Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, không đeo cà vạt, áo sơ mi cởi ra vài nút, tay áo xắn nửa.
Ngoại trừ chiếc đồng hồ nổi tiếng đeo trên cổ tay trái ra thì anh không đeo thêm trang sức nào khác, rõ ràng là ăn mặc rất đơn giản lại rất tùy ý, anh đứng ở đó, khiến người khác có cảm giác cao quý không thể với đến.
"A Thâm?" Giọng nói của Hoắc Cầm Ngữ vang lên: "Sao cháu lại tới đây?"Nghe thấy cái tên này, Hình Ngộ Vân chợt xoay người lại.
Đến khi nhìn rõ người đàn ông đang đứng ở sảnh thật sự là Hoắc Cạnh Thâm, anh ta híp mắt lại, hai bàn tay siết chặt.
Hoắc Cầm Ngữ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nếu bà ta nhớ không lầm thì Hoắc Cạnh Thâm vừa về nước chưa được bao lâu, nhà họ Hoắc và nhà họ Tô từ trước đến nay cũng không thân thiết gì, chắc cậu ta không quen biết người nhà họ Tô đâu nhỉ?Chẳng lẽ! cậu ta đến tìm Hình Quốc Chí?Nhưng vẻ mặt của Hình Quốc Chí cũng giống như không biết gì.
Hoắc Cạnh Thâm lúc này đã thay giày, chậm rãi đi vào phòng khách.
Anh nhìn lướt qua tờ báo trên bàn, có chút cảm xúc thoáng qua, nhưng lúc ngước mắt lên thì đã quay lại dáng vẻ phong độ tao nhã thường ngày.
"Chào ông Tô.
" Anh cúi đầu chào hỏi ông lão ngồi trên xe lăn.
Hoắc Cầm Ngữ vội vàng giới thiệu: "Bác trai, đây là A Thâm, con trai của anh trai cháu, mới từ nước Y về chưa bao lâu.
”"Cậu cả của nhà họ Hoắc.
" Tô Học Cần gật đầu, nói: "Lúc trước chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện.
” Lúc ấy vừa phẫu thuật xong, bà cụ Hoắc đã dẫn mấy đứa cháu nhà họ Hoắc đến thăm ông, Hoắc Cạnh Thâm cũng là một trong số đó.
Mặc dù anh không nói nhiều như những người khác, nhưng vẫn để lại cho ông ấn tượng sâu sắc.
Hoắc Cầm Ngữ thầm nghĩ thì ra là vậy, hoá ra Hoắc Cạnh Thâm đã đến thăm Tô Học Cần lúc ông xuất viện.
Ai ngờ, một giây sau! "Loan Loan, có phải em mất cái gì không?" Hoắc Cạnh Thâm vừa dứt lời, ngoại trừ Hình Ngộ Vân ra thì phản ứng của mọi người đều giống như nhìn thấy UFO.
Tô Loan Loan cũng tỏ ra vô cùng kinh hãi.
Cô thật sự không ngờ rằng cái tên thối tha không biết xấu hổ này lại còn dám chạy đến nhà mình!Cô còn chưa tìm anh tính sổ chuyện ở bệnh viện lần trước, bây giờ anh lại còn gọi cô một cách thân mật như vậy.
Thật là vô liêm sỉ!"Loan Loan?" Thấy cô không nói gì, Hoắc Cạnh Thâm lại gọi một lần nữa, đáy mắt mơ hồ mang theo ý cười.
Tô Loan Loan nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với anh, dường như muốn cảnh cáo anh đừng lên tiếng.
Tô Học Cần không nhịn được bèn hỏi: "Cậu Hoắc biết cháu gái tôi sao?"Sao trước giờ ông chưa từng nghe Loan Loan nhắc tới?Hoắc Cạnh Thâm đáp một tiếng: "Vâng".
Trông thì có vẻ hờ hững nhưng lời nói lại khiến người ta kinh ngạc: "Tối hôm qua chơi đùa ở club quá muộn, cô ấy không cẩn thận làm rơi điện thoại di động ở chỗ cháu.
”Mọi người: "! "Club?Chơi đùa?Quá muộn?Hơn nữa còn làm rơi thứ riêng tư như điện thoại ở chỗ anh, để anh cất giữ hộ vậy thì quan hệ giữa hai người này! Trước mặt tất cả mọi người, Hoắc Cạnh Thâm đưa tay trái ra.
Một chiếc điện thoại nhỏ màu hồng nằm trong lòng bàn tay của anh.
Tô Loan Loan vừa nhìn liền biết đó đúng là điện thoại di động của mình.
Cô đã mua chiếc ốp màu hồng này cùng với các bạn trong ký túc xá.
Cô đi qua, đưa tay muốn lấy điện thoại lại.
Ai ngờ vừa chạm vào điện thoại thì anh đột nhiên dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé và cả điện thoại di động của cô.
Tô Loan Loan cảm thấy mu bàn tay nóng lên, trong đầu như có luồng điện chạy qua, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới hình ảnh hai người trong bệnh viện hôm đó! Hai má dần dần đỏ ửng lên, cô vội vàng cúi đầu muốn rút tay về nhưng không được.
Hoắc Cạnh Thâm nhẹ nhàng nắm tay cô, trông thì có vẻ không dùng sức, nhưng lại khiến cô không thể thoát khỏi.
So với vẻ mặt quẫn bách của cô, sắc mặt anh lại không chút thay đổi, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, thậm chí còn sung sướng nhếch đôi môi mỏng lên.
Giống như một con hồ ly ngàn năm đang nhìn con hồ ly nhỏ bé không ngừng giãy giụa trong lòng bàn tay mình, dù giãy như thế nào thì cũng không thoát được khỏi bàn tay của anh!.
Tô Loan Loan rất muốn chửi thề.
Khi cô không nhịn được nữa, muốn dùng một móng tay khác để cào anh thì cuối cùng Hoắc Cạnh Thâm đã buông tay ra.
Tô Loan Loan được giải thoát, vội vàng ấn đi ấn lại điện thoại, kết quả lại phát hiện điện thoại đã tắt nguồn từ lâu vì hết pin! "Sau này đừng đãng trí như vậy nữa.
" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lại vang lên một lần nữa.
Rất gần.
Cũng rất thân mật.
Ngay sau đó, một bàn tay lớn xoa xoa trên đỉnh đầu của cô.
Mẹ kiếp!Khóe miệng Tô Loan Loan giật giật.
Tên này đang coi cô là một con khỉ sao?Nếu không phải người nhà họ Hình đều đang ở đây, mà những lời vừa rồi của anh ta lại đúng lúc giúp cô giải vây thì còn lâu cô mới để anh đùa giỡn như vậy!Giữa hai người như có cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, họ nhìn chằm chằm nhau như muốn quyết phân thắng bại! Nhưng theo góc nhìn của người ngoài, sự tương tác như vậy không khác gì đang âu âu yếm yếm và rắc thức ăn cho chó.
Sắc mặt Hình Ngộ Vân trở nên u ám, cảm giác như có chút đứng ngồi không yên.
.