."
"Phải. Tên cháu là Chloe."
"Một đứa con gái ngoài giá thú." Sự đầy ác tâm thoáng lướt qua giọng nói của Clarrissa.
Aveline cứng người. "Lucien là cha con bé."
"Sự bù đắp mới hay làm sao khi Lucien cưới xin chị tử tế." Nữ Công tước đứng dậy và Aveline cũng đứng lên cho phải phép. "À, cũng quá trễ để hủy bỏ mọi thứ. Mong rằng ta sẽ gặp lại cô vào thứ Năm."
Không đợi một lời tạm biệt thích đáng, Nữ Công tước cất bước rời đi. Aveline nhìn trừng trừng sau lưng bà ta, người run rẩy. Mẹ kế của Lucien đã rất lịch sự, nhưng những lời nhã nhặn chỉ là mặt nạ cho thái độ khinh khi ngạo mạn với bất cứ điều gì liên quan đến Lucien.
Đây không phải lần đầu tiên, khi cô nghĩ đến Lucien đã lớn lên trong cùng một ngôi nhà với người phụ nữ đó. Cô không hiểu tại sao gã có thể chịu đựng từng ấy năm chung sống với những người mà gã biết họ ghê tởm sự tồn tại của chính mình? Bề ngoài, cha gã là một người cha có trách nhiệm - đúng thế, ông đã sắp xếp cho Lucien được sống với mình và chăm lo đến các nhu cầu thường nhật cũng như việc học hành - nhưng Aveline vẫn có cảm giác vị Công tước già không hề yêu thương con trai mình. Và người vợ cùng đứa con hợp pháp của ông ta đã khiến cuộc đời của Lucien nhọc nhằn hết mức có thể.
Cô không ngạc nhiên khi chồng mình khó có thể thấu hiểu được lòng tận tụy của cô dành cho cha. Gã chưa hề được biết đến thứ tình cảm như thế.
Lucien ngập ngừng bên ngoài cánh cửa, bị giằng xé bởi những xúc cảm mâu thuẫn nhau trong con người gã. Rồi gã giơ nắm đấm lên và đấm uỳnh uỳnh vào cửa. Gã cứ nện cho đến khi nghe thấy tiếng ổ khóa kêu lạch cạch. Cánh cửa hé mở và Dante ngó ra ngoài, đôi mắt lờ đờ vì ngái ngủ.
"Luce, cậu muốn cái khi gió gì vậy? Mới nửa đêm."
"Đã mười giờ sáng rồi." Lucien xô hẳn cửa, đẩy người bạn trượt ra sau. "Tôi cần nói chuyện với cậu
"Trời ạ, anh bạn." Nheo mắt nhìn ánh nắng chói chang, Dante vội vã sập cửa. "Đây không phải giờ cho người văn minh."
Lucien nhìn bạn. Mái tóc Dante rối bù, đôi mắt đỏ ngầu vì một đêm ăn chơi trác táng. Y thậm chí không buồn thay quần áo đi ngủ; chiếc áo sơ mi lôi thôi bên ngoài quần, nhăn nheo vì tấm đệm. Đôi tất chân cuộn lại và vứt trên sàn.
"Gì đây, Lucien?" Y hỏi với cái ngáp dài.
"Chỉ khi sắp chết đến nơi mới có thể lôi cậu đến đây vào giờ này."
Lucien cố nuốt vị cay đắng của sự phản bội. Đây là bạn, người đồng đội đã sát cánh bên gã. Nơi nào có Lucifer, nơi đó có Dante. Anh em nhà quỷ dữ, cùng nhau gây bê bối, cùng chung lưng đấu cật.
Hoặc cùng công kích giới thượng lưu.
"Tôi muốn hỏi cậu vài điều." Cổ họng tắc nghẽn, gã lôi lá thư ra và đưa nó cho Dante. "Vì sao cậu viết thứ này?"
Dante nhe điệu cười tự mãn thường nhật khi mở tờ giấy. "Gì vậy, lá thư yêu đương nào đó từ một tình nhân cũ à?"
Lucien quan sát gương mặt Dante thật gần khi bạn gã đọc lời nhắn. Nếu không theo dõi, hẳn gã đã bỏ lỡ sự hoảng hốt xoẹt qua đôi mắt Dante. Nhưng khi người bạn ngẩng lên nhìn gã, y trông trấn tĩnh và đĩnh đạc như đang ngồi trên bàn đánh bạc như mọi khi.
Phải rồi, Dante là một tay cờ bạc tài ba. Không ai có thể đoán ra điều y đang nghĩ. Và bây giờ cũng vậy.
"Thứ này là sao, Luce? Cậu lấy nó ở đâu?"
"Cậu biết nơi tôi lấy được nó."
"Tôi không hiểu." Mặc cho vẻ mặt lịch sự, một chút tự tin đã biến mất trong giọng nói. "Thứ này được cho là có ý nghĩa với tôi sao?"
"Tôi không thể nhầm trước một trong những dấu hiệu nào của cậu, Dante", Lucien cảnh cáo. "Tôi đã biết cậu quá lâu. Cậu thừa hiểu lá thư này là sao. Tôi muốn biết lý do."
"Lý do gì?" Dante phô ra một nụ cười lúng túng. "Tôi vẫn không..."
Lucien chộp lấy ngực áo sơ mi của Dante và dúi y vào cánh cửa. "Đừng đùa bỡn tôi, Dante. Tôi biết cậu là người viết nó. Giờ nói cho tôi biết lý do."
"Quỷ thần ơi, cậu mất trí rồi phải không?" Dante giật mạnh một cánh tay của Lucien.
"Nói." Gã gằm mặt xuống cho đến khi họ gần như chạm mũi. "Đừng ép tôi phải thách đấu, Dante ạ. Cậu biết hậu quả ra sao rồi đấy."
"Được rồi, chết tiệt!" Dante thõng người xuống cánh cửa. "Là tôi viết. Tôi gửi nó cho Aveline dưới danh nghĩa của cậu. Đó là điều cậu muốn nghe phải không?"
Tuy đã biết về tội lỗi của Dante, nhưng khi nghe lời thừa nhận của y vẫn khiến gã loạng choạng. "Vì sao?" Gã nặng nhọc thốt lên.
"Tôi tuyệt vọng." Dante gắng mỉm cười, nhưng đôi mắt phản chiếu nỗi sợ hãi. "Mẹ kiếp, Luce, nhớ lại mọi chuyện diễn ra mà xem! Sau khi cậu trở về từ Cornwall, cậu khác hẳn. Đứa con gái đó đã hớp mất hồn cậu. Tôi cứ nghĩ cô ta muốn tiền."
"Cho nên cậu cố bảo vệ tôi? Thật cao quý", gã khinh bỉ. "Cậu đang nói dối, Dante."
Mồ hôi rịn đầy trán Dante. "Được rồi, nó chỉ là một phần."
"Kể cho tôi nghe phần còn lại." Gã dán mắt nhìn trừng trừng vào mắt người đàn ông gã cho là bạn. "Lần này là sự thật."
"Sau khi cậu trở lại từ Cổng Gai, cậu không muốn tham gia bất cứ sự kiện nào trong thành phố. Tôi phụ thuộc vào hoạt động đó của cậu. Cuộc sống của tôi phụ thuộc cả vào đấy."
"À, giờ thì tôi bắt đầu hiểu rồi." Lucien bước lùi lại, cho phép Dante hít một hơi sâu. "Vậy ra tất cả là vì tiền."
"Một phần thôi. Tôi đã muốn bảo vệ cậu, Luce ạ. Tôi biết cậu cẩn thận ra sao để không khiến phụ nữ dính bầu. Làm sao mà biết con nhỏ ở Cornwall đang nói sự thật được?"
"Cậu đã đi quá giới hạn và can thiệp vào các mối quan hệ cá nhân của tôi."
"Những cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn thỏa. Cậu đã cưới cô ta."
Lucien xô y ra. "Tôi đã cưới cô ta à, đã trễ quá nhiều năm để con gái tôi được luật pháp công nhận."
"Con cậu là con gái. Cứ cho một khoản hồi môn hậu hĩnh và những kẻ cầu hôn con bé sẽ chẳng quan tâm con bé được sinh ra trước hay sau khi đọc lời thề."
"Đâu chỉ có thế." Cảm thấy kinh tởm vì những gì phát hiện ra, Lucien quay đi. "Cậu đã xâm phạm vào nơi cậu không có quyền. Bỏi vì cậu, con gái tôi phải chịu đựng lời nguyền rủa là đứa con hoang như chúng ta."
"Khốn kiếp, Lucien, cậu không nghĩ là tôi cũng khổ sở à?" Dante xông lên và nắm chặt lấy cánh tay Lucien. "Tôi đã gửi lá thư cái đêm chúng ta bị bọn cướp đường đón lõng. Cái đêm cậu biến mất. Cậu nghĩ tôi không dằn vặt suốt năm năm qua vì tin tức đó hay sao?"
"Càng xóa càng đen đấy cậu biết không?" Lucien gạt sự kìm nắm của Dante ra. "Những gì cậu đã làm là sai, ngay cả với chuẩn mực của cậu."
"Chúng ta đã là bạn trong nhiều năm liền. Một lỗi lầm cậu cũng không thể tha thứ ư?"
"Tôi đã tha thứ rất nhiều lần cho cậu trong những năm qua, Dante ạ. Tôi không biết mình có thể cho qua chuyện này không." Lucien đi lướt qua y và mở cửa. "Tôi thấy thời điểm hành động của cậu cũng thú vị lắm. Nếu để tôi phát hiện bất cứ chuyện gì cậu có liên quan đến lần tôi bị bắt cóc..."
"Cậu điên à? Đêm đó cả tôi cũng bị tấn công."
Lucien ném cho y cái nhìn băng giá. "Nếu để tôi phát hiện cậu dính vào chuyện đó, bạn tôi ạ, cậu đừng hòng tìm được cái hang nào trốn, cũng không một lời bào chữa nào lung lay được tôi. Tôi sẽ giết cậu."
Gã bước ra khỏi nhà của Dante, đóng sập cánh cửa lại sau lưng.
"Mẹ ơi, trà của mẹ có nóng quá không?"
Aveline gạt ký ức về chuyến ghé thăm phiền toái của Nữ Công tước và nâng chiếc tách nhỏ xíu lên để giả vờ như đang uống một ngụm trà. "Tuyệt hảo, Chloe đáng yêu của mẹ."
"Còn trà của bạn thế nào, quý cô Rose?" Chloe vừa phẩy nhẹ chiếc váy vừa quay sang hỏi một trong những con búp bê của mình đặt trên chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn nhỏ.
Aveline nhìn con gái, tình yêu thương gần như vắt sạch hơi thở từ hai lá phổi của cô. Chloe đã thích nghi hoàn toàn với cuộc sống mới của con bé. Con bé có bảo mẫu riêng, cô Edgerton, người được nghỉ chiều nay. Cô Edgerton là con gái lỡ thì của một gia đình nghèo khó nhưng có truyền thống và đáng kính trọng, cô là người tính tình hòa nhã, được dạy dỗ và cho ăn học tử tế. Chloe cũng đã bắt đầu học được chút ít cách cư xử kiểu cách và dễ mến của thiếu nữ trưởng thành.
Aveline rất vui khi cô Edgerton nghỉ một buổi chiều mỗi tuần, bởi điều đó cho phép cô có thời gian bên Chloe như trước khi Lucien quay trở lại cuộc sống của cô Không biết bao lần cô nguyền rủa ngày hôm đó, nhưng khi nhìn Chloe lúc này, cô không thể hối hận với sự lựa chọn của bản thân, dù cho hậu quả đối với người cha vẫn khiến cô đau đớn không nguôi.
Chuyển động của cánh cửa phòng trẻ thu hút ánh mắt cô. Lucien băn khoăn đứng đó, nét biểu cảm trên gương mặt gã khi quan sát Chloe gần như khiến trái tim Aveline ngừng đập. Kinh ngạc. Bối rối tự hào. Khát khao. Vì sao gã cứ nấn ná ở khung cửa? Vì sao gã không vào?
Gã định quay đi và ánh mắt họ chạm nhau. Gã sững lại. Nỗi cô đơn khôn cùng nương náu, ám ảnh trong đôi mắt gã. Nó thôi thúc cô. Chloe ngước lên để xem điều gì đã thu hút sự chú ý của mẹ.
"Cha ơi!" Đứa nhỏ nhảy lên khỏi chiếc bàn và lao về phía cha mình. Nắm lấy tay gã, con bé kéo vào phòng. "Cha ơi, lại đây dùng trà với chúng con đi."
Sự hài lòng và do dự giằng co trên gương mặt Lucien. "Cha không muốn quấy rầy."
"Anh không quấy rầy đâu", Aveline khẳng định, như được sưởi ấm bởi những lời ngập ngừng đáng yêu của gã. "Thực ra, em tin quý cô Rose có một cuộc hẹn khác rồi."
"Cậu có cuộc hẹn ở chỗ khác rồi", Chloe nói với con búp bê, rồi chuyển nó ra khỏi ghế. "Ngồi đây đi cha."
Lucien nhìn xuống chiếc ghế nhỏ dành cho trẻ con với thái độ hoài nghi. "Cha tin mình sẽ đứng đây thôi, Chloe. Nếu không cha làm gãy nó mất."
Chloe mím đôi môi chúm chím như nụ hồng, hết nhìn cha lại đến cái ghế. Rồi con bé gật đầu đồng ý và rót ly trà tưởng tượng vào một chiếc tách. "Của cha này."
Lucien đón chiếc tách, giữ thăng bằng thứ đồ sứ mong manh trong lòng bàn tay to lớn. "Cảm ơn con, Chloe." Gã liếc nhìn Aveline, người đang giả bộ uống trà của mình. Gã làm theo. "Rất ngon."
"Cha thử những chiếc bánh này đi." Chloe giơ lên một chiếc đĩa. "Bác đầu bế đã làm chúng."
Gã ngập ngừng, bối rối lướt qua gương mặt khi nhìn thấy chiếc đĩa rỗng không.
"Anh cứ làm ra vẻ lấy một cái bánh", Aveline thì thầm.
"À." Giũ sạch hoang mang, gã giả bộ nhặt một miếng bánh lên. "Cảm ơn con rất nhiều, Chloe. Món ưa thích của cha đây rồi."
Với nụ cười má lúm đồng tiền, Chloe đưa tay sang con búp bê khác vẫn ngồi trên bàn và mời nó đĩa bánh.
Aveline nghiêng người sát với Lucien. "Anh chưa bao giờ chơi đồ hàng sao, Lucien?" Cô thì thầm.
Gã lắc đầu, vụng về cầm tách trà cùng chiếc 'bánh' của mình, rồi quyết định đặt đĩa bánh lên bàn. "Bảo mẫu của anh sẽ không bao giờ cho phép." Gã nhíu mày. "Chúng ta có nên yêu cầu cô Edgerton tập trung để mắt đến các bài học của Chloe không?"
"Đương nhiên là không rồi." Thực sự ngạc nhiên, cô giả vờ uống trà khi thấy Chloe nhíu mày với cô. "Mọi trẻ em cần được chơi đùa, Lucien à. Điều đó là lẽ tự nhiên."
"Anh không đùa nghịch bao giờ." Gã nhìn đăm đăm xuống bộ ấm chén đồ chơi trên bàn, trán nhăn lại vẻ suy tư. "Anh không có bạn chơi cùng."
"Không cả với em cùng cha khác mẹ của anh sao?"
"Đặc biệt là với nó."
"Cha ơi", Chloe cắt ngang, "cha có thể chơi với con mà." Nét mặt gã giãn ra khi mỉm cười. "Thế sao, cảm ơn con, Chloe."
Đứa nhỏ nghiêng đầu gần con búp bê như thể đang lắng nghe, rồi thêm vào, "Tiểu thư Margeret nói cha cũng có thể chơi cùng bạn ấy
Lucien hơi cúi mình. "Và gửi lời cảm tạ của tôi đến cô, tiểu thư Margaret."
Chloe cười khúc khích. Lucien nhoẻn miệng cười với con bé, nụ cười chân thật đầu tiên Aveline nhìn thấy từ khi gã xuất hiện nơi ô cửa. Hơi ấm đè nén trái tim cô. Gã đang cố gắng trở thành một người cha tốt, dù rõ ràng không hề có ai hướng dẫn.
"Nếu không chơi đùa lúc nhỏ, thì anh làm gì hả Lucien?"
"Anh học bài." Gã giúp Chloe nâng ấm trà lên và rót khi cô bé giơ tách của tiểu thư Margaret lên. "Cha anh đề cao tri thức, nên anh cố hết sức để trở nên nổi trội trong các buổi học của mình. Để khiến bản thân xứng đáng là con trai của ông."
Một cậu bé cô đơn tội nghiệp. "Nữ Công tước đã ghé qua hôm nay", cô nói, đột nhiên nhớ ra. "Bà ấy tổ chức một bữa dạ tiệc để chúc mừng đám cưới của chúng ta."
"Chúc mừng?" Hàng lông mày đen của gã dựng ngược, đầy hoài nghi. "Rõ ràng là bà ta buộc phải làm thế nếu không muốn bị người ta dị nghị."
"Chắc rồi." Cô thở dài.
"Cũng như anh thích nhạo báng về thiện ý của Clarissa trong chuyện này, anh e rằng chúng ta phải tham dự thôi." Gã gửi đến cô một nụ cười rầu rĩ. "Nếu không chính hai chúng ta lại trở thành đối tượng chịu đựng sự đàm tiếu từ những kẻ ba hoa đó. Và chúng ta phải gắng hết sức để có được sự trọng thị của giới thượng lưu." Ánh mắt gã trôi về phía Chloe. "Vì một vài lý do."
"Giới thượng lưu có vẻ đã chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta", cô lẩm bẩm. "Có lẽ đó sẽ là một buổi tối thú vị."
"Với những lời phán xét bóng gió của Clarissa bắn tới tấp cùng những quả bom giận dữ đầy đố kị của Robert có thể phát nổ bất cứ lúc nào ấy hả? Anh
"Tệ đến thế sao? Chắc chắn họ sẽ không kiếm cớ gây chuyện. Họ là gia đình của anh."
"Không." Gã vuốt bàn tay lên mái tóc quăn đen của Chloe. "Giờ anh đã có gia đình thực sự rồi."
Đứa trẻ ngước lên và mỉm cười với gã, trong khoảnh khắc Aveline cảm tưởng mình là kẻ thừa thãi. Hai người họ dường như đang hình thành nên một mối liên hệ gắn bó máu thịt, chính là điều mà cô luôn hy vọng; nhưng đồng thời cô cũng khát khao trở thành một phần của gia đình nhỏ bé đang từng bước thành hình này. Chính cô đã tự dựng lên một bức tường mà ngay lúc này đã chia tách cô khỏi gia đình, mặc dù Lucien đưa ra lời đề nghị cô trờ thành một phần trong nó, cô cũng không dám xô đổ bức tường.
Cô không thể. Bởi chính bản thân cô đã từng là con gái bé bỏng của một người cha đáng kính, cô không dám quay lưng lại với ông lúc này, khi ông cần cô nhất.
Nhưng ôi, những gì trước mắt quá đỗi cám dỗ...
Cô Edgerton quay trở lại vào giờ ăn tối và tiếp quản nhiệm vụ chăm sóc Chloe với tác phong nhanh nhẹn thường nhật. Bởi bữa tối sẽ không được phục vụ trong một giờ nữa, chồng cô đã quay lại phòng làm việc để giải quyết các vấn đề kinh doanh. Aveline thì chọn cho mình một cuộc dạo bộ trong khu vườn nhỏ.
Mặt trời đang chiếu khắp Luân Đôn, thả ánh hồng trên những bông hồng màu kem sữa cùng những bức tượng cẩm thạch. Cô vươn tay chạm vào một đóa hoa mượt như nhung, nhớ lại gương mặt Lucien khi lần đầu tiên gã chơi với Chloe. Vẻ hoang mang của gã khi đập vào mắt cô trở nên thật quý giá và với phát hiện mới về tuổi thơ của gã, trong cô bắt đầu hình thành một vị trí ấm áp cho gã, người chồng phức tạp, thờ ơ trước mọi cảm xúc.
"Anh có thể tham gia cùng em không?" Như thể cô đã phù phép cho gã đến, Lucien bước qua những cánh cửa kiểu Pháp để vào
"Em nghĩ anh có công chuyện cần giải quyết."
"Nó có thể chờ." Gã tiến về phía cô, trông thoải mái hơn bao giờ hết. "Trong thứ ánh sáng này, em trông đẹp đến không ngờ. Như một trong những nữ thần lạc xuống nhân gian."
Cô thoáng nhìn bức tượng Aphrodite [] cách đó không xa.
"Ngài có ngụ ý tôi được tạc từ đá không thế, thưa ngài?" Cô trêu chọc.
Môi gã cong lên thành nụ cười thật thà ấm áp. "Ngược lại là khác."
"Thế thì tốt." Cô chìa tay cho gã. "Lại đi dạo với em nào, Lucien. Tận hưởng buổi hoàng hôn."
Vẻ giật mình được thay thế bằng sự thỏa mãn, gã đón lấy tay cô. Tay trong tay, họ tản bộ xuôi xuống một trong những con đường, xen giữa hai người là sự bình yên đến kỳ lạ.
"Chloe rất háo hức khi anh chơi cùng con bé hôm nay", Aveline lên tiếng sau một chút thời gian sánh bước bên nhau trong im lặng.
Gã bật cười. "Anh chưa bao giờ nhận ra mình lại được phép làm như thế."
"Đương nhiên là được phép rồi!" Cô lắc đầu, khe khẽ cười. "Lucien à, anh là cha con bé. Anh có thể chơi cùng, đưa đi chơi hoặc cho con bé ăn bánh nhân quả mọng vào bữa sáng nếu anh có hứng thú."
"Thật sao? Cả bánh nhân quả mọng?"
Cô ném cho gã ánh nhìn thích thú. "Ừm, nếu anh làm thế em e là mình sẽ phải có vài ý kiến. Nhưng nhìn chung là vậy."
"Anh nhớ rồi." Gã nhìn chăm chú xuống đôi bàn tay đan vào nhau của họ, rồi đón ánh mắt cô, ánh mắt gã bộc trực và yếu đuối đến kì lạ. "Anh chưa bao giờ có một gia đình, em biết đấy. Không phải gia đình thực sự khiến người ta có ý thức giữ gìn."
Sự dịu dàng ấy gần như khiến cô nghẹn lại, cô siết bàn tay gã. "Em hiểu."
"Nên anh không biết thực hiện thế nào - những gì liên quan đến gia đình này ấy. Em và Chloe phải kiên nhẫn với anh đấy nhé." Điệu cười nhăn nhở của gã khiến cô nhớ đến một cậu bé bị bắt gặp khi đang lê những dấu chân đầy bùn vào trong nhà, trái tim cô bỗng tan chảy.
"Đương nhiên rồi, chúng em sẽ dạy anh. Con bé đang hạnh phúc hơn bao giờ hết."
"Anh vui lắm." Họ ngừng lại gần một bụi hoa hồng đỏ rực. "Anh đang cố để trở thành một người cha tốt, Aveline à. Và một người chồng tốt."
"Em biết." Cô cắn môi. "Em ước em có thể trở thành một người vợ xứng đáng hơn với anh, nhưng..."
"Suỵt." Gã chạm ngón tay lên môi cô để khiến cô im lặng. "Giờ đừng nhắc đến chuyện đó. Hãy chỉ tận hưởng buổi hoàng hôn tuyệt đẹp này thôi - và ở bên nhau."
Cô gật đầu lưỡng lự. "Em cũng thích thế."
"Dù có vấn đề gì xảy ra, ngày mai chúng ta vẫn còn ở đây."
"Vâng." Cô mỉm cười. "Em cũng muốn có anh bầu bạn, Lucien. Nhất là khi anh không cố tình quyến rũ em."
Gã nở nụ cười ranh mãnh lóe lên trước mắt cô rồi lại cất bước. "Thật vô lý, thưa phu nhân. Cả hai chúng ta đều biết phu nhân cũng rất thích những lúc như thế."
Cô đỏ mặt và từ chối trả lời. Tiếng cười ranh mãnh của gã vang vọng khắp khu vườn khi họ cùng sánh bước, mọi vấn đề được gạt sang một bên khi họ khám phá ra niềm thú khi bước sóng đôi trong buổi hoàng hôn mùa xuân dịu dàng này.