Hàn Đông Liệt để ly cà phê trên tay xuống, sau đó lạnh lùng nhìn cô nói, “Chỗ này không cần thư ký!”
“Nhưng chỗ này rõ ràng thiếu một thư ký nha, anh Đông Liệt, mời người ta nha, em nhất định làm tốt!” Tuyết Nhi đi qua cái bàn, nắm cánh tay của hắn làm nũng.
Hàn Đông Liệt dứt khoát hất tay của cô ra, vẫn như cũ nói. “Nơi này là công ty, tôi không phải anh của cô, xin gọi tôi là Hàn tổng!”
“Anh Đông Liệt…” Hàn Đông Liệt cố gắng bắt lấy cánh tay hắn lần nữa, nhưng Hàn Đông Liệt lại đột nhiên đứng lên, né cánh tay của cô nói, “Chỗ này không mời cô, nếu như cô muốn tìm việc làm phải đi tìm ba của cô, công ty của ông ấy nhất định sẽ cho cô một chức vụ tốt!”
Hàn Đông Liệt nhìn gương mặt lạnh như băng của Hàn Đông Liệt, đáy lòng không khỏi dâng lên một cảm giác muốn bật khóc. không phải vì tức giận và uất ức muốn khóc, chẳng qua là cô cảm thấy Hàn Đông Liệt trước kia sao lại có thể biến thành như vậy, anh Đông Liệt trước kia đã biến mất rồi, biến thành cái dạng lãnh khốc vô tình này… Hàn tổng!
“cô đi đi, tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành!” Hàn Đông Liệt quay đầu nhìn cô, ra lệnh đuổi khách.
Tuyết Nhi cúi đầu, đôi tay dùng sức nắm chặt, nhỏ giọng nói: “Anh vẫn còn nghĩ về cô ấy sao? Cũng đã năm rồi, anh vẫn không thể quên cô ấy sao?”
“không có!” hắn trả lời quả quyết.
Chẳng qua là mới bốn năm ngắn ngủi, dù là bốn năm, bốn mươi năm, bốn trăm năm… hắn cũng sẽ không quên cô, vĩnh viễn đều sẽ không!
Tuyết Nhi dùng sức hít một hơi, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói: “Em hiểu rồi, em đi về, chẳng qua em sẽ không bỏ qua, lần sau em sẽ dùng thân phận bình thường tới đây để nộp đơn xin việc, cho dù không được làm thư ký, một nhân viên nhỏ em cũng chấp nhận làm!”
không muốn từ bỏ, giống như hắn không muốn từ bỏ U Thiển Thiển vậy.
Đợi cô đi khỏi phòng, Hàn Đông Liệt lại ngồi trở lại trên ghế, tay xoa huyệt thái dương của mình, cảm thấy đặc biệt khó chịu!
đã mấy ngày không có chợp mắt, đã nhiều buổi tối ngủ, rõ ràng không ngủ là không được. Tuy nhiên hắn vẫn không ngủ được, đầy trong đầu đều là hình bóng của cô, chỉ có lúc làm việc mới có thể quên một chút!
Cuộc sống như thế hắn còn có thể kiên trì bao lâu?
Màn đêm đã buông xuống, Hàn Đông Liệt vẫn như cũ ngồi ở trong phòng làm việc không ngừng gõ gõ bàn, rốt cuộc hắn đã làm xong toàn bộ công việc, mệt mỏi ngửa ra sau, tựa vào ghế. Đầu càng ngày càng đau, cổ họng cũng có cảm giác khô khốc, cả người đều vô cùng khó chịu!
Cầm lấy điện thoại trên bàn, nhấn xuống một phím, sau đó hướng về ống nghe nói: “Minh Húc, pha ly cà phê cho tôi!”
Trong điện thoại không có bất kì âm thanh nào.
“Minh Húc? Minh Húc? Cậu ở đâu?” hắn cau mày hỏi.
Sau một hồi im lặng, khi hắn vừa định cúp điện thoại, trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng của Giang Minh Húc đầy lo lắng: “King, cậu mau qua đây, tôi có vật rất quan trọng cho cậu xem!”
“Cậu nói cái gì? Thứ gì quan trọng? Còn để cho tôi qua đó?” Chẳng lẽ hắn không biết ai mới là chủ sao?
“không sai, cậu qua đây nhanh lên, nếu như cậu không nghe lời tôi, tôi chắc chắn cậu sẽ hối hận!”
Hàn Đông Liệt nhíu mày, đến cùng là hắn đang làm cái quỷ gì? Lại muốn giở trò gì? thật là phiền não!
Mặc dù hắn khó chịu không muốn đi, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài .