Bá Đạo Yêu Em

chương 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Mèo Mũm Mĩm

"Ướt rồi." Tiếng cười của Nhất Ngạn làm Thanh Hà cực kì bối rối, cô có cảm giác như mình lại bị cậu ta trêu đùa. Bóng tối khiến khuôn mặt cậu ta trở nên không rõ ràng nhưng giọng nói thì lại cứ quanh quẩn bên lỗ tai cô, cứ như muốn khắc vào lòng cô.

Hai người chẳng khác nào đang chơi trò mèo vờn chuột.

Đầu lưỡi cậu trơn ướt, ấm áp, luôn luôn có thể khơi gợi khát vọng mơ hồ trong lòng cô. Thanh Hà không biết đó là gì, dường như thân thể cô, trái tim cô đều đang từ từ bị cậu dụ dỗ, bị cậu xâm chiếm.

Áo sơ mi của cô bị cậu cởi ra, vứt xuống dưới giường.

Nhất Ngạn đè ở trên người cô sau đó cúi đầu nhìn cô. Trong bóng tối, da thịt trắng như tuyết của cô trở nên trong suốt, óng ánh. Bởi vì lạnh lẽo nên Thanh Hà dùng hai tay ôm lấy ngực khiến đường cong trước ngực lại càng hoàn mỹ hơn. Cô có chút thở gấp, ngực cũng tự động phập phồng khiến hình ảnh lúc này càng trở nên xinh đẹp, hoàn mỹ.

Nhất Ngạn than nhẹ, sờ cổ cô sau đó chậm rãi trượt xuống, tách hai tay cô ra. Hai ngọn núi trắng muốt của cô liên tục thay đổi hình dạng trong tay cậu, mỗi cái nhíu mày, mỗi lần giãy giụa của cô, cậu đều thấy rất rõ ràng nhưng cô càng kháng cự thì trong lòng cậu lại càng có cảm giác vui sướng khi xâm phạm cô... Có đôi khi Nhất Ngạn cảm thấy có lẽ là mình đã bị mắc một chứng bệnh tên là cố chấp rồi.

Môi cô nhìn rất non mềm, mê người, khi dùng đầu ngón tay vuốt ve lại càng có cảm giác dễ chịu khó diễn tả bằng lời khiến Nhất Ngạn không nhịn được vói ngón tay vào trong miệng cô, mô phỏng động tác rút ra đẩy vào. Cái lưỡi mềm mại, ấm áp của cô bao bọc lấy ngón tay cậu khiến tất cả máu trong người đều tập trung xuống nửa người dưới.

Nhất Ngạn cảm thấy đau đớn, chỗ đũng quần cũng dựng lên cao thành một cái lều.

"Chúng ta thương lượng chút đi." Nhất Ngạn ghé sát vào bên tai cô: “Cô dùng miệng giúp em thì em sẽ tạm thời bỏ qua cô, thế nào?"

Vì ngón tay của Nhất Ngạn đang đặt trong miệng cô còn chưa rút ra nên Thanh Hà nói chuyện có chút ấp úng không rõ ràng. Thấy vậy Nhất Ngạn lưu luyến rút ra ngón tay, nói: “Thế nào?"

“Giúp con quỷ cậu ấy!" Thanh Hà mắng to.

"Xem ra cô có vẻ không vui." Nhất Ngạn thở dài: “Muốn ép em làm chuyện em không muốn làm."

Nhất Ngạn còn chưa dứt lời thì Thanh Hà đã kêu lên một tiếng vì cả người cô đều bị cậu xách lên, nằm úp sấp lại, đầu bị kéo đến nửa người dưới của cậu. Nhất Ngạn vừa xoa mặt cô vừa cởi quần ra, ngay lập tức có một thứ thô to nóng hổi bật ra, đập vào mặt cô, chóp đỉnh của thứ cứng ngắc kì quái đó đang chảy ra chất dịch nhờn trong suốt, dính lên nửa gương mặt của cô.

Trên thứ đó nổi đầy gân xanh, ma sát trên gương mặt Thanh Hà khiến cô sợ tới mức mất hồn mất vía, trái lại vẻ mặt Nhất Ngạn rất bình tĩnh, chỉ là có chút lành lạnh nói: “Đây là kết quả của việc cô không nghe lời."

"Cậu là đồ... Ưm..." Trong nháy mắt, vật thể lạ lẫm kia đột ngột lấp đầy miệng cô. Khối thịt đó không ngừng bành trướng trong khoang miệng Thanh Hà, chạm vào đầu lưỡi của cô sau đó tiến sâu vào cổ họng cô, trong khoảnh khắc đó, cô rất muốn nhổ thứ đó ra.

Lúc này dây cột tóc đột nhiên bị đứt, mái tóc đen nhánh xõa xuống, phủ ở trên vai cô, che khuất mặt cô. Nhất Ngạn quỳ thẳng người lên, tay luồn vào trong mái tóc đen nhanh của Thanh Hà, bàn tay còn lại thì vuốt ve cái cằm xinh đẹp của cô. Thanh Hà trốn tránh ánh mắt Nhất Ngạn, cô cố gắng cúi đầu, để tóc đen che khuất khuôn mặt mình.

Nhưng Nhất Ngạn lại không muốn làm cho cô thoải mái, cậu hừ nhẹ một tiếng, nâng cằm cô lên.

Chóp đỉnh mẫn cảm đâm thẳng vào sâu trong cổ họng cô sau đó chuyển động như muốn nghiền nát cô, hoàn toàn không có ý định rút ra. Thanh Hà mở to hai mắt, cô rất muốn nhả ra nhưng không được, muốn hít sâu một hơi cũng không xong. Mắt Thanh Hà đã ngân ngân nước, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.

Nhất Ngạn đưa tay sờ soạng ở giữa đùi cô vài cái sau đó đùa cợt: “Dùng miệng cũng có thể khiến cô ướt thành như vậy sao? Cô giáo, cô quá thèm khát rồi đấy."

Thanh Hà lắc đầu, hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Nhất Ngạn vén tóc cô qua một bên sau đó rút thứ thô to đã có chút mềm xuống ra. Ngay lập tức chất lỏng trắng đục chảy xuống từ khóe miệng cô, cũng có một phần đã bị cô nuốt xuống. Thanh Hà ôm cổ họng, nằm sấp ở bên giường, nôn khan không ngừng.

"Mới như vậy đã không chịu nổi thì về sau làm sao đây?" Nhất Ngạn dựa vào vách tường, lành lạnh nói, thậm chí còn có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Trên đời này sao lại có người xấu xa như vậy? Thanh Hà lau miệng, trong lòng cực kì tức giận nhưng phun ra cũng không được mà nuốt cũng không trôi. Cô trừng cậu nhưng cậu vẫn điềm nhiên như không. Người không tim không phổi như vậy thật đúng là hiếm thấy!

Sáng sớm hôm sau, bọn họ nói lời tạm biệt hai vợ chồng sau khi đi nhờ xe bọn họ tới khu chợ gần nơi này nhất, kế tiếp lại đi và nghỉ nhiều lần nữa mới tới địa điểm đã hẹn ở thành phố X.

Sau khi tìm được đám người Vương Thắng thì đã là chuyện của ba ngày sau rồi.

Trong một khu phố cũ kỹ, tường vàng loang lổ bong tróc, ống thoát nước trên các tầng lầu còn thấm ra chất lỏng không biết tên. Trên hành lang của một ngôi nhà chất đầy đồ đạc bỏ đi, đã một tuần lễ mà vẫn không thấy người tới thu dọn đang tản ra thứ mùi hôi khó ngửi trong một không gian chật hẹp.

Đây là kiểu nhà cũ cho thuê, tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng đều có một hành lang rất dài, hai bên trái phải là những căn phòng cho thuê.

Nhất Ngạn và Thanh Hà bước lên những bậc thang trống trải sau đó đi đến tầng ba.

Hành lang yên tĩnh đến mức không có bất kỳ tiếng động nào. Hành lang này dài khoảng mấy chục mét nhưng phía trên chỉ có một chiếc đèn chân không mờ nhạt.

Sau khi đi đến căn phòng thứ ba bên trái từ cuối hành lang đếm lên thì Nhất Ngạn giơ tay lên gõ trên cánh cửa gỗ ba tiếng.

Hai dài một ngắn.

Qua khoảng hai phút, cửa được mở ra từ bên trong, là cậu trai tóc vàng đã nói cho bọn họ biết là tách ra để rút lui. Hắn ta cảnh giác nhìn xung quanh rồi nghiêng người cho bọn họ vào: “Nhanh lên!"

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá rẻ tiền, khói thuốc màu trắng xám lượn lờ giữa không trung khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Đây là một căn phòng khoảng m, cách trang trí trong phòng tương đối cũ kỹ, giấy dán tường hình hoa hồng đã có chút ố vàng. Bên trái phòng khách là lối đi, cuối cùng là nhà vệ sinh và phòng bếp. Bên phải là hai phòng ngủ và một nhà kho.

Mấy người đàn ông mặc T- shirt đang ngồi bệt trên sàn nhà ném đầy tàn thuốc.

Trên mặt đất toàn là đồ ăn vặt, vỏ bia và những tờ báo ố vàng. Có một người phụ nữ trẻ tuổi, chân tay bị trói vào trên chiếc bàn thủy tinh, miệng bịt bởi một miếng băng dính màu đen. Áo sơmi trên người cô ta đã bị cởi ra một nửa để lộ áo lót ren màu đỏ bên trong, hai bầu ngực trắng tròn như muốn nhảy xổ ra ngoài. Nửa người dưới của cô ta không mặc gì, quần lót màu tím vắt vẻo trên đầu gối bên trái, hai chân giang rộng, bị trói vào chân bàn.

“Tao thắng rồi!" Một tên tóc vàng quăng bài xuống, cười ha ha sau đó nhanh chóng tụt quần xuống, quần vẫn còn mắc ở đầu gối chưa cởi hết mà hắn đã chạy tới trước bàn trà, nhổ một bãi nước miếng bôi lên trên cây gậy màu đen dữ tợn của mình sau đó vọt thẳng vào khe hở chật hẹp kia, sảng khoái rút ra đâm vào.

Trong phòng tràn ngập tiếng va chạm giữa hai thân thể, mùi thuốc lá xen lẫn mùi tanh nồng kì quái tản ra khắp phòng. Chỉ vài phút sau tên tóc vàng đã bắn ra, hắn trực tiếp bắn thẳng vào bên trong người phụ nữ kia. Sau khi hắn rút ra thì dịch nhờn trắng đục và chất dịch trong suốt hòa quyện vào nhau từ từ chảy ra khỏi cánh hoa, nhìn kỹ thì còn có cả máu tươi. Người phụ nữ kia đã không còn tỉnh táo, giống như đang bị phê thuốc.

Tên tóc vàng xách cây gậy đã mềm xuống của mình đi về, sau khi ngồi xuống thì hình như vẫn còn chưa thỏa mãn: “Mẹ nó, đã phá trinh rồi mà lúc kẹp vẫn không có tí lực nào, ngày mai phải tìm mấy mặt hàng mới lạ mới được."

"Tại sao mày không làm đằng sau, có lẽ sẽ chặt hơn đấy." Một tên đàn ông có vóc dáng thấp bé phát ra tiếng cười cổ quái. Đột nhiên gã giống như là nhìn thấy miếng mồi ngon nào đó, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào, nuốt nước bọt liên tục.

Tên tóc vàng cũng nhìn theo ánh mắt gã.

Hôm nay Thanh Hà mặc một bộ váy màu trắng khiến đôi chân thon dài lộ ra dưới làn váy, chân mang một đôi sandal màu vàng. Ánh mắt của những người ở đây như muốn ăn tươi nuốt sống cô khiến cô trốn ra sau lưng Nhất Ngạn, nắm thật chặt lấy áo của cậu theo bản năng.

Lúc này đã có rất nhiều người phát hiện ra bọn họ, tất cả đều dùng đôi mắt thèm khát nhìn người phụ nữ trẻ tuổi sau lưng Nhất Ngạn. Da thịt cô như tuyết trắng, mặt mày như vẽ, vòng eo nhỏ nhắn không đầy một nắm tay hơn nữa còn có cặp chân thon dài với tỉ lệ hoàn mỹ kia... Phụ nữ như vậy làm trong tư thế đứng thì đúng là tuyệt vời.

Chỉ tiếc...

Tên tóc vàng liếc nhìn Nhất Ngạn, trong mắt hiện lên vẻ nham hiểm.

Phụ nữ tốt như vậy mà lại bị tên nhóc thúi kia độc chiếm mất!

Trong này cũng không ít người có suy nghĩ như hắn ta.

Lúc này hai bên đều không nói gì khiến bầu không khí có chút nặng nề.

Nụ cười của Nhất Ngạn vẫn như cũ nhưng đáy mắt lại hết sức lạnh lẽo, một lát sau dường như cậu đã thoải mái hơn, khóe môi cong cong. Cậu đang nghĩ... Khi nào móc mắt từng tên ở trong này ra mới tốt đây? Còn da thì có lẽ làm chụp đèn bằng da người cũng tàm tạm sau đó bán cho Vương Nhị Ca ở chợ đen châu Âu.

"Đã trễ thế này còn lỳ ở đó làm gì?" Vương Thắng kéo dép lê lẹp xẹp đi ra, hắn ta cúi đầu hút điếu thuốc sau đó phả ra một làn khói mù. Vương Thắng ho khan hai tiếng, liếc nhìn Nhất Ngạn, giọng nói rất bình thường không hề có một chút gợn sóng.

"Đã trở lại rồi hả, chàng trai trẻ."

"Nhờ phúc của anh." Nhất Ngạn cười cười, giọng điệu rất thoải mái.

Vương Thắng chuyển ánh mắt từ trên người Nhất Ngạn qua người Thanh Hà. Một lúc lâu sau, trên khuôn mặt nhạt nhẽo như táo khô mới xuất hiện một nụ cười có chút miễn cưỡng, có chút giống như người bị méo miệng nhưng lại tự cho là hiền lành: “Trở về là tốt rồi, tất cả mọi người đều là châu chấu trên một sợi dây."

"Cảm ơn anh Thắng đã quan tâm."

Khuôn mặt của Nhất Ngạn rất tuấn tú, giọng nói cũng trong trẻo rõ ràng nhưng hình như Vương Thắng lại nghe được một chút châm chọc trong lời nói của Nhất Ngạn. Trong lòng hắn vẫn luôn có một loại dự cảm khó hiểu là thiếu niên này... không đơn giản.

Cơm tối của bọn họ là những gì còn sót lại trong tủ lạnh, hơn mười gói mì tôm được nấu chung trong một cái nồi.

Một đám người ngồi vây quanh cái nồi trong phòng khách, đôi mắt trông chờ đợi nước sôi.

Trong phòng không có phòng ăn nên phải ăn cơm ở đại sảnh.

Sau khi cơm nước no nê, mấy tên đàn ông vỗ vỗ bụng sau đó lại vây quanh người phụ nữ đang bị trói trên bàn, vừa cười vừa sờ soạng. Thanh Hà có chút buồn nôn nên ăn không vô, một miếng cũng không ăn được. Cô vẫn luôn co rúm, cúi đầu, Nhất Ngạn dùng tay ôm cô, nhẹ nhàng quấn mì tôm quanh chiếc đũa giống như đang ăn mì Ý sau đó đưa đến bên miệng cô: “Ngoan, há miệng ra nào."

Thanh Hà miễn cưỡng ăn hai miếng.

Sau khi ăn được một nửa thì có một gã đàn ông cao gầy, mặt đen nói với Vương Thắng: “Anh Thắng, ba người trong phòng kia xử lý như thế nào?"

Vương Thắng vẫn đang ăn mì tôm, chẳng buồn ngẩng đầu nói: “Nữ thì có thể dùng mấy ngày, về phần nam..." Hắn cầm con dao, đặt lên mặt bàn thủy tinh.

Gã đàn ông hiểu ý, rút súng lục bên hông sau đó mở cửa phòng ngủ bên phải ra.

Một lúc sau bên trong truyền đến tiếng súng nổ rồi không còn tiếng động nào nữa.

Tiếng súng rất nhỏ, chắc hẳn là dùng mấy thứ mềm như gối đầu để giảm tiếng động. Chỉ có người trong nghề mới biết làm vậy để không cho người ở cách vách nghe được. Vì phòng ngừa vạn nhất, bọn chúng đã tra xét cả tầng lầu và phát hiện ngoại trừ căn phòng và hai nhà ở hai phòng gần cầu thang thì còn lại đều là phòng trống.

Thân thể Thanh Hà run lên, túm chặt lấy cánh tay Nhất Ngạn, móng tay cắm vào trong thịt cậu. Dù vậy Nhất Ngạn vẫn làm như không có việc gì, cậu cuốn một đũa mì tôm khác đưa tới bên miệng cô: “Ngoan, ăn thêm một miếng nữa."

Truyện Chữ Hay