Một đêm xuân sắc, làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
Sáng sớm, Âu Tiểu Thiển mơ hồ mở mắt, người bên cạnh sớm đã tỉnh, cười nói với cô, “Bà xã, em dậy rồi, ngủ ngon không?”
Âu Tiểu Thiển lập tức đỏ mặt, quay đầu về phía khác, nói, “Anh không đi làm sao? Hiện tại còn chưa chịu rời giường?”
Hàn Đông Liệt lại gần, ôm cô thật chặt nói, “Có vợ xinh đẹp thế này ở nhà, anh không muốn đi làm chút nào, chỉ muốn ôm em như vậy cả đời, dù sao không làm ra tiền nữa thì về sau chúng mình cũng sống no đủ!”
“Anh đùa gì thế? Em không cần như vầy với anh cả đời đâu, mau buông em ra rồi đi làm, nếu không…”
“Không thì sao?” Anh đúng lúc cắt lời cô, hỏi ngược lại.
“Nếu không… Nếu không…” Âu Tiểu Thiển nói ngày càng nhỏ, càng lúng túng, cuối cùng nói không ra hơi, “Nếu không cả đời này em không thèm quan tâm, không nói chuyện với anh!”
“A?” Hàn Đông Liệt kinh ngạc thốt lên, hốt hoảng nói, “Vậy không được, nếu như em không quan tâm, không nói chuyện với anh, chẳng thà anh chết đi! Ai… Quả nhiên đàn ông có vợ thì phải thay đổi, phải nghe lời vợ, ok, ok! Anh lập tức rời giường đi làm!”
Anh nói xong liền buông cô ra, xuống giường bắt đầu mặc quần áo.
Âu Tiểu Thiển kinh ngạc nhìn, không ngờ anh lại nghe lời cô như vậy, không lẽ uống lộn thuốc? Chỉ sau một đêm, từ đại thiếu gia bá đạo biến thành ông chồng ngoan ngoãn nghe lời vợ? Cô đang nằm mơ sao?
Hàn Đông Liệt nhanh chóng mặc xong quần áo, sau đó đi tới trước mặt cô, cười nói, “Bà xã, em cũng mau rời giường, anh xuống trước chờ em cùng ăn sáng!” Dứt lời, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô.
Âu Tiểu Thiển ngỡ ngàng nhìn anh ra khỏi phòng, sau đó đưa tay lên vuốt mặt mình. Cuộc sống như thế này thật ấm áp, ngày càng giống một đôi vợ chồng yêu nhau.
Đây hẳn là hạnh phúc phải không? Nhiều năm chờ đợi như vậy, đến giờ cô đã cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc.
Cô mỉm cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, “Cha, mẹ, chị hai, mọi người thấy không? Tiểu Thiển hiện tại rất hạnh phúc, Tiểu Thiển nhất định sẽ vì cha, mẹ, chị sống hạnh phúc.”
Cô nhìn lên bầu trời, đám mây kia như hóa thành khuôn mặt của bọn họ, nhìn về phía cô mỉm cười.
“Chị hai, cám ơn chị!” Hạnh phúc này hết thảy là nhờ chị, mà trong lòng cô, chị luôn giữ vị trí cao nhất, về phần Hàn Đông Liệt… cho anh vị trí thứ hai là được rồi!
Buổi sáng ấm áp, còn có bữa sáng hoàn hảo, hoàn toàn đem Âu Tiểu Thiển lạc vào mộng tình.
Sau khi ăn xong, cô tiễn Hàn Đông Liệt tới cửa, đỏ mặt nhưng lại nói với anh bằng giọng quật cường, “Bye bye!”
Thế nhưng Hàn Đông Liệt lại bất mãn nhìn cô, cau mày đứng trước mặt cô, cường ngạnh hỏi, “Em tiễn chồng đi làm như vậy sao? Ngay cả hôn tạm biệt cùng một câu “Đi đường cẩn thận” cũng không có?”
Âu Tiểu Thiển bị chỉnh có chút bối rối, đối mặt với anh hồi lâu, trầm mặc hồi lâu, suy tư hồi lâu, mới từ từ động thân, đến gần anh, hôn nhẹ lên môi anh, xấu hổ nói, “Đi đường… cẩn thận!”